”Cái gì? Nó nói như vậy sao?”- Trịnh Phần ho kinh ngạc đứng lên, hơi thở như bị tắt nghẽn khiến bà ôm ngực ho sặc sụa. Lôi vội vàng bước lên đỡ bà.

“Phu nhân, cẩn thận.”

Trịnh Phần ngồi xuống ghế, cố gắng điều chỉnh hơi thở.

“Không lẽ cứ như vậy nhìn Trịnh Thị rơi vào ngõ cụt sao?”- Trịnh Phần nhắm mắt mệt mỏi, nếu bây giờ bà đi cầu xin Nguyễn Long Tuyết, cam tâm tình nguyện hạ nhục bản thân thì có lẽ sẽ giữ được công ty. Dù gì thì thứ mà Nguyễn Long Tuyết muốn cũng không phải là Trịnh Thị...

Lôi nói: “Thật ra... phu nhân, sao bà không thử tin tưởng đại thiếu gia? Đợi sau khi đại thiếu gia và Trương tiểu thư kết hôn, sau khi yên bề gia thất có lẽ đại thiếu gia sẽ tập trung hơn.”

“Vỹ Khang...”- Phải, sao bà lại lãng quên đứa con trai này của bà, Trịnh Vỹ Khang là con trai ruột của bà, chắc chắn có thể tin tưởng.

“Gọi Vỹ Khang và Ánh Quyên vào đây.”

“Dạ.”- Lôi lui ra ngoài, một lúc sau cửa mở ra. Trịnh Vỹ Khang và Trương Ánh Quyên người trước người sau bước vào.

“Mẹ gọi con.”

“Ngồi đi.”- Trịnh Phần uống một ít trà nóng rồi nói.

Trịnh Vỹ Khang và Trương Ánh Quyên ngồi xuống, bà liền không vòng vo mà nói thẳng: “Mẹ vừa bàn bạc với Trương lão gia, hai đứa con qua lại cũng đã lâu rồi, cũng nên kết hôn cho tiểu Quyên có danh phận. Nếu không có ý kiến gì thì ngày tám tây tháng này là ngày tốt, hôn lễ có thể cử hành.”

“Nhanh, nhanh sao ạ?”- Trương Ánh Quyên lên tiếng, có chút ngạc nhiên.

“Tiểu Quyên, con không cần lo về hôn ước trước kia của con và Vỹ Thần, bác đã sớm cho người giải thích với công chúng và đã đưa ra một lý do hợp lý rồi, nên con yên tâm. Cứ chuẩn bị tinh thần làm thiếu phu nhân của Trịnh gia.”

Trương Ánh Quyên cúi đầu không nói gì thêm.

Trịnh Phần thấy cả hai ai cũng im lặng thỉ lấy làm lạ: “Sao vậy, các con có ý kiến gì sao?”

Trương Ánh Quyên: “Con...”

“Đương nhiên là không có ý kiến.”- Trịnh Vỹ Khang im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng ngắt ngang lời nói của Trương Ánh Quyên. Hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi sau đó nắm lấy bàn tay của Trương Ánh Quyên: “Mọi chuyện cứ nghe theo sắp xếp của mẹ mà làm.”

Trịnh Phần hài lòng gật đầu. Sau khi rời khỏi Trịnh Gia, Trương Ánh Quyên liền lên tiếng: “Vỹ Khang, anh thật sự muốn kết hôn sao? Anh không thấy dự định này quá đường đột sao?”

Trịnh Vỹ Khang đang đi phía trước liền dừng lại, quay lại nhìn cô: “Sao lại đường đột chứ, chẳng lẽ em không muốn kết hôn sao?”

“Không có, em đương nhiên là muốn.”- Trương Ánh Quyên nói. Đúng, ngay từ lúc rất lâu về trước cô đã muốn gả cho Trịnh Vỹ Khang, hắn là chủ tịch cô sẽ là người phụ nữ tiếp sức cho hắn, hắn là đại thiếu gia cô vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, làm chỗ dựa vững chắc nhất cho hắn.

Giây phút này, sắp được cùng người đàn ông mình yêu bước vào lễ đài, đáng lý ra cô phải vui đến phát khóc mới phải. Nhưng tại sao, Trương Ánh Quyên càng nhìn lại càng thấy người mình yêu xa lạ đến vậy.

