Sau khi Ly Đồ tốt nghiệp thì chưa từng quay về trường học lần nào, vì thế Bí Uyên liền mang anh dạo qua một vòng. Cổng phía tây trường vẫn với phong cách cổ xưa như trước là nơi du khách tranh nhau chụp ảnh chung, người đi đường tới lui như thoi đưa cũng vẫn dừng chân ven hồ như trước, hai người đi một chút rồi lại dừng nên thời gian trôi qua cũng khá nhanh.
“Tiểu Uyên, cẩn thận.” Chiếc xe con lướt sát bên người cậu, Ly Đồ vội túm hai cánh tay đưa Bí Uyên đang lắc lư giữa đường kéo về bên cạnh anh.
Cách đó không xa ở đằng trước truyền tới tiếng thở dài bất đắc dĩ của một nam sinh: “Nhóc ơi, em đi đường luôn không nhìn xa.” Nữ sinh kia bị nam sinh nắm tay nửa làm nũng nửa bốc đồng lầm bầm: “Không phải có anh ở đây sao, lúc em một mình cũng sẽ tự cẩn thận mà.”
Bí Uyên mặt đỏ hồng rút cánh tay khỏi tay Ly Đồ: “Cảm ơn, cảm ơn sư huynh.”
Ly Đồ mỉm cười. Lúc này hai người đúng lúc tản bộ qua khu ký túc xá, bàn bóng bàn ngoài trời bị không ít bạn học vây quanh. Bí Uyên không chịu lê bước nữa.
“Muốn chơi à?” Ly Đồ cũng dừng lại theo.
“Khi còn bé bình thường hay chơi, bây giờ lại rất ít có cơ hội chơi nó.” Bí Uyên cười cười tiếc nuối, theo thể trạng tương đối đơn bạc, loại hoạt động thể dục thể thao như bóng rổ bóng đá va chạm này, Bí Uyên rất ít khi tham dự. Thật ra thì bóng bàn và cầu lông chơi tương đối nhiều.
Chỉ có điều là chuyên ngành thuần khoa lý, bài vở và bài tập đại học tuyệt đối không thể dễ dàng hơn so với cao trung, hơn nữa một khoảng thời gian lớn đã dành ở phòng thí nghiệm, loại hoạt động dưới ánh mặt trời này Bí Uyên thật đúng là càng ngày càng tham gia ít đi.
Ly Đồ đưa tay kéo Bí Uyên xoay người muốn chạy: “Đi theo anh.” Đi tới bên cạnh một chiếc bàn tròn chỉ có hai người nam sinh chiếm lấy, Ly Đồ hơi nâng kính mắt: “Bạn ơi, có hứng thú chơi thi đấu tích phân không?”
Hai người bạn học kia lướt qua Ly Đồ với áo sơ mi trắng và quần tây phẳng phiu, nhìn Bí Uyên lại trăng trắng nõn nà nho nhã vô cùng, thật sự là hứng thú quá lớn đối với sự tiếp thu của hai người không cùng loại. Chẳng qua là e ngại lễ tiết, cảm thấy nếu không chơi hai trận thử xem, để đối phương chủ động rời khỏi đi.
Kết quả sau khi đấu xong, hai nam sinh trợn tròn mắt.
Vốn có nói là chơi theo kiểu tích phân, kết quả lúc phân tổ hoàn toàn là hoa lệ nghiêng về một phía. Hai nam sinh hoàn toàn không có lực chống đỡ, nhìn chiếc vợt thừa thãi, Ly Đồ vén ống áo sơ mi bị trượt xuống lên một lần nữa: “Vậy chúng ta chơi đánh kép đi.”
Hai người kia lại không làm, tủi thân hướng về phía Ly Đồ xin khoan dung: “Không được mà, hai người các cậu đều mạnh hơn chúng tôi, các cậu mà một tổ ấy, một chút lo lắng thắng bại cũng không có. Chúng ta bỏ chơi tổ đi.”
Ly Đồ suy nghĩ một chút, rất chi là thỏa hiệp, nói: “Như vậy đi, tôi dùng tay trái.”
Vì vậy trận đối kháng lại bắt đầu lần nữa, Ly Đồ tay trái phối hợp với Bí Uyên.
“Ngu ngốc chớ có thất thần.” Ly Đồ đánh bóng về phía đầu Bí Uyên, kéo người ngay cả chơi bóng cũng có thể bước vào cõi thần tiên kia trở về.
“À, xấu hổ quá.” Bí Uyên gãi gãi đầu, đem lực chú ý kéo lại. Người đứng bên cạnh này, thực sự là mạnh mẽ không thể tưởng nổi, tựa như là cái dạng gì cũng không làm khó được anh. Vốn cho rằng kỹ thuật đánh cầu của mình không tồi, nhưng mà khi đánh bóng với người kia thì lập tức trở nên bình thường.
Không nghĩ tới người văn nhã như thế tới khi hoạt động cũng thể khiến người ta có ấn tượng hữu lực như vậy, mạnh mẽ vô cùng.
Sau khi trận đấu kết thúc ngoài ý muốn như vậy thì đã tới giờ cơm tối thường ngày, Ly Đồ đánh tiếng đem 2 cậu bé vừa mới quen biết cùng nhau đi ăn.
Ra khỏi cổng Tây, có một dãy quán ăn nhỏ, Ly Đồ dựa vào ký ức ngày trước, mang theo mấy người cùng nhau đi ăn. Chính là một nhóm thanh niên đang vào thời kỳ thanh xuân mạnh mẽ, lại vừa trải qua một phen vận động vui vẻ, ngay cả Ly Đồ 3h mới ăn trưa cũng cảm thấy đói quá rồi.
Mấy người ăn xong, đương nhiên là ‘tổng sư huynh’ Ly Đồ trả tiền. Ra ngoài đã sắp 8h, hai nam sinh kia vừa đi khỏi, Bí Uyên quay đầu hỏi Ly Đồ: “Sư huynh anh còn chưa cần trở về sao?”
“Đuổi anh đi?”
“Em, không, em không phải…” Hôm nay đã không biết đây là lần thứ mấy tìm từ luống cuống rồi, Bí Uyên vô cùng uể oải.
Ly Đồ vỗ vỗ cái đầu ủ rũ của người nào đó: “Đi dạo 2 vòng với anh ở bên hồ trong trường đi, dạo xong rồi về, em cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Sư huynh em không phải ý này, em…”
“Anh biết.” Ly Đồ buồn cười, lôi người đang âm thầm khổ não hướng về phía hồ, “Tiểu Uyên, không biết em đã từng nghe tới điển cố về việc đi dạo hồ vào ban đêm chưa.”
“Hửm?”
“Nam sinh đại học Bắc Kinh, nếu như vừa ý một ai đó, sẽ mời người ta buổi tối đi dạo quanh hồ trong trường hai vòng.” Ly Đồ dừng một chút, “Nếu vận khí tốt, đối phương sẽ trực tiếp ngầm hiểu; nếu như đối phương có vẻ chậm hiểu, vậy đây cũng là cơ hội biểu lộ phi thường thích hợp.”
Có loại suy nghĩ này sao? Chưa nghe ai nói qua cả. Nghĩ như vậy một chút, Bí Uyên thành thành thật thật trả lời: “Phải không, nghe ra thật thú vị đó, có điều em chưa nghe ai nói qua cả.” Cho rằng Ly Đồ đang muốn dẫn ra một câu chuyện, tỷ như chuyện sư huynh hứng thú năm đó a các loại, Bí Uyên rất lanh trí mà trả lời xong còn ngậm miệng chờ đợi.
Bước chân Ly Đồ dừng lại một lát, sau đó cũng im lặng đi.
Gió thổi động lá cây sàn sạt rung, không khí buổi tối có thể ngửi được hương cây cỏ lan tỏa.
Ly Đồ rốt cục lại mở lời tiếp: “Khi đó bọn anh nhập học, loại cách nói này rất thịnh hành, có thể tới thời các em, cũng đã dần dần bị bỏ quên.”
“Chắc là vậy.” Bí Uyên cười hì hì đá viên sỏi trên đường: “Dù sao học đại học đã mấy năm, em cũng không nghĩ tới ra tay với ai. Được rồi, buổi tối có chút nổi gió, sư huynh anh không ngại nếu em khoác áo khoác chứ.” Vừa nói Bí Uyên đã moi ba lô của cậu, lấy ra hai chiếc áo khoác một lớn một nhỏ, sau đó đưa 1 chiếc cho Ly Đồ.
“Quần áo cùng kiểu dáng, em sao còn lại có loại không cùng cỡ?” Ly Đồ nhận lấy cầm trong tay, nhíu mày hỏi.
Bí Uyên vò đầu, rất chi là ngượng, nói: “Quần áo này em rất thích, hơi nhỏ chút nhưng vừa vào đại học đã mua, không nghĩ tới năm ba ấy bỗng trổ mã, cao lên 8cm, sau đó em lại để mẹ em mua theo kiểu dáng ban đầu đem về một đống lớn đủ kích cỡ.
Ly Đồ nhìn chiếc khoác trên người cậu quả nhiên hơi có chút ngắn, thế là cực kỳ vui vẻ khoác chiếc cỡ lớn hơn lên người mình.
“Ngày mai anh có việc bận chút, sẽ không qua đón em được, em đi tàu điện ngầm đến trạm Tây Đan thì xuống nhé, đi từ cửa B ra, đến chỗ quảng trường XX đợi anh, anh qua đón em đi thu âm.”
“Được, vậy em mấy giờ đến?”
Sáng sớm 10h được không? Qua đó sớm chút ăn cùng mấy người bạn anh.”
“Ừm, hẳn là… có thể đi.” Bí Uyên là một người cực kỳ hiểu mình, đối với vấn đề này trả lời có vẻ lo lắng không yên.
Dạo xong hai vòng, Bí Uyên được đưa về đến ký túc xá phất tay chào Ly Đồ: “Sư huynh anh mặc áo về đi, trên đường đừng để bị cảm đó.”
Ly Đồ gật đầu, ngừng động tác cởi áo, nhìn ai kia xoay người lên lầu rồi mới xoay người đi về phía bãi đỗ xe.
Mở cửa lên xe, Ly Đồ một tay chống tay lái. Thực sự là… Chậm hiểu vô cùng.
Còn nhiều thời gian.
Ly Đồ đưa mắt về phía chiếc áo khoác tây trang ném bên ghế phó lái, lại nhìn thoáng qua chiếc áo khoác thể thao nhỏ gầy, giẫm chân ga lái xe về nhà.
.:16:.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT