Trong một nhà hàng sang trọng, từ trong ra ngoài đều là bóng dáng đứng nghiêm chỉnh của một đám vệ sĩ. Họ phân chia nhau mỗi người quan sát một phía chỉ để đảm bảo an toàn cho người đang ngồi bên trong phòng.
Trịnh Vỹ Thần đặt ly rượu trong tay xuống bàn, trầm tư một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó rồi nhìn Hồ Hải Nam ngồi đối diện nói: "Lần này lật đổ được Trịnh Thị, công lao của Hồ lão gia nhiều nhất, nếu ông có yêu cầu gì thì cứ việc nói, Vỹ Thần nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ."
Hồ Hải Nam hơi cười nhẹ rồi lại cẩn thận dò xét: "Thật sự là cái gì cũng có thể?"
Trịnh Vỹ Thần im lặng không trả lời lại càng khiến lão ta thêm thận trọng.
Hồ Hải Nam ăn một ít thức ăn trên bàn rồi nói: "Điều lão đây muốn không nhiều, cả đời tôi tham vọng đủ rồi, ở tuổi xế chiều cũng không còn nguyện vọng gì khác ngoài thấy con gái được vui vẻ."
Lão ta chỉ nói một nửa rồi ngưng lại tỏ ý quan sát thái độ của Trịnh Vỹ Thần. Đáng tiếc, trên gương mặt anh tuấn ngoài sự lạnh nhạt ra thì không hề lộ một chút tâm tư nào. Anh điềm tĩnh gõ ngón tay lên mặt bàn, nâng mắt nhìn Hồ Hải Nam.
"Cho nên?"
"Con gái tôi, xét về dung mạo cũng không hề thua kém bất kì ai, xét về phẩm chất đạo đức lại càng đạt yêu cầu. Hơn nữa từ nhỏ nó đã ngưỡng mộ Trịnh tổng, lần này tôi hy vọng ngài sẽ cho nó một cơ hội."
...
Tòa nhà Mimosa này khiến cuộc sống của Phụng Cơ trở nên thật an nhàn thảnh thơi. Cả ngày cô ngủ rồi thức dậy dạo vườn hoa, lúc buồn thì Vương quản gia đưa cô đến phòng chiếu phim xem mấy bộ phim hài. Mấy ngày gần đây cả Mimosa dường như có điều gì khác thường, bình thường khắp nơi đều toàn là vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt, nhưng dạo gần đây lại trở nên vắng vẻ lạ thường. Có hôm Phụng Cơ không nhịn được liền hỏi Trịnh Vỹ Thần, anh chỉ đơn giản giải thích là vì anh sợ họ làm ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi.
Phụng Cơ cũng cảm thấy khó hiểu, họ là họ cô là cô, vì sao họ lại khiến cô không nghĩ ngơi được?
Có vẻ như Trịnh Vỹ Thần cũng nhìn ra sự buồn chán của cô, hôm nay anh đưa cô ra ngoài dạo phố. Đây là lần đầu tiên cô và anh thật sự giống một cặp tình nhân bình thường, chỉ cần đi bộ khắp chợ, thưởng thức món ăn đường phố hấp dẫn, cười đùa vui vẻ với nhau là đủ cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy hạnh phúc.
Trung tăm mua sắm sầm uất bậc nhất thành phố là M&I, tầng một và tầng hai chính là thiên đường mua sắm của phụ nữ, tầng ba là nơi dành cho đàn ông, tầng bốn năm lại là vũ trường cùng quán bar, tầng cao nhất là tầng 17 chính là khách sạn cao cấp. Ngoài ra còn có hẳn khu công viên giải trí và một tòa nuối nhân tạo được xây dựng cặp ngay phía sau, hàng ngày nơi này chào đón không dưới ba ngàn người khách, có câu nói nếu đến đất nước này du lịch thì nhất định phải trèo đèo lội suối đến M&I một lần trong đời để biết cái gì gọi là hưởng thụ, cái gì gọi là xa xỉ.
Bởi nơi này, tất cả vật dụng trang trí từ lớn đến viên gạch dùng để lót nền cho bãi xe cũng đáng giá ngang với chi phí sinh hoạt cả ngày của một gia đình khá giả. Bước vào đại sảnh chính là đài phun nước lớn với hình chú chuột Mickey ngộ nghĩnh đứng ở giữa, hơn 6000 ánh đèn pha lê màu vàng sáng long lanh làm cho mọi thứ cứ như được dát vàng lên. Tồn tại trên thị trường đã hơn chục năm, nhưng gần đây mọi người chỉ mới được biết chủ sỡ hữu của M&I là một tập đoàn tài chính thế giới có thế lực lớn mạnh, ngoài ra thì mọi thông tin về ông chủ thật sự của trung tâm mua sắm này đều được phong kín.
Ngày hôm nay, vừa sáng sớm các nhân viên của hơn 1.200 gian hàng bán lẻ trong M&I đã nhân được được một chỉ thị quan trọng từ phía ban quản lý rằng hôm nay sẽ có một đại nhân vật có tầm cở lớn xuất hiện, bảo bọn họ phải chú ý an ninh xung quanh và tuyệt đối không được để bất kì một sự cố nào dù là nhỏ nhất xảy ra. Vì vậy, từ sáng sớm, không khí nơi này đã căng thẳng và náo nhiệt hơn bao giờ hết, hàng trăm bảo an được điều tới,lao công quét dọn thật sạch mọi ngóc ngách trong trung tâm đảm bảo không còn một hạt bụi.
“Trịnh đại tổng tài của tôi, tôi đã thu xếp đâu vào đó rồi, đảm bảo cậu sẽ có một cuộc hẹn hò thật thuận buồm xuôi gió luôn.”- Ngô Thành cười ha hả nói qua điện thoại.
Trịnh Vỹ Thần quay mặt ra cửa sổ, một tay đề vào túi quần thong thả nói: “Chỉ cần không làm giống như chào đón tổng thống là được, bảo bọn họ cứ như bình thường, đừng có cứ hễ gặp tôi là cuối chào, không khéo lại khiến Cơ Cơ cảm thấy không tự nhiên.”
Sau khi nghe Trịnh Vỹ Thần nói hết câu, khỏi phải nói cũng có thể hình dung ra âm thanh khoa trương của Ngô Thành bên kia điện thoại: “Tôi có nghe lầm không, cậu đang để tâm đến cảm thụ của người khác đó à? Sao cậu không bao giờ để tâm đến cảm thụ của tôi vậy, chúng ta yêu nhau cũng hơn chục năm rồi mà, sao vậy, sao vậy?”
Trịnh Vỹ Thần mặt không đổi, giọng không run thản nhiên nói: “Còn nữa, điều bớt mấy nhân viên bảo an đó đi đi, thân thủ Cơ Cơ giỏi như vậy, cũng không có gì đáng lo ngại.”
“Ôi, tôi đau lòng quá… tôi tắt máy đây, tôi phải đi chữa trị vết thương lòng ngay đây.”
“Còn nữa.”- Trịnh Vỹ Thần lại nói.
Ngô Thành khổ sở: “Lại gì nữa? Thằng nhãi này cậu lắm chuyện thật đấy.”
“Thông báo xuống bên dưới, hôm nay M&I giới hạn số lượng khách hàng, đừng để đông quá khiến tôi phải chen chúc.”
“Hờ hờ, muốn sao cũng được, cậu là ông chủ cậu muốn đuối cổ khách hàng cũng không thành vấn đề.”
