Vết thương của Phụng Cơ cũng đã hồi phục hẳn, mới sáng sớm Đại Khâm vừa tháo băng gạt cho cô xong là đám Evan chạy đến kéo cô đi. Phụng Cơ không biết chuyện gì bị bọn họ dẫn đến Low Go Go, vừa bước vào cô đã nghe thấy tiếng nhạc rền rang. Sau đó là chiếc bánh kem lớn ba tầng được Quang Sẹo đẩy tới. Chiếc bánh màu hồng có những bông hoa được tỉ mĩ nặn lên, trên đó có dòng chữ: Happy birthday, người tôi yêu nhất.
Phụng Cơ buồn cười nhìn Quang Sẹo: “Là cậu chuẩn bị sao?”
Đại Khâm đảo mắt nhìn một vòng rồi nở nụ cười bí hiểm nhìn Quang Sẹo. Một người phục vụ bê khay rượu lên, hắn tùy tiện lấy một ly uống.
Evan nghe vậy đương nhiên sẽ không để Quang Sẹo giành công một mình, cậu nhanh chóng lên tiếng: “Là tất cả mọi người ở đây chứ. Phụng tỷ, hôm nay là sinh nhật, là ngày chị banh bụng mẹ chào đời. Em xin thay mặt các anh em dưới trướng chị, chúc chị sống lâu trăm tuổi, bách niên giai lão, thọ tỷ nam sơn.... à, cái gì nhỉ, Quang Sẹo khi nãy cậu dạy tôi câu gì?”
Quang Sẹo nhép miệng ý muốn nói: Sinh nhật vui vẻ.
Evan nghe vậy liền gật đầu lia lịa: “À, em chúc chị, sinh nhật vất vả.”
Quang Sẹo: “...”
Phụng Cơ: “... “
Mấy người khác: “...”
Chỉ có...
Phụt_ Đại Khâm phun cả ngụm rượu ra, hắn ôm bụng cười sặc sụa: “Phụng Cơ cô thấy không, tôi đã bảo kiến thức rất quan trọng mà. Cái gì mà sống lâu trăm tuổi, bách niên giai lão, rồi lại còn... lại còn sinh nhật vất vã nữa. Ôi, tôi chết mất, khó thở quá.”
Đại Khâm cười đến ngồi bệch xuống đất, hắn làm Quang Sẹo và mấy người khác cũng buồn cười theo, chỉ có Evan là trưng ra bộ mặt đen xì.
Họ kéo cô đi ăn uống vui chơi tới tận buổi chiều. Phụng Cơ hiếm khi cùng các thuộc hạ ngồi chung một chỗ nên đặc biệt cao hứng.
“Tiếp tục đi chứ, sao ai nấy gục hết rồi?”
“Phụng tỷ, chị say rồi.”- Quang Sẹo đỡ lấy Phụng Cơ đang loạng choạng đứng dậy.
“Say cái gì, kêu bọn họ dậy hết cho tôi. Bọn họ không dậy, thì đem bọn đi bán hết.”- Phụng Cơ hất tay Quang Sẹo ra rồi quay người đi vài bước thì suýt nữa vấp phải thân hình lớn của Đại Khâm. Cô bực bội đá hắn vài cái, Đại Khâm vẫn bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, tay ôm chai rượu hát nghiêu ngao.
“Đại Khâm, tỉnh dậy đi. Vết thương của tôi đau này, mau tỉnh lại thoa thuốc cho tôi.”- Phụng Cơ dùng chân lay hắn, hắn vẫn không tỉnh. Cô khinh thường phất tay: “Một lũ vô dụng, các người không chơi nữa, tôi về à.”
“Phụng tỷ...”- Quang Sẹo là người dùng người duy nhất còn tỉnh táo, không an tâm để Phụng Cơ đang say khướt như vậy đi một mình.
Hắn ta vừa bước pên thì Phụng Cơ quay lại chỉ chỉ: “Ê, cậu... đứng yên ở đó, không được đi theo tôi.”
“Nhưng mà...”
“Im! “
“Phía sau...”
“Im liền!”- Phụng Cơ bực bội quát rồi quay người bước đi vài bước liền va phải một bức tường thịt khiến cô lảo đảo ngã ra phía sau. Thoáng chốc cánh tay cô bị kéo mạnh, cả thân thể ngã vào một lồng ngực rắn chắc. Cô đờ đẫn ngẩn đầu, chạm phải ánh mắt không vui của Trịnh Vỹ Thần, Phụng Cơ chau mày cố gắng nhìn kỹ xem người này là ai.
“Anh... quen mặt lắm, anh là ai, con nợ hay chủ nợ?”
