Ngồi trên ghế mà tôi cảm thấy như mình ngồi trên cánh hoa, cảm giác nó mới thoải mái làm sao. Tình yêu là gì nhỉ? Nó có thể khiến con người ta vui đến như vậy sao? Bây giờ nhìn đâu đâu tôi cũng thấy toàn màu hồng. Ôm đôi bầu má đã ửng đỏ, tôi tự cười ngu ngơ một mình, trông chẳng khác nào một con tự kỷ lâu năm. Cái khuôn mặt của hắn cứ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi tự hỏi không biết hắn sẽ phản ứng ra sao khi biết tôi đã hiểu được câu nói của hắn nhỉ? Cười dịu dàng vuốt tóc tôi? Véo mà tôi rồi mắng tôi "Ngốc" vì bây giờ mới chịu hiểu ra? Hay một phát tỏ tình với tôi luôn nhỉ? Rồi hắn có hôn tôi không? Má hay...môi? Ây ây, lại nghĩ ngợi phức tạp lên. Dù sao bây giờ tôi đã một bước thành công, tôi đã có thể với tay tới hạnh phúc của mình.

Nhớ lúc trước tôi cứ nằng nặc chối bỏ cái thứ tình cảm này, cho nó là trẻ con, tình cảm chị em thông thường. Không những vậy còn chẳng định nghĩa nổi những cảm xúc diễn ra trong mình. Khi nghe hắn thích người khác, không thích tôi thì đau lòng đến phát khóc. Nghĩ lại sao tôi ngốc vậy chứ! Nghĩ tới đây tôi lại "thưởng" cho chính mình một cái cốc đầu. Bây giờ thì xong rồi, vỗ vỗ lại mặt mình tôi lại cười. Lát nữa gặp hắn tôi phải nói gì trước tiên nhỉ?

Mà khoan đã, từ nãy đến giờ sao tôi thấy trống vắng quá nhỉ? Nhìn sang ghế bên cạnh, à thiếu con bạn thân Dĩnh Vy. Đã vô học rồi sao nàng chưa đi học ta? Tôi thật không tốt, mê trai quên cả bạn. Định cầm điện thoại gọi cho cô nàng thì từ cửa, một bóng người xồng xộc chạy vào. Khỏi cần nhìn tôi cũng biết đó là ai. Nhìn Dĩnh Vy thở không ra hơi chui vào bàn ngồi, tôi lấy khăn giấy trong cặp đưa cho nàng, mồ hôi nàng túa ra ướt hết cả tóc.

"Sao vô trễ vậy bé? Đi ăn sáng với người ta hả? Hay là hôm qua về khuya quá ngủ quên?" - Tôi nhìn nàng cười hì hì.

"Con khỉ ấy. Hôm qua vì cô phá hoại hết, hứ." - Cô nàng quay qua tôi oán giận.

"Hả?" - Tôi ngơ ngác.

"Hôm qua đang định đãi thầy một chầu cảm ơn đàng hoàng, cô từ đâu chui ra lôi tui đi rồi khóc lóc um sùm như bị bồ đá. Lúc tui quay lại thì thầy đi mất tiêu rồi. Tui ức quá không ngủ được nên hôm nay mới tới trễ đó." - Ánh mắt hình viên đạn ấy đang xuyên thẳng qua người tôi từng lỗ từng lỗ.

"Xin lỗi mà. Hu hu hu. Ai bảo bà đi chơi với trai bỏ tui." - Tôi giả vờ khóc lóc ăn vạ cô nàng đồng thời mè nheo để cô nàng bớt giận.

"Không thèm giận cô." - Cô nàng đang dần nguôi giận, lôi tập vở ra.

"Yêu bà nhất." - Tôi chu môi hôn gió cô nàng chụt chụt.

Hai chúng tôi ngồi chí choe um sùm cả một góc lớp đến nỗi lớp trưởng phải quay qua nhăn nhó mặt mũi đe dọa. Ôi cái list "Tội lỗi" của tôi đang ngày càng dài ra, thiện tai thiện tai. Giờ ra chơi phải đền bù thiệt hại cho Dĩnh Vy thôi, hôm qua làm phiền người ta quá mà.

_____________________________________________________________________________________________________________________________________

Giờ ra chơi, như dự định, tôi nắm tay "con mèo mặt mốc đang giả vờ giận dữ" kia lọt tọt chạy xuống canteen. Nhưng đi được nửa đường thì liền bị thầy Thiên chặn đầu gặp riêng. Dĩnh Vy vừa thấy thầy thì cái vẻ mặt phụng phịu xấu cực kia liền biến mất, thay vào đó là nét mặt của thiếu nữ trong sáng, ngây thơ, má phơn phớt hồng mà theo tôi đánh giá là "cực giả tạo" :v Không biết lúc tôi gặp hắn có như vậy không trời. Tôi đi theo thầy trước ánh mắt đầy tò mò và có chút ghen tị của con bạn phía sau lưng. Ngứa lưng quá!

"À ừm, hôm qua ấy. Chuyện thầy với Vy..." - Thầy Thiên ấp a ấp úng mở đầu câu chuyện.

"À không có gì đâu thầy. Con Vy nó nói với em rồi. Em không hiểu lầm với kể cho ai nghe đâu." - Tôi cười, nói với thầy. Dù biết sự thật không phải như vậy nhưng phải nói thế cho thầy yên tâm.

Thầy Thiên mới ra trường là về dạy ở trường tôi ngay. Đây là lần đầu tiên thầy chủ nhiệm một lớp học. Thầy còn rất trẻ. Tôi vốn chẳng phải người bảo thủ. Tình cảm thầy trò thì có gì sai đâu chứ, sao phải cấm cản? Tôi chỉ muốn con bạn thân của mình hạnh phúc thôi. Thầy Thiên rất hợp đấy chứ. Dù chẳng hiểu sao hai người họ có thể tiến nhanh đến như vậy nhưng tôi vẫn thấy mối tình này rất dễ thương. Chính vì thế nên tôi sẽ cố gắng bảo vệ nó, cũng như vì Dĩnh Vy.

"Cảm ơn em." - Thầy thở phào nhẹ nhõm như trút đi một gánh nặng.

"Vậy em xin đi trước. Vy đang đợi em." - Tôi chào thầy rồi chạy đến chỗ Dĩnh Vy.

Cô nàng trông có vẻ sốt ruột lắm rồi, đứng ngay chỗ cầu thang đi qua đi lại đi lên đi xuống. Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn nàng. Chậc chậc không biết nàng đang nghĩ cái gì trong đầu nữa đây.

"Yo, tui đã trở lại." - Vỗ vai cô nàng, tôi nói.

"Thầy gặp bà chi vậy?" - Biết ngay nàng sẽ hỏi vậy mà.

"Thì chuyện tối qua của hai người thôi. Thầy sợ tui hiểu lầm. Tui biết hai người ghê lắm mà. Cái gì mà chỉ có học. Học kèm yêu thì có." - Tôi chọc cô nàng và nở một nụ cười nham hiểm trên môi.

"Con quỷ, không thèm nói chuyện với bà nữa. Mau đi bao tui ăn đền bù thiệt hại đi." - Dĩnh Vy nói xong thì liền chạy lạch bạch xuống lầu, bỏ tôi lại.

Mới nói có mấy câu đã ngại đến độ bỏ luôn cả chủ xị ở lại thì tôi biết cô nàng thích thầy như thế nào rồi. Lại cứ chối đây đẩy. Kì cục ghê hà. Bắt chéo tay sau lưng tôi thong dong bước đi, ngày hôm nay đúng là tâm trạng tôi rất tốt nga.