Nói rồi Ngô Thành tắt máy, vừa định quay lại để đi căn dặn một số việc lại nhìn thấy Trương Luyến Tâm từ khi nào đã đứng sau lưng mình, nàng yên lặng đứng đó khiến Ngô Thành không khỏi giật cả mình. Cậu ôm ngực mình vỗ vỗ: "Bà cô của tôi ơi, tôi mà yếu tim thì chắc đã phải nhập viện cấp cứu lâu rồi, khi không lại đứng một đống ở đây làm gì?"
Trương Luyến Tâm hơi cười: "Trịnh Vỹ Thần có vẻ rất quan tâm tới Nguyễn Long Phụng Cơ."
"Cũng phải, trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ta quan tâm ai như vậy."- Ngô Thành ném điện thoại lên bàn, tìm một cái ghế ngồi xuống.
Trương Luyến Tâm nheo mày: "Chưa từng sao? Anh ta chưa từng quan tâm tới cô bạn gái cũ kia sao?"
Ngô Thành cẩn thận phân tích một lúc rồi nói: "Cách quan tâm khác nhau mà, đối với Mỹ Ngọc cậu ta chỉ một phía thể hiện sự quan tâm, nhưng đối với Phụng Cơ thì khác, Vỹ Thần có vẻ quan tâm tới suy nghĩ của cô ấy hơn."
....
"Vỹ Thần, qua đây xem cái này."- Phụng Cơ thích thú chạy đến một tủ trưng bày nước hoa sang trọng. Người nhân viên vừa nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần bước về phía này thì liền hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn cho mình không được có sơ xót. Nhân viên nữ bước lên, nở nụ cười nhiệt tình chào hỏi Phụng Cơ.
"Chào anh chị, đây đều là những mẫu nước hoa mới nhất trên thị trường đấy ạ."
"Vậy sao, mẫu XK này có mùi như thế nào?"- Phụng Cơ chỉ vào một chai nước hoa được đặt trên kệ cao nhất, dáng lọ hình viên kim cương lấp lánh chất nước hoa màu hổ phách sang trọng khiến người khác vừa nhìn đã bị lôi cuốn.
"Đây là mẫu nước hoa nổi tiếng, chủ yếu lấy sự nhẹ nhàng làm nền, hương thơm chiết xuất từ hoa Mimosa mang đến hơi thở tươi mới, mẫu XK này sản xuất số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có bảy chai."- Nữ nhân viên chuyên nghiệp giới thiệu.
"Mimosa?"
Trịnh Vỹ Thần bước đến cạnh Phụng Cơ, ánh mắt anh lại quan sát lọ nước hoa. Cô nhân viên kia thấy vậy liền run tay, suýt chút nữa là làm rơi lọ XK trong tay.
Phụng Cơ nhìn anh: "Sao vậy?"
"Không có gì."- Trịnh Vỹ Thần hơi cười nhìn cô, ánh nhìn của anh ôn nhu ấm áp đến lạ thường, nụ cười của anh dường như đủ để cuốn hút cô vào đó. Thế mà trong vài giây sau, Trịnh Vỹ Thần quay qua nhân viên nữ đang trộm liếc mắt dưa tình với mình với một bộ dáng lạnh tanh: "Gói lại đi, hai chai."
Phụng Cơ khó hiểu mở to mắt nhìn anh, mua gì mà lắm thế? Toàn thế giới chỉ có bảy chai chắc chắn giá rất đắc, người khác có tiền chưa chắc đã mua được vậy mà anh đòi mua tới hai chai?
Dường như đoán ra sự tò mò của Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần quay sang: "Em một chai anh một chai, khi nào em ham chơi đi lạc thì anh có thể tìm thấy em. Nhưng mà anh vẫn thích hương thơm tự nhiên trên người em hơn, rất kích thích."
Phụt! Cô nhân viên nước hoa đứng đối diện phụt cười suýt chút nữa là văng từa lưa ra. Giây trước nhịn cười không được giây sau thấy Trịnh Vỹ Thần nhìn sang mình thì bị dọa tới mức muốn khóc cũng không nổi.
Phụng Cơ bên ngoài vẫn giữ nguyên chế độ mặt lạnh, nhưng thật chất quả tim trong lồng ngực cô cũng suýt chút nữa vọt lên tới cổ.
"Cười hay lắm! Nhân viên ở đây rất thông minh."
Phụng Cơ bước lên kéo tay áo Trịnh Vỹ Thần ý bảo anh đừng có nói nữa, bởi cô cũng không hiểu vì sao mà anh chỉ nói một câu "rất thông minh" đã khiến cô nhân viên kia sợ tái mặt.
Phụng Cơ mua đồ không nhiều, cơ bản chỉ có lọ XK vừa rồi. Cô hứng thú với các trò chơi ở khu giải trí hơn, ở khu leo núi nhân tạo đang có một hoạt động khá thú vị đó là thi xem người nào trong thời gian ngắn nhất có thể leo đến đỉnh núi. Phần thưởng chính là sợi dây chuyền vàng có mặt trăng làm điểm nhấn. Hình mặt trăng được làm từ thạch anh màu đỏ huyết, hai đỉnh sắc nhọn được đẽo gọt tinh xảo được đặt trong khung kính phía xa.
Những cô gái xung quanh đều bị hấp dẫn bởi vẻ thời thượng và sang trọng của nó.
Nhưng chỉ có Phụng Cơ là bị hấp dẫn bởi độ sát thương của nó. Từ nhỏ Phụng Cơ đã được huấn luyện thói quen khi nhìn vào vật gì thì đầu tiên sẽ đánh giá độ sát thương của vật đó.
Hình mặt trăng hai đỉnh nhọn có thể sử dụng làm vũ khí, hơn nữa mức độ sát thương khá cao, vừa có thể làm trang sức trong trường hợp cần thiết có thể dung để tự vệ, tiện dụng như vậy sao Phụng Cơ có thể bỏ qua.
Cô bước lên vài bước định tới chỗ ghi danh thì bị Trịnh Vỹ Thần kéo lại, Phụng Cơ khó hiểu nhìn anh, sắc mặt Trịnh Vỹ Thần có chút không vui chau mày nhìn cô.
“Nguy hiểm.”
“Hả?”- Cái gì nguy hiểm mới được chứ.
Trịnh Vỹ Thần đưa mắt nhìn ngọn núi đá nhân tạo cao chót vót có thể sánh ngang với năm tầng nhà kia: “Ngọn núi cao quá.”
Phụng Cơ phì cười gạt tay anh ra: “Em là ai chứ, em đã từng đột nhập vào nơi còn cao hơn như vậy để làm nhiệm vụ anh biết không? Hơn nữa nơi này còn có dây an toàn, Nguyễn Long Phụng Cơ em chỉ cần ba mươi giây là có thể leo lên đến nơi.”
Trịnh Vỹ Thần nhìn cô một lúc cũng không nói gì xong rồi lại nhìn sang sợi dây chuyền phía xa: “Em thích nó? Anh có thể mua cho em, em tuyệt đối không thể tham gia.”
Bản tính Phụng Cơ dù có cố gắng che dấu thế nào đi nữa thì căn bản cô chỉ mới hai mươi tuổi, theo cách nhìn thông thường cũng chỉ là một cô bé, cô ghét nhất là người khác cấm đoán mình. Hơn nữa đối với Trịnh Vỹ Thần Phụng Cơ lại càng thêm phần bướng bỉnh, nghe anh nói như vậy thì có chút không nguyện ý.
“Nếu dùng tiền để mua thì dễ dàng quá rồi.”- Phụng Cơ nói rồi nhanh như chớp đã biến mất hòa vào dòng người để chạy đi ghi danh, Trịnh Vỹ Thần có muốn cản cũng không kịp. Anh chỉ biết đứng đó lắc đầu, thì ra Nguyễn Long Phụng Cơ cũng có lúc háo thắng như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT