Tôi không thể chết được. Tôi phải ở lại bên cạnh Dy, cậu cần tôi bên cạnh.
Dốc hết chút sức lực ít ỏi, tôi hét tên cậu thật lớn.
“DY!”
Giây phút sau tôi mới nhận ra đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi.
Cậu nghe thấy tiếng tôi giữa những tiếng gầm gừ của lũ sói, ngây người ra, cậu ngạc nhiên vì tôi cũng ở đó. Trong khoảnh khắc, bọn rogue chớp ngay cơ hội và tấn công.
Sự đau đớn cùng cực lấp đầy tâm trí, tiếng thét của tôi dần nhạt đi , rơi vào khoảng không nào khác . Tôi nhận ra sự bất lực đang lan ra khắp cơ thể mình, đôi chân tê liệt, môi tái nhợt, cái khô khốc ở họng và cảm giác đau buốt hai bên thái dương bắt đầu làm tôi choáng váng.
Lũ sói tấn công không ngừng. Nhưng bảo vệ bản thân ư, có còn nghĩa lý gì nữa khi cái cảm giác từng dòng adrenaline sôi sục trong tôi đã không còn nữa, khi cái râm ran hứng khởi bùm bụp khắp người đã tắt từ bao giờ, khi… cái hơi ấm từ một góc trái tim vốn dành riêng cho một người đặc biệt đã, vụt mất.
Cậu ấy không thể chết được!
Tôi phải chạy đến bên cậu! Bỗng đôi tay lạnh lẽo vòng qua thắt lưng tôi, nhấc tôi lên và khi tôi quay lại để chuẩn bị đá vào kẻ đó, tôi đứng hình “Chadler?” Anh không trả lời mà chạy thẳng về hướng ngược lại. “Khoan! Em cần phải giúp Dy!” Tôi hét, cố thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh không buông.
“Để em đi!”
“Nhóc bạn thân của em đã chết rồi!,” anh nói một cách cứng rắn, “Em hiểu rõ điều đó mà. Em không thể cứu vãn được gì nữa, hy sinh là ngu ngốc!”
Khung cảnh xung quanh mờ dần đi, giọt nước mắt nóng hổi từ mắt lăn xuống má tôi – kết thúc rồi.
Nếu tôi cứ ở yên trong phòng, chuyện này đã không xảy ra.
Nếu tôi không quá dựa dẫm vào người khác, Dy đã không phải chết.
Nếu không phải vì tiếng kêu ngu ngốc của tôi, cậu vẫn sống, và ở bên cạnh tôi.
-
Tôi đứng trên một nhánh cây, hướng về phía ánh sáng. Gió đêm lạnh chà xát vào da, rít lên trong đêm là những tiếng gầm gừ, ắt hẳn con người đã rời khỏi nơi này từ lâu.
Tiếng lá xào xạc vang lên, những bước chân nặng nề đang tiến gần. Nheo mắt qua màn đêm, thì ra đó chỉ là Melissa. Cô ta đang chạy rất nhanh, cứ như có chuyện gì đó rất hệ trọng, tôi đảo mắt về phía cô ta.
Cô ta vẫn không để ý đến tôi khi dừng lại lấy hơi, vốn không cần thiết lắm với một người sói. Ồ, tay cô đang giữ lá cờ. Chắc hẳn Kent giao nó cho cô để làm phân tâm các nhóm khác. Và bởi Declan là người, Kent dĩ nhiên không có lựa chọn khác ngoài Melissa.
Tại sao lại có ba thành viên ở nơi đầu tiên này?
Tôi cười thầm khi có một ý tưởng nảy ra trong đầu. Tôi nhanh chóng di chuyển sang một thân cây khác, cố ý tạo tiếng lá xào xạc.
Melissa như đóng băng và hướng ánh nhìn dè dặt về nơi tiếng động phát ra, trong khi đó tôi đã ở đối diện phía ấy.
“Xin chào?” Cô ta nói, như một cô gái nhỏ trong một bộ phim kinh dị, bước lại gần hơn. Đánh hơi xung quanh nhưng không thể phát hiện ra thứ gì, hai tay cô ta chỉ biết nắm chặt lá cờ. Sợ phải không?
Trả lời Melissa là một khoảng lặng đáng sợ, Melissa tự đồng ý với chính mình rằng đó chỉ là một cơn gió vì không có mùi của bất cứ sinh vật nào cả. Với suy nghĩ đó, cô ta tiếp tục đi.
Tôi nhẹ nhàng nhảy xuống, cố không phát ra một tiếng động nào. Vài lá cây rụng trên mặt đường, với giác quan nhạy bén của sói, cô ta lập tức quay lại.
Thật hay, tôi vừa kịp đứng ngay phía sau lưng cô, như một trò chơi trốn tìm đầy thú vị mà tôi đang nắm chắc phần thắng. Cô ta không thể nghe tiếng tim đập, và kể cả hơi thở của tôi dù đang ở ngay cạnh.
“Hù.”
Melissa hét toáng lên, lớn đến mức tiếng hét bao trùm hết cả không gian lạnh lẽo của màn đêm. Tôi bịt tai lại, tiếng hét này còn tệ hơn thảm họa khi một dàn nhạc khốn nạn chơi sai. Cô ta quay lại – vẫn hét – và không thấy gì cả.
Điều đó càng khiến cô ta hét thậm chí lớn hơn, thật tình, cô gái này có thể hét lớn hơn nữa được không cơ chứ.
Tất nhiên, hét rồi cũng phải dừng, nó không thể kéo dài vô tận. Cô ta vẫn quét khắp không gian với ánh mắt hoảng loạn, hai tay ôm lấy mặt. Lúc này, lá cờ không còn nằm trên tay cô nữa.
Tôi cười thầm trước khi nhanh chóng biến mất, điều đó quá đơn giản.
“Melissa!” Ai đó hét lên, lớn và rõ ràng, đó là Kent. “Cái quái gì vừa xảy ra thế?”
“E-Em... có ai đó ở đây Kent à!.. và – và- ”
“Lá cờ đâu rồi, Melissa?” Để lại bọn họ sau lưng, những tiếng nói nhỏ dần, nhưng câu cuối cùng đủ lớn để tôi nghe được “Em CÁI GÌ?”
“Em thực sự làm nên trò trống đấy, Sát Thủ Của Satan.” James bất ngờ xuất hiện trên nhánh cây, không giấu được vẻ thích thú.
Mặc kệ anh ta, ánh mắt tôi dừng lại ở hướng đông nơi nhóm của Xavier đang ở đó. “Chúng ta có đúng ba phút trước khi thuốc hết tác dụng, James.” Tôi nói mà không nhìn anh ta.
Anh thở dài “Ồ, không vui chút nào.”
Tôi nhướng mày “Anh là người đã đưa Melissa vào bẫy của chúng ta, chẳng phải đủ thú vị rồi sao?”
James đảo mắt và bĩu môi. “Chán òm. Tại sao em luôn giành được phần vui nhất?”
Tôi nhún vai “Anh luôn có quyền ngưng làm cộng sự của tôi. “ Tôi nói như ngẫu nhiên dù vì vài lí do, tôi thực sự không muốn như vậy.
James đứng lưỡi như đứa con nít, không trả lời nữa.
Lại nhìn về phía nhóm của Xavier, đang tiến gần về phía Kent tôi nhắc James lần nữa “2 phút.”
“Em có đồng hồ dính chặt vào não hay gì hả?”
Tôi cười, “Ai cũng biết đếm James à, nhưng tôi khá nghi ngờ về việc anh thì không. Tôi nhớ vài ngày trước khi tôi mở gói kẹo dẻo chúng ta đã đồng ý chia đều. Và anh đưa tôi bao nhiêu? Bốn mươi chín viên kẹo.
James nheo mắt “Giờ anh lại nghĩ về việc một cái máy tính cũng dính chặt vào não em.” Anh ta lẩm bẩm. “Chỉ là một cái kẹo dẻo thôi mà Diana, chỉ một cái thôi.”
“Vẫn không công bằng.” tôi giận dỗi.
Anh ta khịt mũi một cách lén lút nhưng vẫn tốt hơn là việc tiếp tục tranh luận với tôi về mấy cái kẹo dẻo.
“Một phút’ Tôi nói khi tự nhảy tới cái cây kế tiếp. “Nhanh lên, phải đưa cái lá cờ này cho nhóm chúng ta trước khi họ nghi ngờ về việc tại sao lại không thể tìm thấy nó.”
Anh gật đầu và đi theo tôi. Chúng tôi đến gần hơn, đủ để họ không đánh hơi thấy, tôi đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng. Với những bước đi khẽ nhất, tôi đặt lá cờ bên cạnh một cái cây - nơi Xavier và những người khác trong nhóm có thể thấy nó. Sao chứ? Bạn nghĩ tôi sẽ tận tay đưa họ à?
Ba mươi giây.
Tôi và James nhìn nhau gật đầu rồi quay lại nơi dòng sông để lấy cái áo thun của James vẫn chưa khô hoàn toàn, và tôi phải cuộn áo của tôi lại lần nữa.
Lần này tôi chắc chắn hành động của chúng tôi hoàn toàn được che lấp, chỉ còn nhiệm vụ đơn giản là bước tới trung tâm khu trại và nhìn sự thắng lợi đến với đội mình.
Nhưng khi về đến, không phải đội của chúng tôi và cũng không phải đội của Kent đang đứng ở trung tâm với tấm bằng, đó hoàn toàn là một đội khác. Đó là đội của John. Bạn còn nhớ John chứ? Con trai hiệu trưởng ấy?
Tôi đảo mắt về phía sân khấu, không thể nào tin nổi, làm sao họ không thắng được cơ chứ?
“Diana!” Cả tôi và James quay lại. Anh ta chạy thẳng tới chỗ chúng tôi “2 người đã ở đâu vậy?”
James mặc kệ câu hỏi và đi thẳng vào vấn đề “Thế quái nào các cậu lại không thắng được cơ chứ?”
Mark có vẻ không cảm thấy bị xúc phạm trước câu hỏi thô lỗ của James. Cậu ta nhún vai – với một lí do kì quặc nào đó, lại toét miệng cười, đôi mắt dán vào tôi “Xavier lo lắng khi không thấy Diana ở đâu cả. Vì thế chúng tôi đi tìm hai người thay vì đi tìm chiến thắng. “
Tôi thề, tôi cảm thấy tim tôi vừa bỏ lỡ một nhịp.
Cậu ta... gì cơ?
Tôi đã quá bận trong việc nghĩ cách phủ nhận nên không để ý đến sự hiện diện của người đứng sau lưng.
Hai bàn tay mạnh mẽ đột nhiên ôm lấy eo tôi, làn hơi ấm lan toả qua da. Tôi nín thở.
“Tớ đã rất lo cho cậu.” Cậu thì thầm, đôi môi ghé sát tai tôi. “Tớ xin lỗi đã bỏ cậu lại, thực sự đấy.”
Tôi nuốt nước bọt một cách khó nhọc và nháy mắt vài lần. Tôi thề, Xavier có thể làm những việc mà không có bất kì người đàn ông nào có thể làm với tôi.
“Chú ý!” Giọng nói vang to của cô giáo khiến tất cả học sinh im lặng và Xavier cũng thả tôi ra – mặc dù gương mặt của cậu hiện rõ rằng không hề muốn làm như vậy. “Chúng ta có một đội chiến thắng trong hoạt động đầu tiên! Đội trưởng của đội chính là John Tendro.”
Mọi người vỗ tay, nhưng không có một nụ cười.
John cười toe toét khi đón lấy micro. “Thật quả là một vinh dự thực sự khi nhóm chúng em đã giành được chiến thắng ở hoạt động đầu tiên trong buổi cắm trại. Em chỉ muốn nói rằng tất cả những gì bạn cần chính là sự hợp tác cũng như có một đội trưởng tuyệt vời dẫn dắt cả đội đến thành công. Như trong việc tìm kiếm lá cờ, chúng em đã vượt qua mọi chướng ngại vật khó nhất để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dù sao, đó là hoàn toàn xứng đáng với kết quả chúng em đã đạt được.”
Vụ này hoàn toàn khốn nạn và giả tạo.
Tôi đã được rèn luyện rất kĩ trong việc che giấu cảm xúc, vì thế tôi có thể giữ gương mặt bình thản, nhưng James thì không. Bất kì ai cũng có thể thấy sự tức tối của anh dù chỉ nhìn thoáng qua.
Sau vài bài phát biểu động viên giả tạo nữa thì chúng tôi được quay lại căn lều.
Cầm theo thứ đó, tôi lặng lẽ rời khỏi nhóm. Xavier phản đối, tôi trấn an cậu bằng một nụ cười nhẹ.
Trở lại khu rừng tối nơi chúng tôi đã chơi trước đó, những tiếng cười ở khu trại nhỏ dần và biến mất khi tôi càng đi vào sâu hơn. Tôi bắt đầu nghe được những tiếng nước chạy nho nhỏ đâu đó.
Khi đến bờ sông, thật sơ sẩy khi không để ý xung quanh vì tôi tin rằng mọi người đều đang ở khu trại. Cái thứ tôi đem theo là một chiếc điện thoại để gọi cho Chadler, sẵn sàng hỏi thêm thông tin về nơi của anh ấy và cách an toàn nhất để chuồn.
“Cậu à Diana?”
Tôi giật mình, nhìn lên. Declan. Nhìn cứ như cậu ta vừa từ dưới nước lên. Tóc ướt nhẹp và những giọt nước vẫn còn trên da... cậu ta đang bán khoả thân.
Trời ạ, cậu ta làm cái quái gì ở đây tối nay vậy?