Bờ vai đột nhiên ấm lên, Trịnh Vỹ Khang nắm lấy đôi vai gầy của cô, nhìn cô nói: “Tiểu Quyên, gần đây Trịnh Thị bận quá nhiều việc, anh thường xuyên phải ra nước ngoài công tác, không thể ở cạnh quan tâm em. Chắc là, em cảm thấy rất ấm ức, nhưng em yên tâm, đợi sau khi kết hôn, anh sẽ cùng em đi du lịch thế giới, sẽ không để em cô đơn nữa.”

“Vỹ Khang, em yêu anh.”

Trịnh Vỹ Khang mỉm cười cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. Trương Ánh Quyên hạnh phúc khép mi mắt lại, cô không để ý một tia lạnh lùng lướt qua đáy mắt Trịnh Vỹ Khang.

...

_Rầm_ Chiếc điện thoại bị ném không thương tiếc, Nguyễn Long Tuyết tức giận chống tay lên tường.

“Một lũ vô dụng, bên cạnh tôi toàn là một lũ vô dụng.”

“Là ai vô dụng vậy thưa chủ thượng?”- Đại Khâm mở cửa bước vào, khóe môi mang theo ý cười nhạo nhìn Nguyễn Long Tuyết. Bà ta lạnh lùng nhìn hắn, Đại Khâm bước lên rót hai ly whisky, đem một ly đưa đến trước mặt Nguyễn Long Tuyết.

“Không ngờ Trịnh Vỹ Thần cũng thật có bản lĩnh, bày trí một cách tinh vi như vậy. Giữa nơi có người của chúng ta bao vây mà cậu ta vẫn có thể không một động tĩnh đưa Phụng Cơ rời đi.”

Nguyễn Long Tuyết cầm ly rượu, bực bội nói: “Chỉ là đáng tiếc bản lãnh của nó là để chống đối mẹ ruột của mình. Kent, cậu từng nói với tôi điều cậu nghi vấn và bây giờ thì tôi cũng bắt đầu chú ý đến điều đó rồi.”

Nguyễn Long Tuyết đặt ly rượu trong tay lên bàn, bà ta bắt đầu nghi ngờ về thân phận của Trịnh Vỹ Thần. Với giác quan cực kỳ nhạy bén của mình, Nguyễn Long Tuyết có thể nhìn ra một điều mơ hồ về thế lực bí ẩn kia.

Đại Khâm nhún vai: “Dù sao thì Phụng Cơ bây giờ cũng đang ở chỗ cậu ta, tôi nghĩ bà tốt nhất là nên tìm đường đưa người về trước đi.”

Nguyễn Long Tuyết hừ lạnh: “Việc quan trọng bây giờ là tìm ra nội gián dám đem cơ mật tiếc lộ cho cảnh sát. Và việc làm tôi thích thú nhất, chính là câu chuyện mẹ cho người mưu sát con gái ruột của mình.”

“Muốn tìm ra kẻ bán đứng chúng ta thì phải bắt nguồn từ người trong cuộc, Phụng Cơ là người thực hiện giao dịch lần này, chắc chắn cô ấy nhìn ra kẻ nào khả nghi nhất.”

“Kent, tôi thấy hình như cậu đang rất muốn tôi đưa Phụng Cơ về thì phải?”- Nguyễn Long Tuyết nhíu mày dò xét.

Bàn tay cầm ly rượu của Đại Khâm khựng lại, gương mặt rất nhanh lại nở nụ cười lớn: “Chủ thượng nghĩ nhiều rồi, bây giờ xung quanh bà chỉ có tôi là có thể tin cậy, tôi đương nhiên là muốn mau chóng tìm ra nội gián, trừ hại cho tổ chức rồi.”

“Hừ, mấy ngày nay cậu chú ý tình hình trong tổ chức một chút, kẻ nào đáng nghi cứ lôi đến gặp tôi.”- Nguyễn Long Tuyết đi đến bàn làm việc vài bước rồi quay lại nói: “Khoan đã, hình như tôi có người để nghi ngờ rồi.”

Đại Khâm cười: “Chúc mừng chủ thượng, cuối cùng bà cũng nghĩ ra cái tên này.”

Nếu có thể, hắn thật sự muốn hỏi: Vậy rốt cuộc bà có đưa Phụng Cơ về không?

...

Phụng Cơ nâng mi mắt nặng trĩu nhìn xung quanh gian phòng xa lạ, cô giơ tay định xoa mi tâm thì phát hiện tay mình bị giữ chặt. Trịnh Vỹ Thần dùng hai tay nắm chặt tay cô, còn bản thân thì gục mặt vào mép giường ngủ say. Phụng Cơ nhìn anh chăm chú, cô nhớ lúc cô bị cảnh sát và sát thủ vây hãm Trịnh Vỹ Thần đã xuất hiện, anh ôm cô nhảy khỏi tàu nhờ vậy mà cô thoát chết.

Khoan đã... đây là đâu?

“Trịnh Vỹ Thần, dậy đi. Nè, Trịnh Vỹ Thần! Thật là, có ai nuôi bệnh mà ngủ say như chết như anh không? Dậy đi.”- Phụng Cơ lay cỡ nào cũng không dậy, hết cạnh cô đành rút mạnh tay mình ra khỏi tay anh, nào ngờ mới vừa rút tay về Trịnh Vỹ Thần liền tỉnh dậy.

Anh nhìn đông nhìn tay một lúc rồi lại nhìn cô. Phụng Cơ vừa nhìn thấy bộ dáng ngu ngu này của anh là không hiểu sao cô vừa muốn tức giận lại muốn bật cười.

“Trịnh Vỹ Thần anh...”

“Anh không có làm bậy, cả đêm qua anh thề là anh chỉ ngồi cạnh giường, lâu lâu không nhịn được cũng có sờ vài cái.... nhưng anh không có làm bậy.”- Trịnh Vỹ Thần thu lại dáng vẻ uể oải của mình, vội lên tiếng thanh minh.

Phụng Cơ cố nín cười: “Đâu ai nói anh, anh có tật giật mình à?”

Cái gì mà "lâu lâu không nhịn được cũng có sờ vài cái"??? Thôi bỏ đi, cứ xem như vì anh cứu tôi một mạng nên tôi cho anh chiếm tiện nghi một chút vậy.

Trịnh Vỹ Thần vươn vai, không nhịn được ngáp một cái rõ to. Phụng Cơ mở to mắt nhìn anh, cái người này được chiếm tiện nghi mà còn làm ra vẻ mệt mỏi như vậy.

“Anh mệt lắm hả?”- Phụng Cơ nói, trong giọng nói có sự quan tâm không khó nhận ra.

Trịnh Vỹ Thần thở dài ra tiếng.

“Mệt sao không, Cơ Cơ anh nói cho em biết, Trịnh Vỹ Thần anh từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa từng nai lưng ra chăm sóc ai đâu. Vậy mà từ lúc quen biết em, anh phải làm bác sĩ dự phòng kiêm luôn thần hộ mệnh, cả đêm qua, ngủ ngồi, mệt chết đi được.”

Sắc mặt bơ phờ của anh làm cô có muốn không tin lời anh nói là sự thật cũng không được. Chính bởi vì tin lời anh, nên trái tim trong lồng ngực không tự chủ được mà lệch một nhịp đầy rộn ràng. Nếu là bất cứ người đàn ông nào trước đây cô gặp chắc chắn sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi của cô như thế này: “Anh không mệt, chỉ cần em bình an, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.”

Nhưng Trịnh Vỹ Thần lại thẳng như ruột ngựa thừa nhận: “Mệt sao không...”

Chính vì như vậy, cô mới nhận ra, nếu như vừa rồi anh cũng trả lời như bao người khác thì cô sẽ không vui như bây giờ. Giây phút này cô chợt nhớ đến, Tư Dĩnh cũng vì cô mà thức bên giường bệnh cả đêm, và khi cô hỏi anh mệt không thì anh đã trả lời rằng anh không.

Trên trán truyền đến một hồi tê tê, Trịnh Vỹ Thần giơ tay búng nhẹ vào trán cô khiến Phụng Cơ bừng tỉnh nhìn anh.

“Đang ở cạnh anh, lại dám vì chuyện khác mà ngẩn người, đáng bị phạt.”

Phụng Cơ xoa nhẹ trán mình, cũng lười phải tranh cãi với anh, cô nhìn quanh rồi hỏi: “Đây là đâu?”

“Nhà của anh.”

“Anh mua được nhà rồi?”

Trịnh Vỹ Thần đơ năm giây sau đó bật cười: “Tiến độ lên sàn của Mimala thành công tốt đẹp, vì vậy anh có tiền nên tìm một căn nhà nhỏ nằm ở vùng ngoại ô, cách xa với thế giới bên ngoài, tĩnh tâm tu hành.”

Phụng Cơ giở chăn lên, vừa leo xuống giường vừa nói: “Nói gì vậy?”

“Em đi đâu?”- Thấy cô định ra ngoài, Trịnh Vỹ Thần đứng lên kéo lại.

“Tôi đi xem nhà mới của anh như thế nào.”- Phụng Cơ gạt tay Trịnh Vỹ Thần nhưng không được, anh càng nắm chặt hơn.

Trịnh Vỹ Thần như cười như không nhìn cô: “Em cứ như nữ chủ nhân đi nhận nhà vậy.”

“Nói gì vậy?”- Phụng Cơ đần mặt nhìn nụ cười đáng ghét trên môi anh, tỉnh bơ hỏi.

Trịnh Vỹ Thần chật lưỡi một cái, bỏ tay vào túi quần, nhân cơ hội trêu cô: “Dù sao thì cũng rất tiếc, nhà thì có chủ nhận rồi, nhưng chủ nhà vẫn chưa có ai nhận. Chi bằng em dùng chiêu một tên trúng hai nhạn đi, anh nguyện làm nhạn cho em bắn.”

“Trịnh Vỹ Thần anh…”

“Được rồi anh không trêu em nữa.”- Trịnh Vỹ Thần giơ tay làm ra dáng vẻ đầu hàng: “Em muốn ra khỏi phòng thì cũng phải vào WC vệ sinh cá nhân trước đi, dù sao thì hôm nay em phải cùng với anh đi đến một nơi.”

“Đi đâu?”- Phụng Cơ bị khơi lên trí tò mò, nhưng Trịnh Vỹ Thần lại ra vẻ thần bí mỉm cười, cô biết không moi được thông tin gì thêm đành làm theo lời anh.

Phụng Cơ đi vào trong, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Trịnh Vỹ Thần đi tới sofa ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”

Vương quản gia bước vào, hướng Trịnh Vỹ Thần thông báo: “Lão đại, xe đã chuẩn bị xong.”

Trịnh Vỹ Thần gật đầu một cái, sau đó thấy Vương quản gia vẫn đứng đó không ra ngoài thì lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Chuyện đó…lão đại.”- Vương quản gia có vẻ ấp úng, nửa muốn nói nửa lại không dám nói.

“Chú Vương cứ nói ra ý kiến của mình, không cần phải sợ.”- Trịnh Vỹ Thần chéo chân, ánh mắt nhìn Vương quản gia mang theo tia dò xét sắc bén.

Vương quản gia gật đầu: “Lần này lão đại mạo hiểm đi cứu vị tiểu thư kia, ngài biết là bản thân mình bị mắc chứng sợ độ cao mà lại leo lên nóc tàu như vậy, đã vậy còn suýt bị bom nổ chết.Chuyện này khiến lão đây không an tâm chút nào, dù gì thì lão đại cũng ra mặt, đám người ngoài kia ít nhiều cũng nghi ngờ thân thế của ngài rồi, chi bằng chúng ta thuận nước đẩy thuyền. Bao năm nay HS cứ luôn ẩn nấp trong bóng tối là vì muốn đảm bảo cho Trịnh Thị không bị rắc rối nào khác từ thế lực đen, nhưng bây giờ lão đại không còn là chủ tịch của Trịnh Thị nữa, lão nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta ra mặt rồi.”

Trịnh Vỹ Thần im lặng nghe ý kiến của Vương quản gia, sắc mặt không chút biến đổi nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng hướng về phía phòng tắm. Sau đó lên tiếng: “Bọn họ chỉ mới nghi ngờ, chúng ta không nhất thiết phải làm cho tất cả mọi thứ minh bạch trong trường hợp này. Chú Vương, cháu biết chú muốn tốt cho cháu nhưng mà HS bao năm nay chính là tổ chức tội phạm đẳng cấp, để tránh những rắc rối không nên có, cháu nghĩ chúng ta vẫn nên sống trong bóng tối một thời gian nữa. Cháu không muốn tổ chức phải đối mặt với khó khăn trong lúc Mimala vẫn chưa đi vào bước đầu tiên hoạt động.”

“Nhưng mà an toàn của lão đại….”

“An toàn của cháu, cháu sẽ đảm bảo thật tốt, chú không cần lo.”

Vương quản gia nhìn ra thái độ kiên quyết của anh, biết không thể lay chuyển nên cũng không dám nói gì thêm mà im lặng lui ra ngoài. Dù gì thì sau khi lão đại đời trước qua đời, Trịnh Vỹ Thần lên kế nhiệm. chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã tạo dựng được một vài năm ngắn ngủi đã khiến tổ chức hùng mạnh hơn muôn phần. Nhưng có điều…yêu cầu của anh ngay từ lúc đảm nhiệm vị trí đứng đầu của HS chính là. Tổ chức phải được hoạt động ngầm, càng ít người biết đến càng tốt.

Thay bộ y phục đơn giản mà Trịnh Vỹ Thần đã chuẩn bị sẵn, Phụng Cơ bước ra. Dù chỉ là một chiếc váy màu xám tro dài qua đầu gối trông cực kỳ đơn giản, nhưng khi phối hợp cùng dáng người yêu kiều của Phụng Cơ lại đẹp đến lạ thường. Phụng Cơ đưa mắt quan sát một vòng quanh phòng rồi hỏi: “Có người vừa vào đây?”

Trịnh Vỹ Thần cười như không cười, cứ lo ngắm nhìn cô đến đờ đẫn, đến lúc nghe cô hỏi cũng trả lời cho có lệ: “Trực giác của sát thủ luôn nhạy bén như vậy sao?”

Phụng Cơ không nói gì, bước đến bàn trang điểm định lấy lược chải tóc, nhưng khi tay vừa chạm đến mặt bàn thì liền khựng lại vài giây, sau đó cô quay sang Trịnh Vỹ Thần đang ngồi phía xa: “Ga chải giường, bàn trang điểm, trang sức, phấn son, ngay cả trang phục nữ điều có sẵn sao?”

“Chạy đến siêu thị trấn lột người khác mới có.”- Trịnh Vỹ Thần bước tới không nói một lời giật lấy chiếc lược trong tay Phụng Cơ. Đi vòng sang phía sau, nhẹ nhàng tháo đồ kẹp tóc trên đầu Phụng Cơ ra. Mái tóc đen nhánh xõa dài đến tận eo, toát ra hương thơm dầu gội dịu nhẹ khiến người khác thoải mái. Trịnh Vỹ Thần nhẹ nhàng cẩn thận chải mái tóc dài có chút rối của Phụng Cơ, vừa chải xong một lọn dài, anh mỉm cười, giọng nói ôn nhu từ phía sau vang lên: “Tóc em lại dài hơn rồi.”

Bàn tay Trịnh Vỹ Thần mang theo hơi nóng như có như không vuốt dọc theo mái tóc, trượt theo sóng lưng mảnh khảnh một đường từ vai xuống chiếc eo thon thả. Trái tim của Phụng Cơ sớm đã vì hành động này của anh mà đánh trống trong lòng ngực, cô có chút không quen với hành vi thân mật này của anh, nhưng lại càng đáng sợ hơn là khi Phụng Cơ nhận ra rằng mình không hề bài xích hành động này mà lại cảm thích không muốn né tránh.

“Là con gái, tốt nhất là đừng để tóc quá dài.”- Giọng Trịnh Vỹ Thần phía sau lại vang lên.

Phụng Cơ hơi quay đầu hỏi: “Sao vậy, không đẹp sao?”

Nếu anh chê, ngày mai nhất định cô sẽ đi cắt tóc.

“Không, chỉ là để tóc dài rất tốn dầu gội.”- Người nào đó tỉnh bơ đáp lại.

Phụng cơ: “…” “Đi, chúng ta đi ăn sáng.”- Trịnh Vỹ Thần nắm lấy bàn tay cô kéo ra ngoài, mặc kệ sắc mặt méo mó của Phụng Cơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play