________________________________________________________________________________________________________________________________

Vận may của tôi hôm nay đúng là không đùa được đâu. Vừa xuống canteen là tôi liền đụng mặt người mà tôi muốn gặp nhất lúc này - hắn, tuy vậy hắn lại không thấy tôi. Hắn với bé My đang bước đi song song phía trước tôi. Nếu là mấy ngày trước thì tôi đã lồng lộn lên rồi nhưng mà hôm nay Hạ đã khác xưa rồi. Tôi cố tình ngừng lại, đợi cho hắn và My đi một quãng xa thì mới đi tiếp. Thật sự thì bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy có chút gì đó áy náy với My. Tôi nghĩ rằng mình không nên chen vào khoảng thời gian riêng của hai người. Dù sao My cũng góp một phần rất lớn trong chuyện tình cảm của tôi. Tuy rằng tôi thích hắn nhưng chuyện đó không đồng nghĩa với việc cấm hắn qua lại với người con gái khác.

"Nhìn kìa nhìn kìa, tiểu bảo bối í nhầm em trai bà ghê quá nha. Chưa gì mà đã cưa đổ một em gái xinh tươi rồi. Còn con chị thì một mống trai còn chưa có" - Dĩnh tiểu thư từ đâu chen vào nhìn qua tôi khinh bỉ.

"Ai nói hai đứa đó quen nhau? Ai nói tui không có một mống trai đi theo?" - Tôi quay qua trợn mắt nhìn cô nàng.

"Thì hai đứa nó đi chung kìa..." - Cô nàng nhìn khuôn mặt "tròng trắng lấn áp tròng đen" của tôi thì ngập ngừng dè chừng.

"Đâu phải cứ đi chung là quen nhau đâu. Nếu vậy tui với bà cũng đang quen nhau hả? Chị nói cho em nghe nè. Bảo bối nhà chị đã có chủ rồi nhé và đó không phải cô bé kia. Đặc biệt là chị đã có chậu để cắm rồi, chị không còn F.A nữa đâu nhá." - Tôi phun một hơi dài, không kiềm được mà tự phổng mũi, hất mặt lên trời.

"Giề? Cô giấu trai ở đâu, mau khai báo đi nhanh lên." - Dĩnh Vy vừa hỏi vừa tung chiêu "thọt cù lét" với tôi.

"Có chết cũng không khai." - Tôi né Đông né Tây, kiên quyết làm "người lính quả cảm".

"Mà sao bà biết người em bà thích không phải cô bé kia." - Sau khi thọt tôi đau điếng nàng ta hỏi tiếp.

"Thì là vì tui biết thôi. Cảm giác của con gái thôi mà." - Tôi quay qua nhìn nàng cười bí hiểm rồi quay mông bỏ đi trong sự "dốt đặc" của nàng.

___________________________________________________________________________________________________________________________________________

Ba tiết cuối, tôi không ngồi nhìn lỡ đãng ra ngoài thì cũng nhìn đồng hồ nôn nao ra về. Tôi muốn gặp hắn quá. Tôi thấy mình hơi trẻ con, dù gì thì tôi với hắn cũng chung nhà. Có thể nói là ngày nào cũng gặp vậy mà tôi lại mong gặp hắn như chúng tôi cả mấy năm chưa thấy mặt nhau vậy. Ôi mau ra về coi, chời ơi sao thời gian có thể chạy lâu đến như vậy nhể? Quằn quại, lăn lộn đến vẹo xương sống cuối cùng thì tiếng trống tan trường cũng đã vang lên, cứu rỗi tôi khỏi địa ngục trần gian này.

Ôm balo phóng như bay xuống nhà giữ xe, tôi quên cả chào tạm biệt Dĩnh Vy. Chắc cô nàng cú lắm đây, thể nào mai cũng chết với nàng. Dắt xe ra cổng, tôi đã thấy hắn đứng ngay ngắn bên lề đợi tôi. Bất giác tôi lại mỉm cười. Hắn thấy vậy cũng mỉm cười lại với tôi. Tôi như bị điện giật khi nhìn thấy nụ cười trên môi hắn, mặt lại đỏ lên.

"Hôm nay ra sớm nhỉ? Tưởng chị lại cà dê đuôi ngỗng gì với chị Vy rồi chứ." - Hắn vừa nói vừa trèo lên xe.

"Gớm." - Tôi trề môi nói rồi vặn ga chạy đi.

Đường vẫn đông đúc như thường ngày, xe cộ vẫn tấp nập như vậy. Tôi chăm chú lái xe. Sau lưng tôi, hắn đang chọt chọt bấm bấm cái gì đó. Vài giây sau điện thoại trong túi

tôi rung lên nhưng vì chạy xe tôi không tiện lấy ra coi tin nhắn. Phải đợi về nhà rồi xem thôi.

Nhìn ổ khóa trên cánh cổng tôi mới sực nhớ ra hôm nay bố mẹ tôi bận đi gặp đối tác không có nhà, vậy là tôi với hắn phải tự lo cho mình rồi. Cất xe xong tôi liền lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của hắn, gửi cách đây mấy phút, là lúc ở trên đường. Thì ra lúc nãy tên đó bấm điện thoại. Tên này cũng rãnh tiền lắm í, sao hồi nãy tôi chở hắn về không chịu nói luôn đi còn bị đặt nhắn tin.

"Chị hiểu được câu nói của tôi chưa?"

Tin nhắn ngắn gọn một câu hỏi nhưng đủ làm tôi đỏ mặt. Cái tên này dai quá đi. Phải trả lời cho hắn biết mới được không thì hắn có thể sẽ bám tôi đến chết luôn. Quay người lại tôi định vào nhà, hắn không biết từ lúc nào đã phục sẵn sau lưng tôi. Hắn đứng trước cửa gara, tay đút túi, nhìn thẳng về phía tôi. Hắn đứng ngược sáng so với tôi, những tia nắng phía sau hắn khiến hắn trông như một thiên thần với đôi cánh trắng vàng tuyệt đẹp, chói lóa. Tôi nhíu mày hắn, đơ người mấy giây.

"Đọc tin nhắn chưa?" - Hắn hỏi, giọng trầm ấm.

Tôi lúc này đã lấy lại được ý thức khẽ gật đầu.

"Chị hiểu chưa?" - Hắn lại hỏi.

Tôi nghĩ ngợi một lúc lại gật đầu.

"Chị hiểu được rồi thì thấy như thế nào?" - Hắn mỉm cười, đôi mắt híp lại khi thấy câu trả lời của tôi.

"Vui." - Tôi mở lòng mình, mạnh dạn nói.

"Hết rồi à?" - Hắn nhướn mày.

"Hạnh phúc?" - Tôi cao giọng thăm dò.

"Còn nữa không?" - Hắn tiến tới gần tôi.

Hai chúng tôi cứ một người hỏi một người đáp. Tôi hình như đang bị yếu thế. Cái tên ngốc này, muốn tôi trả lời như thế nào nữa đây. Bỗng cảm xúc trong tôi trào dâng như nước lũ. Hít một hơi thật sâu. Tôi thu hết can đảm bước chân lên phía trước, lại gần hắn.

"Chị không biết nữa nhưng chị chỉ muốn nói rằng chị lỡ yêu em rồi, chàng trai à!" - Tôi nhắm tịt mắt lại nói to. Lần đầu tiên tôi mới có thể dũng cảm như vậy. Con gái tỏ tình trước thì sao, điều đó chứng tỏ rằng cô gái ấy thích chàng trai ấy rất nhiều.

Liền sau đó, tôi có thể cảm nhân được bờ vai ấm áp cùng lòng ngực vững chãi. Hắn ôm tôi vào người, tựa cằm lên đầu tôi. Tôi lúc đầu còn bất ngờ đến độ trợn to mắt không biết làm gì, nhưng sau đó tôi ngập ngừng giơ tay ôm lấy tấm lưng rộng của hắn. Mùi oải hương, mùi tôi thích nhất, tràn ngập khắp nơi. Trong niềm hạnh phúc tôi có thể nghe thấy tiếng hắn khe khẽ:

"Chị đúng là đồ ngốc"

_______________________________________________________________________________________________________________________________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play