Trịnh Phần vẫn luôn túc trực ở bệnh viện, ngồi bên cạnh Nguyễn Long Tuyết quan sát chăm sóc bà ta. Khi mà ân oán đã được hóa giải, con người ta lại dùng hành động biểu lộ sự áy náy của mình, tất cả suy cho cùng là do tham vọng của mỗi người mà ra. Khi đủ chín chắn nhìn ra mới có thể hiểu rõ hành động trong quá khứ của mình đã sai lầm như thế nào.

Sau đó vài ngày, Trịnh Phần đưa Nguyễn Long Tuyết về Trịnh gia. Còn bà, chỉ đợi bà ta tỉnh lại.

Đặng Thiên Phúc được điều đến vùng trung đông dẹp một cuộc buôn bán người bên đó, chuyến đi này có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại. Hắn lấy can đảm đi đến trước mộ Phụng Nhã, đặt lên đó một đóa hoa. Rốt cuộc thì hắn đã có thể đối mặt, nhưng cô gái nhỏ kia đã vĩnh viễn rời khỏi hắn.

Chỉ còn nụ cười rất đỗi ngọt ngào trên tấm di ảnh, nụ cười đó đẹp tới mức khiến tim hắn nhói đau.



Mấy ngày nay Trịnh Vỹ Thần luôn ở bên cạnh Phụng Cơ, cô đã qua cơn nguy hiểm nhưng mà lại không hề tỉnh lại, nằm ở đó chẳng khác gì một người đã chết.

Mà mấy ngày nay người của Kim Điêu Môn cũng quen với sự xuất hiện điều đặn của Trịnh Vỹ Thần, dần dần cũng không còn cảm thấy kì lạ nữa.

Cho đến khi nhận được điện thoại của Ngô Thành, cậu ta la làng bảo anh phải quay trở lại ngay để xử lý mớ hồ sơ tồn đọng cả tuần nay. Trịnh Vỹ Thần cũng không cách nào đành rời khỏi Kim điêu Môn.

“Vỹ Thần, cậu điên rồi có phải không, cậu dám giết cả Du Ba, nếu bị lộ có thể chúng ta cũng chống không nổi trong Hắc Đạo này đâu.”- Ngô Thành cao giọng, nói với Trịnh Vỹ Thần.

Trịnh Vỹ Thần thần sắc lộ rõ vẻ mệt mỏi, giơ tay xoa xoa mi tâm.

Vũ Nam nhanh chóng lên tiếng: “Chuyện của Du Ba lần này lão đại không hề nhúng tay vào.”

“Cậu ấy không nhúng tay vào thì ai là người có cái gan lớn như vậy?”

“Vialla.”- Trịnh Vỹ Thần đột nhiên lên tiếng: “Vialla chính là thế lực đứng sau thâu tóm toàn bộ việc này, nếu tôi chỉ cần đi sai một nước cờ thì HS sẽ bị Vialla tính kế ngay.”

Ngô Thành ngồi xuống ghế, sắc mặt nghi ngờ: “Vậy thứ mà Vialla muốn là gì? Kim Điêu Môn?”

Trịnh Vỹ Thần lắc đầu: “Tôi thấy thủ lĩnh của Vialla không đơn giản, hắn không để lộ những thứ hắn muốn cho người khác biết.”

Trịnh Vỹ Thần chật lưỡi, đập tay xuống bàn: “Vậy thì nhân lúc Kim Điêu Môn suy yếu, chúng ta thâu tóm bọn họ đi, có thể gia tăng thêm lực lượng như vậy sẽ không phải sợ Vialla nữa.”

Trịnh Vỹ Thần im lặng.

Ngô Thành vừa nhìn là đã hiểu ra suy nghĩ trong đầu thằng bạn của mình, cậu thở dài lắc đầu: “Lại là vì Phụng Cơ có phải không? Vỹ Thần, tớ hỏi thật cậu một câu, ngay cả khi mọi người nói cậu và cô ấy sẽ không có kết quả, cậu vẫn cố chấp tới cùng sao?”

Con ngươi đen láy của Trịnh Vỹ Thần khẽ động, vừa nghĩ tới gương mặt nhợt nhạt vẫn còn chống chọi với thương tích kia của cô gái đó, trái tim như bị một thứ gì đó hung hăng đánh vào. 

“Không phải cố chấp, mà là kiên trì.”

Ngô Thành và Vũ Nam đưa mắt nhìn nhau, nhất thời trong phòng yên ắng lạ thường.

Trịnh Vỹ Thần lần nữa trở lại Kim Điêu Môn, từ lúc bước vào đã cảm nhận được bầu không khí quỷ dị không chút nào bình thường. Ngay cả Evan và Quang Sẹo cũng không nói gì, sắc mặt ai cũng có phần khó xử.

Đột nhiên một dự cảm chẳng lành ập vào suy nghĩ của anh, Trịnh Vỹ Thần nhanh chân chạy tới mở tung cửa phòng ra.

Căn phòng vẫn như cũ, nhưng người đã biến mất.

“Cô ấy tỉnh rồi, cô ấy đâu?”- Trịnh Vỹ Thần quay qua đám Evan, trong giọng nói không khỏi lộ ra vui mừng.

Quang Sẹo nhìn sang Evan, Evan hiểu ý, rất thẳng thắng trả lời: “Đi rồi.”

“Đi đâu?”- Sắc mặt Trịnh Vỹ Thần lại mang theo vài phần lo lắng, cô vừa tỉnh lại sức khỏe còn yếu, sao lại tự tiện rời khỏi đây?

“Phụng tỷ nói, chị ấy đi đến một nơi mà anh không thể tìm thấy.”

Sắc mặt Trịnh Vỹ Thần từ vui mừng sau đó chuyển sang âm lãnh.

Cô lừa hắn, cô đã tỉnh từ lâu rồi nhưng lại giả vờ chưa tỉnh, chỉ đợi cơ hội hắn rời đi thì liền ngồi dậy biến mất.

Phụng Cơ hay lắm, em lại còn có cả chiêu thức trốn tránh này.

Trịnh Vỹ Thần không nói lời nào, phóng xe như điên, gần như đã lùng sục khắp cả thành phố. 

Mọi ngóc ngách lớn nhỏ trong thành phố bỗng chốc xuất hiện đầy vệ sĩ không ngừng tìm kiếm Phụng Cơ, ngay cả sân bay cũng bị phong tỏa nghiêm ngặt.

Trời đổ mưa lớn, một trận mưa như muốn cuốn trôi tất cả.

Trời vừa tối lại vừa mưa lớn, anh chỉ mới rời khỏi hai tiếng, cô có thể đi đâu chứ? Có thể đi được bao xa?

Trịnh Vỹ Thần xuống xe đóng mạnh cửa lại, nước mưa nhanh chóng ướt đẫm áo sơ mi, anh chạy liên tục hai ba ngã đường tìm kiếm cô. Sét đánh mạnh vào cây đại thụ bên đường, cái cây lớn chuẩn bị ngã xuống, Trịnh Vỹ Thần lại nhìn thấy có một cô gái đang quay lưng lại với anh, trông rất giống Phụng Cơ.

Trịnh Vỹ Thần kinh hoảng nhào tới, kéo lấy thân hình nhỏ bé ra một bên, đồng thời lúc đó một tiếng rầm thật lớn, cây đại thụ kia ngã xuống trước mặt.

“Cơ Cơ…Cơ Cơ…em…”

Cô gái đó quá xa lạ, nhìn anh đầy khó hiểu.

Trịnh Vỹ Thần buông cô ấy ra, cô ấy không phải Cơ Cơ…

Trịnh Vỹ Thần lui từng bước một, ngồi sụp xuống làn đường đầy nước…

Lúc này một chiếc xe phóng tới dừng trước mặt anh, Ngô Thành cầm ô bước xuống: “Vỹ Thần, mau quay về đi.”

“Cút đi…”

“Cậu nhìn xem cậu bây giờ có giống ai không, chỉ là một người phụ nữ, cậu là lão đại của cả một tổ chức lớn, bây giờ như vậy thật là mất mặt.”- Ngô Thành bị bộ dáng của Trịnh Vỹ Thần làm cho vô cùng bất mãn, cao giọng giáo huấn.

“Cút…”

“Cậu…”

Lúc này đám thuộc hạ cũng vừa hay chạy tới, Vũ Nam mệt mỏi thở không ra hơi báo cáo: “lão đại, không tìm thấy.”

Một tốp khác cũng chạy tới: “Lão đại, bên em cũng không có.”

“Bên em cũng không thấy…”

Ánh mắt Trịnh Vỹ Thần lạnh như băng đá, không còn giữ được sự bình tĩnh, giọng nói như ma quỷ ra lệnh: “Tìm tiếp, cho dù phải lật tung cả thế giới cũng phải đem cô ấy về đây.”

Đám thuộc hạ nhìn nhau chần chừ.

Ngô Thành nhịn hết nổi bước lên túm lấy cổ áo của Trịnh Vỹ Thần kéo anh đứng lên, không nói lời nào giáng xuống một cú đấm vào mặt anh.

Đám thuộc hạ kinh hãi.

Trịnh Vỹ Thần loạng choạng ngã xuống đất, máu từ khóe môi chảy ra.

“Đứng lên cho tôi, tôi phải đánh cho cậu tỉnh ra, vì một con đàn bà hết lần này đến lần khác cậu chật vật như vậy, đồ ngu muội.”- Bộ dáng cà lơ phất phơ hằng ngày của Ngô Thành cũng biến mất, anh ta thật sự phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ trước dáng vẻ này của Trịnh Vỹ Thần.

Trịnh Vỹ Thần vẻ mặt lộ rõ vẻ hung ác, chưa đầy hai giây đã đứng lên không hề chần chừ lao thẳng vào Ngô Thành đánh trả lại anh ta một cú đấm. Ngô Thành ngã xuống đất, lại bị Trịnh Vỹ Thần kéo cổ áo bắt đứng lên đánh thêm mấy cái.

Mà Ngô Thành cũng đánh trả, cả hai người đột nhiên đánh nhau khiến đám thuộc hạ muốn vào can nhưng lại không dám.

Chưa có một ai nhìn thấy bộ dáng điên cuồng này của lão đại… dường như lão đại đang muốn đạp đổ cả thế giới xuống trước mặt mình.

Tiếng sấm đùng đùng vang lên, cơn mưa dữ dội trút xuống đầu hai con người đang điên loạn.

“Lão đại, cậu Ngô hai người đừng đánh nhau nữa.”- Vũ Nam lao vào can nhưng lại bị hất ra, hết cách đành mở miệng cầu xin.

Qua một lúc sau, khi cơn mưa dần ngớt đi, trên con đường lớn chỉ còn một đám người lo lắng đứng xung quanh và hai con người đã mệt lả ngồi ở dưới đường.

Mặt mũi cả hai người đều rướm máu.

Ngô Thành nhìn anh, giọng nói chân thành khuyên nhủ: “Vỹ Thần, bỏ đi.”

Gương mặt anh tuấn bị nước mưa làm ướt, con ngươi đen cũng hiện rõ vẻ bất lực, thờ thẫn nhìn chằm chằm về phía xa, nghe Ngô Thành nói thế thì bật cười: “Bỏ đi? Phải, tại sao cô ấy có thể dễ dàng bỏ đi như thế?”

“Cô ấy không yêu cậu.”

“Không, cô ấy yêu tôi, tôi có thể nhìn ra được. Chỉ là cô ấy không dám đối mặt…”- Giọng nói của anh không còn chút sức lực, hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh cùng thản nhiên thường ngày.

Ngô Thành co một chân lại, tay cũng chạm thử vào vết thương trên mặt, thằng này sao lại có thể ra tay mạnh như vậy? Xem anh ta là bao gạo hay sao, anh chưa từng chứng kiến một Trịnh Vỹ Thần mất đi lý trí như vậy.

“Thế mới nói cô ấy không yêu cầu, cho dù là có cũng không nhiều như cậu yêu cô ấy. Vỹ Thần, tính mạng của cậu không phải chỉ là của riêng cậu, còn của biết bao nhiêu người trong HS. Mỗi quyết sách của cậu đều quyết định tính mạng của rất nhiều con người, cậu tuyệt đối phải dùng thần trí minh mẫn nhất để đối mặt tất cả, không thể vì một người phụ nữ mà đánh đổi lớn như vậy.”

Trịnh Vỹ Thần đứng lên, bước chân có chút lảo đảo, giọng nói khàn khàn lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Tìm tiếp cho tôi, tìm không được các người đem đầu đến gặp tôi.”

Ngô Thành khuyên không được con người cố chấp kia, lửa giận lại bùng phát, đứng dậy nói to: “Phụng Cơ là sát thủ, cho dù đám thuộc hạ có tìm được cô ấy, chỉ cần cô ấy không muốn về cậu nghĩ thuộc hạ của cậu là đối thủ của cô ấy sao? Cho dù cậu có bắt cô ấy về để ngay sát bên cạnh cậu đi chăng nữa thì cậu được cái gì? Cậu làm nhiều chuyện vì cô ấy như vậy, hy sinh vì cô ấy như vậy, cô ấy đều không cảm nhận được. Trịnh Vỹ Thần, Phụng Cơ không yêu cậu, cậu làm tất cả những chuyện này là vì cái gì, cô ấy không yêu cậu.”

“Câm miệng đi.”- Trịnh Vỹ Thần đột nhiên quát lớn.

Ngô Thành im lặng, mà đám thuộc hạ phía sau cũng run lên.

Tất cả đều cúi đầu không dám thở mạnh.

Trịnh Vỹ Thần rời khỏi, không ai có thể ngăn cản được anh.



Cả ngày trôi qua, Phụng Cơ như bốc hơi khỏi cuộc sống của anh, biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này. Thuộc hạ của anh đều không tìm được cô, như cô nói, cô sẽ không để anh tìm thấy.

Trịnh Vỹ Thần không hiểu cô là đang trốn tránh cái gì? Sợ hãi cái gì?

Tại sao cô không thể như hắn, trực tiếp đối mặt với tình cảm của mình. Tại sao cô lại dùng phương thức tàn nhẫn này để hành hạ hắn?

Trịnh Vỹ Thần ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, thần trí cũng dần trở nên mơ hồ.

Anh chống tay xuống bàn, mệt mỏi xoa mi tâm đang đau nhức.

Đột nhiên bên hông truyền đến một cảm giác mềm mại, cô gái nhỏ bé dịu dàng như nước không chút cố kị ôm lấy hắn từ phía sau, giọng nói thỏ thẻ dễ nghe khiến người khác mê luyến: “Vỹ Thần, anh đừng suy sụp như vậy có được không?”

Trịnh Vỹ Thần lại ngẩng uống cạn ly rượu trong tay, sau đó rót tiếp rồi uống tiếp.

“Mất đi cô ta, vẫn còn có em mà.”

Trịnh Vỹ Thần nhếch môi, ánh mắt vì say cũng trở nên mông lung: “Cô ấy không giống cô.”

Hồ Như Thủy càng ôm chặt lấy anh: “Nếu có khác là khác ở chỗ em rất yêu anh còn cô ta thì không.”

Trịnh Vỹ Thần chau mày, giọng nói rất nhỏ như là đang tâm sự: “Tôi đánh đổi nhiều như vậy, yêu cô ấy nhiều như vậy, tại sao đến cuối cùng vẫn không nhìn thấu được cô ấy?”

Hồ Như Thủy chuyển động tròng mắt, trong lòng tuy sinh ra ghen ghét đố kị nhưng cô ta phải công nhận bản thân đã bị cảm động. Ngay cả người luôn muốn chen ngang hai người họ nhất là Hồ Như Thủy mà còn cảm động bởi tình cảm của Trịnh Vỹ Thần dành cho Phụng Cơ vậy tại sao cô gái kia lại không chút động lòng?

“Vỹ Thần…”- Hồ Như Thủy đi tới trước mặt anh, nhón chân chạm nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo của anh: “Vỹ Thần, quên cô ta đi, cô ta đi rồi, bên cạnh anh vẫn còn có em…”

Ánh mắt Trịnh Vỹ Thần thoáng qua một tia kích động.

Người phụ nữ vô lương tâm, hoàn toàn đem tình cảm của anh giẫm đạp dưới chân, đối với cô ấy chẳng lẽ loại tình cảm này của anh không đáng một xu sao?

Trịnh Vỹ Thần giơ tay mạnh bạo giữ chặt lấy cổ Hồ Như Thủy, không báo trước hung hăng hôn lên môi cô ta. Hồ Như Thủy nhu thuận ngẩng đầu đón nhận nụ hôn như thủy triều dữ dội từ người đàn ông, dần dần phát ra những thanh âm mờ ám.

Nụ hôn diễn ra rất lâu, chỉ có Hồ Như Thủy là chuyên tâm cảm nhận, cho tới khi cả hai người đều ngã nhào xuống giường, cô ta chủ động cởi từng cúc áo sơ mi của anh ra.

“Vỹ Thần, muốn em…”

Không khí bỗng chốc trở nên nóng bỏng, hơi thở hổn hển của người con gái ngày càng lớn.



“Không cần xấu hổ, để anh nếm thử hương vị của em.”

“A….Vỹ Thần…anh…anh dám trêu chọc em…”

“Cơ Cơ, gọi tên anh.”

“Vỹ…Thần…Vỹ Thần…” 

“Nói yêu anh.”

“Em…yêu…anh.”



Hai mắt Trịnh Vỹ Thần mở ra, mang theo một tia giá lạnh. Anh nhanh chóng đứng thẳng người, hành động này khiến Hồ Như Thủy đang trong cơn khát tình cũng cảm thấy kì lạ.

Trịnh Vỹ Thần khẽ nhắm mắt như muốn bản thân mình tỉnh táo lại, nhưng tại sao bên tai anh đều là hình ảnh đều là giọng nói của cô gái đó? Mỗi một ký ức về cô đều là sự dày vò đối với anh…

Trịnh Vỹ Thần đi đến bên bàn ăn, anh tự hỏi liệu bản thân có thể quên đi không?



“Tôi hình như thích anh rồi đấy.”

"Rất tiếc, tôi một chút cũng không hề thích anh. Trịnh Vỹ Thần, tôi và anh chính là người của hai thế giới..."

"Tôi sẽ không để bất kì ai bước vào cuộc sống của mình thêm một lần nữa. Trịnh Vỹ Thần, tránh xa tôi ra, tôi không thích anh, một chút cũng không. Tôi chán ghét anh."

"Hy vọng chúng ta, không gặp nhau nữa."



“Vỹ Thần…”- Hồ Như Thủy từ trên giường ngồi dậy định đi tới.

-Rầm- Trịnh Vỹ Thần vung tay, toàn bộ bàn ăn bị hất tung rơi đầy xuống đất cùng theo đó là tiếng hét đáng sợ của anh.

Hồ Như Thủy bị kinh hãi, không dám bước lên.

“Cút.”

“Vỹ Thần…”- Hồ Như Thủy kinh hãi, cô ta chưa từng nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần trong bộ dáng như vậy.

“Cút.”- Gương mặt Trịnh Vỹ Thần vừa lạnh lẽo lại vừa hung dữ, Hồ Như Thủy nhíu mày sau đó quay lưng vừa khóc vừa chạy khỏi.

Trịnh Vỹ Thần ngồi xuống nền nhà giơ tay lấy điều khiển tắt hết đèn trong phòng đi. Anh như một bóng ma ngồi yên lặng ở đó, cứ như thế, cả đêm.

Tại sao đến cuối cùng anh vẫn không thể giành lấy từ chỗ cô một chút sự luyến tiếc nào? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play