Lúc cô tỉnh lại từ trong giấc mộng xuân vô cùng nóng bỏng kia cũng đã là giữa trưa ngày hôm sau, Phụng Cơ xoa xoa bả vai của mình vài cái. Kì lạ, nằm mơ sao lại chân thật như vậy? Ánh mắt cô vô tình di chuyển xuống vết đỏ đỏ mờ ám trên tấm ga trải giường, việc đầu tiên Phụng Cơ nghĩ tới là…không lẽ mình tới tháng? (T: Em lạy chị…chị không có chút cảm giác gì sao?)

Những hình ảnh cô bị đẩy vào căn phòng có chứa hương thơm kì lạ kia chồng chéo lên nhau, trong lúc cô cực kì quẫn bách thì một bóng hình mờ ảo xuất hiện đến đưa cô đi. Người có là Trịnh Vỹ Thần sao? Vậy…vậy…đêm qua là cô và anh đã làm ra cái chuyện kia? Phụng Cơ vô thức bật ra một tiếng kêu, cô ập mặt vào gối chỉ mong có thể nghẹt thở chết quách đi cho rồi. Sao cô lại có thể làm ra cái chuyện xấu hổ như vậy, trời ạ, mẹ ơi…

Phụng Cơ với lấy điện thoại muốn gọi hỏi rõ sự tình nhưng giữa chừng thì chợt khựng lại, nếu bây giờ cô hỏi tội anh thì liệu anh có quay sang trả đòn lại không? Không đúng không đúng, rõ ràng là hôm qua cô trúng xuân dược nên mới làm bậy. Nhưng dựa theo bản tính của Trịnh Vỹ Thần kia có khi nào đã được ăn no còn la làng không? Không khéo anh lại quay sang tỏ vẻ ủy khuất đến sắp khóc mà nói với cô rằng chính cô đã khi dễ anh thì sao, không khéo lại bắt cô chịu trách nhiệm thì nguy…

Nghĩ ngợi một lúc không ngờ điện thoại trong tay thật sự reo lên, Phụng Cơ nhìn tên anh hiển thị trên màn hình không khỏi reo một tiếng bất giác ném điện thoại ra phía xa. Chuông reo một lúc rồi tắt, đương lúc thở phào nhẹ nhõm thì lại reo thêm lần nữa, lần nữa lại lần nữa. Phụng Cơ thở dài, với cái tính cứng đầu của anh e là có thể kiên nhẫn gọi tới sáng ngày mai nếu cô tiếp tục không nghe máy. Phụng Cơ giơ tay cầm lấy điện thoại, thôi kệ, bản thiếu chủ mưa tanh gió máu nào chưa trải qua, chỉ là một trận xuân tình thôi, không lẽ lại trốn tránh.

Đối diện thì đối diện!

Phụng Cơ dồn hết dũng khí xuống bàn tay nhấn mạnh một cái rồi đưa lên tai nghe, cô làm giọng nói như mới vừa ngủ vậy vờ hỏi: “Ai đó…”

Quả nhiên Trịnh Vỹ Thần bên kia liền cười nhẹ y như là đoán được cô sẽ có biểu hiện này, khiến Phụng Cơ cảm thấy chột dạ. Giọng anh truyền đến tựa như làn gió xuân mát rượi mang theo hương rượu được ủ lâu năm, thông qua điện thoại lại càng quyến rũ hơn: “Còn ngủ sao?”

Phụng Cơ có chút thẫn thờ, sao bấy lâu nay cô lại không nhận ra rằng giọng nói của đàn ông lại có lúc quyến rũ chết người như vậy? Không lẽ sự nhận thức này của cô cũng nhờ tác dụng của trận phong tình đêm qua? Phụng Cơ tùy tiện ừ một tiếng, suy nghĩ trong đầu khiến mặt cô đỏ ửng lên, trời ạ từ bao giờ cô lại suy nghĩ xấu xa như vậy?

“Vẫn mệt à?”- Giọng nói anh mang theo vài phần mờ ám, cô có thể nhìn thấy nụ cười gian tà của Trịnh Vỹ Thần.

Phụng Cơ không dễ bị trêu chọc như vậy: “Nếu không có gì tôi cúp máy.”

Tuy miệng nói cúp máy nhưng Phụng Cơ vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh, chỉ nghe Trịnh Vỹ Thần thở dài một tiếng, thật lâu sau đó mới nói: “Cơ Cơ, em rất quan trọng đối với anh.”

Phụng Cơ im lặng, không khỏi cảm động đợi anh nói tiếp.

“Vì vậy…”- Trịnh Vỹ Thần thật sự tiếp tục nói, giọng nói khi nãy vẫn rất nghiêm túc giờ lại pha vào chút đùa giỡn: “Nhớ thoa thuốc, anh không muốn em bị đau rồi sinh ra ám ảnh tâm lý.”

“Anh vô sỉ vừa thôi.”- Da mặt anh dày thật đấy, nhưng mặt cô sắp thành cái chảo dầu rồi.

Trịnh Vỹ Thần nghe được âm thanh tức giận của cô liền bật cười thật thoải mái: “Được, được không trêu em nữa.”

Phụng Cơ hừ một tiếng: “Anh ở đâu?”

Trịnh Vỹ Thần nói: “Hôm nay là đám cưới của Trịnh Vỹ Khang em không biết sao?”

Phụng Cơ chau mày, nghe giọng điệu này cô đoán Trịnh Vỹ Thần muốn làm gì đó: “Anh định làm gì à?”

Trịnh Vỹ Thần im lặng dường như không muốn trả lời cô, nhưng một lúc sau giọng nói lại trở nên tàn nhẫn vang lên: “Khiến đám người đó trả giá.”



Tại một khách sạn có tiếng sang trọng nhất thành phố. Ở lối vào liên tục xuất hiện bóng dáng của nam thanh nữ tú, mỉm cười rạng rỡ. Bên cạnh dáng siêu xe là cả chục vệ sĩ nghiêm nghị đứng một bên, trong không khí liên tục vang lên âm thanh chúc mừng.

Trương Sa và Trịnh Phần cũng bận tiếp những quan khách đến chào hỏi.

"Trịnh phu nhân, chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng thì con trai cũng chịu lấy vợ rồi."- Một quý bà ăn mặc lịch sự bước tới hồ hởi cười nói.

Trịnh Phần cũng mỉm cười nói vài lời khách sáo.

Lần này chuyện kết hôn của Trịnh Vỹ Khang vốn dĩ được dàn xếp khá yên ắng, số phóng viên định sẵn cũng chỉ có một hai người mà thôi. Thế nhưng thật kì lạ, hiện giờ ở bên ngoài khách sạn đã có tận mấy chục phóng viên đứng đợi, Trịnh Phần chần chừ một lúc rồi quay sang Lôi bảo hắn ra giải tán đám phóng viên đó, Lôi gật đầu làm theo.

"Các vị, hôm nay là hôn lễ của Trịnh đại thiếu gia và Trương tiểu thư. Họ đúng là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi có đúng không?"- Vị MC mặt mày có chút hài hước đứng trên bục nói.

Bên dưới mọi người đều gật đầu tán đồng phụ họa: "Đúng."

Trịnh Vỹ Khang đứng ở hàng đầu khiêm tốn nở nụ cười, tỏ vẻ rất hạnh phúc.

"Vậy chúng ta trong lúc chờ đợi nàng công chúa xinh đẹp nhất hôm nay xuất hiện, chúng ta cùng xem một đoạn clip ngọt ngào của họ được không?"

Quan khách lại gật đầu dùng thái độ tốt nhất để phối hợp với MC. Trịnh Phần và Trương Sa đứng một bên cũng vui vẻ mỉm cười vỗ tay. Ánh đèn lung linh trong đại điện tắt đi, màn hình máy chiếu được hạ xuống, đại khái là trình chiếu những cột mốc tình cảm của cô dâu chú rể.

"Họ thật hạnh phúc, ngọt ngào quá đi."- Một số thiếu nữ không nhịn được còn cảm thán, hai tròng mắt đầy sự ngưỡng mộ.

Nhưng tại giây sau đó màn hình đột nhiên tối đen, truyền đến tín hiệu ngắt kết nối khiến tất cả mọi người đều khó hiểu. Chưa đầy năm giây trên màn hình đã chuyển sang một đoạn xuân tình của hai người đàn ông, hơn nữa còn là bốn góc độ khác nhau.

"Khang, a... sâu vào... a... "

"Tiểu Khiết.... em thật dâm đãng..."

“Anh sắp kết hôn với con bánh bèo kia rồi còn đến đây tìm em làm gì?”

“Cô ta làm sao bằng em? Cô ta không nhiệt tình như em, lúc trên giường cũng không dâm đãng bằng em?”

Âm thanh thật sự khiến ai cũng thấy xấu hổ thay cho cặp đoạn tụ trong clip kia, bọn họ lại hiếu kì. Người trong clip chẳng phải là chú rể hôm này sao? Nghĩ ra chuyện này mọi ánh mắt đều đổ dồn về Trịnh Vỹ Khang đang bất động phía xa.

Trịnh Vỹ Khang hét lớn về phía người phụ trách điều chỉnh bảo họ mau tắt cái màn kích tình trên màn hình đi, nhưng đám nhân viên kia lại cho biết máy tính họ bị xâm nhập, rõ ràng là bị hack.

Ở bên ngoài khách sạn, một chiếc Audi màu đen lặng lẽ dừng ven đường, Trịnh Vỹ Thần nhếch môi quan sát tình hình bên trong rồi rút USB trong ổ cắm ra sau đó đóng laptop lại rồi bước xuống xe.

"Cái trò gì vậy? Tên Trịnh Vỹ Khang này vẻ ngoài cũng không tệ, thế mà là là loại người như vậy. Yêu đàn ông thì thôi đi, đã vậy còn nói xấu vợ của mình như vậy."

"Thật là cặn bã."

"Không, so với cặn bã cũng không bằng."

"Im hết cho tôi." - Trịnh Vỹ Khang tức giận hét lớn về phía đám đông phía xa.

Đèn trong hội trường được bật sáng, màn hình trình chiếu chỉnh về chế độ pause hình ảnh của Trịnh Vỹ Khang và Mộc Khiết đang trần truồng quấn quít nhau. Tiếng xì xào bàn luận chỉ trích đều có đủ, đột nhiên bên ngoài cổng có một âm thanh đàn ông truyền vào: "Anh trai của em, anh có thích món quà của em tặng không?"

Trịnh Vỹ Thần bước vào, phóng viên bên ngoài đã bị Lôi đuổi đi khi nãy cũng ùa vào đứng phía sau Trịnh Vỹ Thần. Trịnh Vỹ Khang vốn đang quẫn bách không biết cách giải quyết ra sao, thấy Trịnh Vỹ Thần bước vào liền hỏa khí dồn lên não, tức đến mức run người chỉ tay về phía anh: "Là mày... thằng khốn... không được chụp... các người ai dám chụp tôi liền kiện kẻ đó..."

Trịnh Vỹ Thần quay qua hô lớn với phóng viên phía sau: "Cứ chụp cho tôi."- Rồi quay qua Trịnh Vỹ Khang, nở một nụ cười lạnh lẽo: "Anh trai, vốn dĩ em định là chỉ đơn thuần tặng anh một món lễ vật nho nhỏ, nào ngờ được sắp đến ngày cưới anh lại đắc tội lớn với em. Vậy nên mong anh thứ lỗi, lễ vật lần này của em thật sự anh nhận không nổi."

"Mày bớt giả nhân giả nghĩa đi thằng khốn, ai anh em với mày."- Trịnh Vỹ Khang bị những ánh mắt kì thị xung quanh chọc giận, giờ phút này hắn thật sự muốn giết người.

Trịnh Vỹ Thần như cười như không: "Anh trai nói đúng, bất quá..."- Ngay tại giây sau đó, sắc mặt anh liền biến đổi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo thấu da thịt, tựa như anh cùng với cái người vừa lễ phép mỉm cười khi nãy là hai người khác nhau: "Mày cũng không đủ phước đức để nghe tiếng anh này nữa đâu."

Trịnh Vỹ Thần vừa nói vừa bước lên vài bước, anh vận bộ vest trắng lịch lãm, chiếc quần dài tinh tế bao phủ đôi chân thẳng tắp khiến dáng người cao gầy của Trịnh Vỹ Thần càng thêm phần mạnh mẽ cùng phong độ. Trịnh Vỹ Khang đứng bên cạnh thật phù hợp làm một thái giám của bạch mã hoàng tử.

"Mày muốn làm gì?"- Trịnh Vỹ Khang cảnh giác nhìn Trịnh Vỹ Thần. Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên hắn thấy sắc mặt anh trở nên đáng sợ như vậy, hoàn toàn không còn vẻ trào phúng khiến hắn tức điên lên mà thay vào đó lại là một loại lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng mọi thứ.

Trịnh Vỹ Thần lấy từ trong áo vest ra một tập giấy, đang lúc chuẩn bị giơ lên thì Trịnh Vỹ Thần nãy giờ bất động phía xa cũng bước lên vội ngăn lại: "Vỹ Thần, con muốn làm gì?"

Trịnh Vỹ Thần mặc kệ ý ngăn cản của bà, anh quay lại đối mặt với phóng viên phía sau, nói lớn: "Các vị, đây là bằng chứng ghi rõ thời gian Trịnh Vỹ Khang đảm nhiệm vị trí điều hành Trịnh Thị đã làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý. Vị chủ tịch này đây ngang nhiên dùng nguồn vốn lưu động do các nguyên lão cổ đông cung cấp ăn chơi tiêu xài, đã vậy gần đây còn cưỡng chế chiếm đoạt đất đai của một số hộ dân sinh sống ở vùng ngoại ô, khiến cho người dân vô cùng phẫn nộ muốn khởi kiện nhưng lại bị một thế lực anh chị đến đánh đập đe dọa, kết quả là họ phải chịu tủi nhục mất đất mà không dám hó hé nửa lời."- Trịnh Vỹ Thần dứt lời, bên ngoài liền tiến vào năm người đàn ông vận vest đen, họ phát cho phóng viên mà mỗi người có mặt mỗi người một tập tài liệu giống hệt với cái Trịnh Vỹ Thần đang cầm.

Mọi người nhanh chóng lật ra xe sau đó không khỏi kinh ngạc cùng bức xúc. Sắc mặt Trịnh Phần kinh ngạc đến khó tin nhìn Trịnh Vỹ Khang, còn hắn đã sớm mặt không còn một chút máu. Phóng viên liền nháo nhào đặt câu hỏi, Trịnh Vỹ Khang muốn bảo họ im nhưng lại không thể nói ra lời, cuối cùng chỉ có uất hận bước lên nắm lấy cổ áo Trịnh Vỹ Thần giơ nắm đấm lên định giáng xuống.

"Trịnh Vỹ Khang, anh dừng tay cho tôi."- Trong lúc ồn ào liền vang lên một âm thanh nức nở, vừa lúc ngăn chặn một đấm của Trịnh Vỹ Khang. Hàng phóng viên tản ra hai bên chừa đường cho Trương Ánh Quyên, cô mặc chiếc váy cưới màu trắng, bó hoa vẫn còn cầm trên tay, nước mắt đã sớm ướt đẫm cả gương mặt khiến phấn son lem luốc, trông cũng không dễ coi.

Trịnh Vỹ Khang nới lỏng tay, Trịnh Vỹ Thần liền hất mạnh cánh tay của hắn ra, anh phũi xơ một cái lên áo của mình rồi lui sang một bên ngồi xuống bàn tiệc, rót một chút rượu thong thả uống rồi ngồi xem kịch vui. (T: Lão đại bá khí vừa thôi.)

Trịnh Vỹ Khang đờ đẫn nhìn Trương Ánh Quyên: "Tiểu Quyên anh..."

"Đừng gọi tên tôi, chỉ làm tôi thấy kinh tởm."- Trương Ánh Quyên khóc đến thương tâm, đôi mắt bi ai nhìn hắn, giọng cô run lên: "Bao nhiêu năm nay, tôi chấp nhận hi sinh tất cả vì anh. Chịu sự sỉ nhục của mọi người, chấp nhận hôn ước với người mình không yêu, từ một cô chủ của Trương gia vô cùng cao quý lại hạ mình xuống chỉ muốn làm người phụ nữ đảm đang đứng phía sau lưng anh. Trịnh Vỹ Khang anh nhìn đi, mười ngón tay này của tôi có ngón nào là không từng bị dao thái thịt cắt qua... tôi yêu anh như vậy, chung thủy với anh như vậy... rốt cuộc... rốt cuộc anh đã làm gì?"

Trịnh Vỹ Khang im lặng không thể nói gì, chỉ sợ mình càng nói lại càng sai. Trương Ánh Quyên vẫn không ngừng khóc, Trương Sa vốn dĩ thương con gái, thấy nữ nhi khóc ông lại đau lòng bước lên đứng bên cạnh Trương Ánh Quyên nhìn Trịnh Phần và Trịnh Vỹ Khang: "Tôi thấy... cái hôn lễ này cũng chẳng cần tiếp tục nữa đi."

Ban đầu Trương gia và Trịnh gia có hôn ước cũng chỉ là muốn lợi dụng lẫn nhau, xem tình hình này thì người thông minh và già dặn sự đời như Trương Sa cũng hiểu được, Trịnh Thị lần này đã chính thức sụp đổ, không còn giá trị để lợi dụng nữa. Vậy hôn lễ này còn tiếp tục làm gì? Đó là một chuyện, chuyện khác quan trọng hơn, con gái ông cưng như trứng hứng như hoa lại bị một tên nhãi sỉ nhục, đã phản bội thì thôi đi đằng này lại gian díu với một tên đàn ông khác, vậy chẳng khác gì đã đập một gậy vào đầu con gái ông?

Về vấn đề này Trương Sa cực kỳ tức giận.

Đây là vấn đề bên phía của Trương gia, nhưng đối với tình thế của Trịnh Thị bây giờ thì mối quan hệ với Trương gia sẽ là cái cọc cứu mạng duy nhất, Trịnh Phần và Trịnh Vỹ Khang đâu thể để vụt mất cái cơ hội cuối cùng này?

Trịnh Vỹ Khang nói:

"Sao có thể, cho dù... cho dù... bây giờ có không tiến hành hôn lễ đi nữa... thì... thì... con và tiểu Quyên cũng đã là vợ chồng trên danh nghĩa, sao có thể nói hủy hôn là hủy hôn."

Trương Ánh Quyên đứng một bên nước mắt giàn dụa, sự kì vọng vào lời giải thích cuối cùng của Trịnh Vỹ Khang trong cô cũng biến mất, tuyệt vọng nói: "Quả nhiên cho đến giờ anh vẫn là vì lợi ích mới lấy em."

"Tiểu Quyên... em nghe anh nói."

_Bốp_ - Trịnh Vỹ Khang vẫn còn đang muốn nói thêm thì Trịnh Phần đã bước lên kéo mạnh tay hắn lại rồi tức giận tát mạnh vào mặt hắn một bạt tai.

Trịnh Vỹ Thần ngồi một bên lạnh lùng xem kịch, thấy một màn này cũng chỉ liếc nhẹ một cái sau đó nâng ly rượu lên uống thêm một chút.

"Mẹ dạy con như thế nào, ban đầu là ai nói yêu tiểu Quyên muốn cùng nó kết hôn, là ai bất chấp tất cả ở bên nó? Con xem con khiến sự việc ngày hôm nay thành ra như vậy, con thật khiến mẹ thất vọng."- Trịnh Vỹ Khang cúi đầu không lên tiếng, Trịnh Phần lại càng thêm tức giận tiếp tục tát cho bên mặt còn lại của hắn thêm một bạt tai.

Trịnh Vỹ Thần nhếch môi, trong ánh mắt đầy vẻ xem thường.

"Con và cái tên đàn ông kia bắt đầu từ khi nào?"- Trịnh Phần cố kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng.

Trịnh Vỹ Khang lên tiếng: "Được một thời gian ngắn..."- Sau đó hắn quay sang Trương Ánh Quyên, bước lên nắm lấy tay cô van xin: "Tiểu Quyên, tiểu Quyên... anh xin lỗi, là do anh nhất thời hồ đồ mới sa vào cám dỗ, anh xin lỗi... thật ra trong lòng anh cũng chỉ có em mà thôi... tiểu Quyên, chúng ta bên nhau lâu như vậy chẳng lẽ một chút lỗi lầm này của anh em lại không thể bỏ qua sao?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang vở kịch người giả tạo, anh vang xin, cô đau lòng này: "Mặt của mày cũng dày thật đấy, đến lúc này còn cầu xin tha thứ."- Trịnh Vỹ Thần cười khẩy một tiếng: "Cái hôn nhân trên danh nghĩa bất quá cũng chỉ là một tờ giấy, Ánh Quyên nếu cô muốn ly hôn cũng không phải là chuyện khó, đối với tôi chỉ cần một tiếng nói là xong."

Trịnh Vỹ Khang quay sang sửng sốt nhìn anh: "Mày không có cái quyền hạn đó... mày lừa con nít à."

"Mày không biết sao? Tội phạm giết người thì làm gì có quyền hạn nữa? À, phải nói là trong trường hợp này thì Ánh Quyên hoàn toàn có quyền đơn phương ly hôn, còn mày, mày không có quyền ngăn cản."- Trịnh Vỹ Thần chéo chân, một tay xoay ly rượu trong tay, dùng ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thẳng vào tâm can người khác nhìn Trịnh Vỹ Khang, giọng nói nhẹ nhàng lại có lực sát thương cực cao.

"Mày nói cái gì? Ai là tội phạm giết người?"- Trịnh Vỹ Khang khó hiểu nói to, lúc này bên ngoài Đặng Thiên Phúc dẫn theo cả chục người cảnh sát bước vào bao vây xung quanh Trịnh Vỹ Khang, tất cả đều giơ súng hướng về phía hắn. Đặng Thiên Phúc bước lên, nghiêm nghị nói: "Anh Trịnh Vỹ Khang, hiện chúng tôi có đủ bằng chứng nghi ngờ anh có liên quan tới vụ gài bom trên chuyến xe lửa số bảy ở vùng ngoại ô khiến hơn ba trăm người thiệt mạng, chúng tôi yêu cầu anh theo chúng tôi về sở cảnh sát tiếp nhận thẩm vấn."

Tiếng ồn ào huyên náo ngày càng lớn.

Tiếng còi xe cảnh sát vang rền cả một khu.

Ngày hôm đó lúc nhớ lại cảnh tượng cả trăm cảnh sát bao vây khách sạn mọi người không khỏi hoảng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play