“Anh vừa nợ người ta, lại bị người ta quỵt nợ, em nói anh là ai?”- Vốn dĩ tâm tình đang tức giận cũng vì cái bộ dáng đáng yêu này của Phụng Cơ làm cho bật cười. Trịnh Vỹ Thần muốn tổ chức cho cô một buổi sinh nhật nên anh cất công đặt bánh kem rồi đưa tới dặn dò đám người Evan. Còn mình thì ở gian phòng bên cạnh quan sát qua màn hình, nhưng lại không ngờ được là tửu lượng của cả đám đàn ông lại còn thấp hơn một cô gái là cô, đến cuối cùng chỉ còn có tên mặt sẹo kia là tỉnh táo. Trịnh Vỹ Thần vừa nhìn đã biết tên đó đối với Phụng Cơ có ý đồ không chính đáng, nên mới mặt hầm hầm mà sang đây.
Phụng Cơ trầm tư một lúc, cô đưa tay đặt lên khóe môi nhìn Trịnh Vỹ Thần, bộ dáng lúc say rượu của Phụng Cơ đặt biệt đáng yêu. Cô bây giờ có chút trẻ con, có chút vui vẻ lại có thừa sự tinh ranh, hoàn toàn khác với bình thường. Phụng Cơ nhìn Trịnh Vỹ Thần một lúc rồi mất kiên nhẫn phất tay: “Anh là ai cũng được, tôi mặc kệ! Bất quá... “- Phụng Cơ cười hì hì hai tiếng cực gian tà nhìn anh: “Anh cũng rất đẹp trai, tôi thích.”
Trịnh Vỹ Thần phì cười, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phụng Cơ nhón chân sau đó chủ động hôn anh. Lần này Trịnh Vỹ Thần thật sự bị dọa đến suýt ngất, anh bất động nhìn cô gái đang nhắm mắt trước mặt mình. Phụng Cơ chủ động, hơn nữa còn nhiệt tình ôm lấy cổ anh, cô liếm liếm khóe môi của anh sau đó tự nhiên đưa đầu lưỡi vào bên trong dò tìm lưỡi anh.
Trịnh Vỹ Thần bất quá cũng ngạc nhiên trong phút chốc rồi cũng đáp trả, hơn nữa còn biến bị động thành chủ động hôn cô. Lâu ngày không gặp được cô thật sự sắp khiến anh phát điên rồi, quả thực Trịnh Vỹ Thần không ngờ tới sẽ có ngày có cô gái khiến cho mình nhớ nhung đến bất an như vậy.
Cái cảm giác nhớ một người rồi lại cố quên đi. Lúc buông công việc xuống lại nhớ đến cô ấy, sau đó vì muốn quên đi mà lại cắm đầu vào làm việc quả thật là khiến con người ta suýt chút nữa sẽ tâm thần phân liệt mất thôi.
Phụng Cơ có cảm giác như lưỡi cô cùng lưỡi anh đang đánh nhau vậy, lúc này cô yếu thế nên muốn chạy trốn liền bị anh vây hãm lại rồi quấn lấy. Người đàn ông này giống như là giặc ngoại xâm mà công thành chiếm đất trong cái miệng nhỏ của cô.
Đáng tiếc, đang lúc cô muốn tiêu diệt giặc ngoại xâm để lấy lại thế thượng phong thì bị một người kéo ra. Quang Sẹo không vui nhìn Trịnh Vỹ Thần: “Trịnh tổng, ngài đừng có phi lễ với Phụng tỷ, còn bằng không tôi sẽ không nể mặt đâu.”
Trịnh Vỹ Thần cười khẩy giơ tay lau khóe môi vẫn còn dính son của cô. Anh không nói gì khiến Quang Sẹo nghĩ là anh sợ, hắn ta quay sang nhìn vẻ mặt mơ màng của Phụng Cơ. Quang Sẹo không thấy được vào khoảnh khắc này, đôi đồng tử của Trịnh Vỹ Thần mắt khẽ lay động, chỉ sau một giây nét mặt tà mị liền lộ vẻ ủy khuất hướng Phụng Cơ mà nói: “Cơ Cơ, anh bị oan mà, rõ ràng là em phi lễ với anh thế mà anh lại bị cái người kia đổ oan. Ôi, số anh thật khổ mà, em mau lại an ủi anh coi.”
Quang Sẹo trợn mắt, cái người này...
Phụng Cơ chỉ nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Trịnh Vỹ Thần liền bất giác thương xót, vừa định bước lên thì bị Quang Sẹo kéo lại, hắn ta dường như quyết tâm “thanh tỉnh” Phụng Cơ.
“Phụng tỷ, không được.”
“Cậu buông tay ra đi, cậu đúng là người xấu, sao lại ức hiếp một mỹ nam tử như vậy?”
“Tôi?”- Quang Sẹo chỉ tay vào mũi mình há to miệng, ôi người đứng trước mặt mình bây giờ là ai thế?
Phụng Cơ hất tay Quang Sẹo ra rồi bước lên xoa xoa đầu Trịnh Vỹ Thần, cất giọng an ủi: “Ngoan nào, chúng ta tiếp tục “đánh trận” mặc kệ cậu ta.”
Đánh trận? Cô gái này...
Trịnh Vỹ Thần nín cười, làm bộ uỷ khuất sà vào ngực Phụng Cơ dụi dụi đầu. Quả là đúng như tưởng tượng, thật mềm mại, dễ chịu đến muốn há miệng ngậm một bên.
“Nhưng mà Phụng tỷ, ngày mai chúng ta còn một phi vụ phải làm nữa, nếu chị không về tổ chức thì chủ thượng sẽ tức giận.”- Quang Sẹo ra sức thuyết phục, chỉ mong sao Phụng Cơ còn chút lý trí.
Ai ngờ...
Phụng Cơ đã bỏ mặt tất cả, tựa vào ngực Trịnh Vỹ Thần ngủ say còn anh thì buồn cười đến nội thương.
Trịnh Vỹ Thần đưa Phụng Cơ rời đi, Quang Sẹo cũng hết cách đành thở dài nhìn sang một đám đàn ông đang say rượu hát nghiêu ngao phía xa rồi lắc đầu. Suy đi nghĩ lại một lúc, cậu bước đến đỡ lấy Evan đưa đi. Quang Sẹo có mạnh cỡ nào thì cũng không đủ sức đưa hết đám bợm nhậu kia về. Dù gì thì Evan cũng là anh em tốt, cậu vẫn nên đưa tên nhãi này về thì hơn.
Quang Sẹo đưa Evan rời đi, không hề để ý một góc phía xa gương mặt Đại Khâm đang như cười như không trông vô cùng kì dị.
...
“Đừng sợ, nắm lấy tay tôi.”
Đại Khâm mở mắt, thất thần một lúc lâu. Hắn lại bị giọng nói đó làm tỉnh giấc, đã bao nhiêu năm rồi hắn vẫn không quên được câu chuyện đó. Hắn không quên được một bé gái nhỏ hơn mình mấy tuổi, đứng từ trên tầng năm giơ tay về phía hắn vận đang bị treo lơ lửng trên không trung.
Đại Khâm từ nhỏ luôn bị người khác đùa giỡn, lần đó một đám bạn chơi xấu đã treo hắn lơ lửng trên tầng năm bằng sợ dây thừng mỏng. Hắn tuyệt vọng, hắn không muốn sống nữa, là giọng nói đó, đã kéo hắn vực dậy. Hắn vẫn nhớ, nhưng dường như Đại Khâm đã không thể nhớ được gương mặt của người đó...
Rốt cuộc cô ấy là ai?
...
Tuyết rơi phủ kín con đường lớn dẫn đến khu nhá cao tầng sang trọng.
“Cô gái à, trời lạnh lắm, cô còn ngồi đây làm gì?”
Chú bảo vệ cắn răng bước ra khỏi căn phòng nhỏ của mình. Ông đã trực ở đây được một thời gian, chưa từng thấy cô gái nào lại kiên trì như vậy. Dáng người thì nhỏ bé yếu ớt nhưng vẫn ngày ngày phơi mình dưới cái lạnh khắc nghiệt như vậy, chính ông nhìn thấy cũng xót lây.
Phụng Nhã co ro ngồi dười đất, cô lạnh quá, hai bã vai gầy tông teo phủ kín tuyết trắng, trông vô cùng đáng thương. Gương mặt xinh đẹp nhớt nhạt, đôi môi trắng bệch khẽ mím lại.
“Cô gái, cô đợi ai? Ngày nào cô cũng ngồi trước cửa chung cư như vậy thật là làm tôi khó xử quá. Hay là vậy đi, tôi đưa cô vào bên trong mái hiên kia ngồi cho đỡ lạnh.”- Chú bảo vệ thở dài.
Phụng Nhã nuốt một ngụm nước bọt rồi lắc đầu liên tục. Cô muốn đợi anh, đợi anh quay về nhìn thấy cô vì anh mà chịu đựng như vậy. Có khi anh sẽ cảm động mà yêu cô hơn một chút.
Chú bảo vệ chỉ biết thở dài hết cách quay người rời đi.
Ngày thứ nhất, Phụng Nhã chờ mãi dưới cái lạnh đáng sợ của thời tiếc. Cô thiếp đi vì mệt.
Mà ở phía xa, Đặng Thiên Phúc ngồi trong xe nhìn qua khung cửa kính. Ánh mắt phức tạp nhìn chăm chăm vào cô gái đang bị lạnh đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT