Đã một tuần từ lần cuối gặp Diana rồi. Đã một tuần từ sau lần cuối tôi gặp mate của mình.
Con sói của tôi không xuất hiện trong lần tập kích đó. Tôi đã nghĩ nó thật nhút nhát nhưng rồi lại nhận ra rằng nó vì giận dữ mới vậy. Giận dữ vì tôi đã không chuyển đổi thành dạng sói để chiến đấu với những con sói đỏ đó. Vì có dòng máu Alpha chảy trong người mà tôi không bị ảnh hưởng của trăng rằm.
Trường học của tôi đã cho học sinh nghỉ hết sau vụ rắc rối này, ngay cả trường của nhóm Kent cũng thế. Tôi chỉ nói về những tên sói đỏ với điều tra viên chứ không đề cập gì về Diana cả. Tương tự, Kent không nói gì về James hết.
Là một Alpha gần đây rất áp lực với tôi. Tôi có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác. Thông tin về những con sói đỏ đã được lan truyền ra cả bang như một ngọn lửa. Tôi đoán đây là một hoàn cảnh rất khác thường, những con sói đó mạnh hơn sói thường, và tất cả những con sói khác.
Những cuộc tấn công của rouge gần như xảy ra hàng ngày.
Tôi thở dài, nhắm mắt lại. Cảm giác như lồng ngực mình thiếu đi một mảnh gì đó. Cảm giác nó không được đầy đủ.
Diana, cậu đang ở cái xó xỉnh chết tiệt nào vậy?
------
_ DIANA _
Tối đó cả tôi lẫn James đều mặc toàn đồ đen, đi bằng chiếc xe của tôi vì nó cũng đen, rồi lái xe đến địa chỉ đã nói. Nó nằm trên một con đường khác, và chúng tôi phải mất 20 phút để đến đó. Nhà của Hiệu trưởng ở trong một khu giàu có của thị trấn.
Tôi đỗ xe cách khu nhà đó xa nhất có thể, nhưng vẫn có thể nhìn nó thật rõ ràng. James đưa cho một cái ống nhòm và tôi vui vẻ cầm lấy rồi cố gắng tìm ra bất cứ một dấu hiệu để đột nhập vào. Chẳng hạn, một cánh cửa sổ mở hay thứ đó tương tự.
Đã qua nửa đêm được một tiếng nên chắc mọi người ở đây đều đã ngủ. Tôi nghĩ vậy vì thấy họ đã tắt hết đèn. Và rồi tôi phát hiện ra một chuyện làm mình phải rủa thầm.
"Gì thế?" James giật lấy chiếc ống nhòm từ tay tôi và nhìn vào đó.
"Có quá nhiều camera an ninh. Và khi tôi nói là quá nhiều thì ý tôi là chúng ở khắp nơi."
Anh ta thở dài và quẳng cái ống nhòm ra ghế sau. "Làm sao bây giờ đây?"
"Nếu may mắn đứng về phía chúng ta, những chiếc camera này đều là đồ không dây." Tôi thò tay vào trong cặp và lấy chiếc laptop ra, mở một phần mềm lập trình và ấn vào một vài thứ. Nhe răng cười, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
James vẫn chán nản ngồi đó, hát khe khẽ một giai điệu thú vị và lắc lư theo nó.
Đợi được 20 phút thì máy tính báo là tôi đã truy cập thành công vào những chiếc camera đó. "À há bọn mày đây rồi," Tôi thì thầm rồi đột ngột dừng lại. Miệng ngoác ra cười. "Hay lắm chúng ta có gì ở đây nào? Có vẻ như tôi đã thành công truy cập vào toàn bộ hệ thống an ninh của cái biệt thự này rồi."
Chỉ sau vài cú click, chúng tôi liền ra khỏi chiếc xe và tiếp tục đi làm việc mình cần làm.
-------+-------
Tôi nhấp một ngụm cà phê, xem James đang tìm kiếm một file quan trọng trong máy tính.
Chúng tôi đã đột nhập thành công vào biệt thự, và thực sự may măn đã mỉm cười với chúng tôi, tất cả những người canh gác đã đi ngủ. Tôi đi vào trong phòng của ông hiệu trưởng.
Chúng tôi nghe thấy tiếng ngáy của ông, và ơn Chúa, ông ta đi ngủ và không naked.
Điều đó làm tôi sợ hơn bất cứ thứ vũ khí nào.
Tôi hack vào máy tính của lão và tải xuống một vài thứ, chuyển nó vào một ổ cứng nhỏ, trong khi James tìm kiếm một vài thứ khả nghi trong nhà. Sau đó, cả hai rời đi không để lại chút dấu vết.
"Có lấy được thứ gì không?" Tôi hỏi, hé nhìn qua màn hình trong khi nhấp thêm một nhấp cà phê nữa.
"Nhờ mấy file cá nhân của lão mà chúng ta lấy được, tôi đã hack vào nhật kí cuộc gọi của lão, và thử đoán xem tôi đã tìm được gì." Anh mở một file ra, một danh sách xuất hiện. "Đây là những cuộc gọi vào buổi tối đó ngay trước cuộc tập kích."
"Anh hãy tìm cách điều tra xem đầu dây kia đến từ đâu."
Điều bực mình là tôi đang cầm trên tay một chiếc cốc rỗng, đành phải đi vào trong bếp và làm thêm một cốc khác. Tôi rủa thầm, bây giờ cà phê là thứ duy nhất trong nhà có thể giúp mình được tỉnh táo.
Khi quay trở phòng khách, James vẫn chưa làm xong, thế nên tôi đi tham quan ngôi nhà.
Sau khi suy tưởng một lúc, tôi vẫn không thực sự tập trung vào được những chi tiết của ngôi nhà. Dù không cần thiết làm điều này, đó chỉ là sự tò mò của tôi thôi. Chadler nói cơ ngơi này thuộc sở hữu của các thợ săn từ lâu rồi. Và bất cứ thợ săn nào có nhiệm vụ trong thị trấn này đều đến đây ở.
Điều đáng tiếc là không có tầng hầm bí mật nào hay những gì đại loại vậy, nhưng tôi vẫn sẽ phải ở đây.
Nếu so với nơi mà chúng tôi ở lúc trước thì nơi này thật tốt. Như tôi đã từng nói, nó là một ngôi nhà xinh đẹp; những bức tường màu nâu vàng nhạt, trần nhà màu trắng, sàn nhà bằng ngói, đồ đạc từ xa xưa và thế đó. Dường như chỉ có những bức tranh được treo trên tường, chẳng còn gì khác.
Tôi mở những ngăn kéo ra và chẳng ngạc nhiên gì khi phát hiện tất cả đều rỗng không. Khi chỉ còn lại một cái chưa được mở, tôi mới dừng lại.
"Anh xong chưa?" Tôi nhìn về phía James, hỏi.
"Chỉ vài phút nữa thôi," anh ta lầm bầm trong khi vẫn dán mắt vào màn hình. Tôi nghĩ sự hăng hái của anh đang bắt đầu giảm đi từng phút vì thiếu ngủ.
Trợn mắt lên, tôi tiếp tục tìm xem có gì thú vị không. Có thể tôi sẽ tìm được thứ gì đó còn lại như vũ khí hay thứ gì đó, quả bom chẳng hạn. Điều đó thật thú vị.
Tôi nắm lấy cái tay cầm của ngăn kéo cuối cùng và chậm rãi kéo ra. Và thật bất ngờ, có một tờ giấy. Không, nó giống như mặt sau của một tấm ảnh.
Tôi thích thú quan sát nó. Chẳng mong chờ gì điều phi lí bởi vì, nó chỉ là một bức tranh. Tuy nhiên, thứ tôi tìm được không làm tôi mất đi hứng thú.
Khi tôi lật bức ảnh lại, thì một tiếng đổ ầm vang lên.
Đó là âm thanh của cái cốc cà phê rơi khỏi tay tôi.
James nhảy dựng lên ngay khi nghe thấy âm thanh đó rồi lập tức đứng lên xem xét kĩ lại tôi. "Diana? Em ổn chứ?"
Dường như âm thanh của James không đến được tai tôi. Dường như mọi giác quan của tôi đã bị đóng lại ngoại trừ thị giác, bởi vì nó là chức năng duy nhất làm tôi có thể nhìn được bức ảnh này.
Những ngón tay tôi run rẩy, còn hơi thở thì dồn dập trong cổ họng.
Bởi vì đây là bức ảnh chụp...
Của tôi với bố mẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT