Tiếng bánh xe lăn trên nền gạch bóng loáng tạo ra những âm thanh lạch cạch, Phụng Cơ đi theo bước chân của những y tá bác sĩ và lo lắng khi nhìn của phòng cấp cứu khép lại, cô tựa vào bức tường lạnh lẽo sau đó thở dài.

Cô giữ áo khoát và điện thoại của anh, chẳng bao lâu thì điện thoại reo lên, là Ngô Thành gọi.

“Vỹ Thần, cậu lại giở trò gì nữa đây, bảng thống kê kế toán cần cậu phê duyệt đây này, cậu làm biếng nữa sao?”

“Tôi là Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần đang ở bệnh viện, phòng cấp cứu.”- Nói rồi cô tắt máy, chưa kịp nghe âm thanh hốt hoảng của Ngô Thành. Cô lại nhìn vào cánh cửa màu xanh kia, lúc này đây Phụng Cơ thật sự rất mong Trịnh Vỹ Thần bình an vô sự, vì cô... còn chưa lấy được Khóa Kim Cương còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Đã vào trong rất lâu rồi, anh cũng không phải bị thương gì, sao lại phải nằm trong phòng cấp cứu lâu như vậy chứ?

Một lúc sau đó, Ngô Thành Gary còn có Hồ Như Thủy cũng chạy tới, Hồ Như Thủy thở hổn hển không nói nên lời, Gary bước lên lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành sao lại thế này?”

“Tôi cũng không biết, lúc nãy tôi và anh ấy ở trên tầng thượng của một tiểu khu cứu một cô gái muốn tự tử, sau đó thì thành ra thế này.”- Phụng Cơ thành thật kể lại.

Đột nhiên Hồ Như Thủy bước lên trước mặt cô, lớn giọng: “Sao cô có thể để Vỹ Thần lên chỗ cao chứ? Anh ấy bị bệnh sợ độ cao mà, cô không thấy khắp Trịnh Thị đều có cửa sổ kính chỉ riêng tầng cao nhất ở văn phòng riêng của Vỹ Thần là không có sao?”

“Sợ độ cao?”- Phụng Cơ nhíu mày, anh còn có bệnh này sao?

“Cô cái gì cũng không biết lại để cô ở cạnh anh ấy, đúng là sơ xuất của Ngô Thành.”- Hồ Như Thủy liếc mắt về phía Ngô Thành.

Anh ta trố mắt ra ngạc nhiên rồi sao đó gật đầu vài cái. Đúng lúc đó bác sĩ bước ra, cả bốn người đều không hẹn mà sốt ruột hỏi han, Ngô Thành là người lên tiếng: “Bác sĩ, bạn tôi cậu ấy sao rồi.”

Bác sĩ tháo cặp kính xuống điềm đạm nói: “Đây chỉ là biểu hiện thông thường của người mắc chứng sợ độ cao nên không có gì đáng lo ngại, các người tuyệt đối phải đề cao sự chú ý vì đây là bệnh tâm lý, bệnh nhân đã có một ám ảnh tâm lý nào đó mới dẫn tới chứng sợ độ cao, nếu như tình trạng này còn tiếp tục thì khả năng cậu ấy ngủ quên trong tiềm thức là rất lớn.”

“Ngủ quên trong tiềm thức?”- Phụng Cơ hỏi.

“Chính là hôn mê sâu, tốt nhất là người nhà cần phải tránh cho cậu ấy tiếp xúc với độ cao, xin hỏi ai là người nhà của cậu ấy?”

Hồ Như Thủy bước lên: “Tôi là bạn gái của anh ấy.”

“Phiền cô đi theo chúng tôi làm thủ tục nhập viện.”

“Được.”- Hồ Như Thủy trước khi rời đi còn hất cằm về phía cô, Phụng Cơ cũng chẳng còn hơi sức để ý đến cô ta, cô chỉ tập trung suy nghĩ về những lời bác sĩ vừa nói.

Trịnh Vỹ Thần nhanh chóng được đưa tới phòng bệnh anh vẫn hôn mê và chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Gary đi ra một góc gọi điện hoãn lại các buổi tiệc của Trịnh Vỹ Thần. Lúc này trên hành lang dài chỉ có Phụng Cơ và Ngô Thành, thấy Phụng Cơ từ đầu tới cuối im lặng, tưởng rằng cô đang áy náy, anh ta nói: “Cũng đừng tự trách mình, về việc này cô cũng không biết.”

Phụng Cơ mỉm cười nhẹ, cô cúi đầu im lặng một lúc sau đó ngước lên hỏi: “Anh có thể nói với tôi lý do tại sao Trịnh Vỹ Thần lại sợ độ cao không?”

“Hả?”- Ngô Thành có vẻ ngạc nhiên bời trước giờ chưa có ai hỏi anh về khoảng thời gian trước đây, tất cả ký ức về nó dường như đã bị xếp xó vào một góc nhỏ, là điều tối kỵ không được nhắc đến.

“Tôi... là tôi muốn sau này có thể đề phòng chuyện tương tự xảy ra, tôi không thích không khí ở bệnh viện chút nào.”- Phụng Cơ tìm ra một lời giải thích theo cô là... khá hợp lý.

Ngô Thành cười, có nói cô biết cũng không sao, vì anh ta có thể nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần đối xử với cô gái này có chút ưu đãi, một chút chuyện riêng tư này cũng không có lý do dấu diếm.

“Mới đây thôi lúc Vỹ Thần 18 tuổi, tức là hai năm trước, cậu ấy gặp gỡ và theo đuổi Mỹ Ngọc, cô ấy rất tốt bụng, lương thiện và rộng lượng, sau khi học xong cấp ba thì hai người bọn họ chính thức hẹn hò, đáng tiếc là ước mơ của Mỹ Ngọc là làm một nữ bác sĩ trong quân khu và càng đáng tiếc hơn là Mỹ Ngọc lựa chọn ước mơ của mình và từ bỏ Vỹ Thần. Sau đó Vỹ Thần không muốn vào đại học và bảo lưu kết quả học tập tại trường để nhập ngũ, và tôi cũng đã kiên quyết kề vai sát cánh bên cạnh cậu ấy, việc Vỹ Thần vào quân đội khiến bà chủ Trịnh không vui, có lẽ mọi việc bắt đầu từ đây.”

Một hôm, quân khu tổ chức một buổi huấn luyện đặc biệt cho các quân nhân, trong đợt đặc huấn này các quân nhân phải trang bị súng và lương thực phòng trong trường hợp khẩn cấp. Nếu như xuyên qua được rừng nhiệt đới, lên được tầng thứ 7 một cách an toàn thì xem là vượt qua chuyến đặc huấn. Trịnh Vỹ Thần cũng là một thành viên trong quân đội, anh kiên quyết muốn tham gia nhưng Trịnh Phần cũng kiên trì phản đối, anh biết bà lúc nào cũng mong anh có thể tiếp quản tập đoàn lớn của gia đình, nhưng thứ anh đam mê là những pha hành động mạo hiểm, là những kỷ cương cứng rắn, là mục tiêu vì nhân dân phục vụ và cũng là vì cô ấy - cô gái mà anh muốn chinh phục.

Tất cả niềm đam mê và nhiệt huyết của anh đều nằm trong quân đội, điều này khiến mẹ luôn không hài lòng, khi bà điều tra ra được Mỹ Ngọc cũng là nguyên nhân khiến Trịnh Vỹ Thần cố chấp như vậy, bà đã cho anh tham gia đợt đặc huấn nguy hiểm đó một cách bất bình thường. Nhưng Trịnh Vỹ Thần chỉ hiểu được mọi âm mưu của mẹ mình khi anh vừa vượt qua tầng rừng thứ 6 và cùng đồng đội chinh phục tầng cao nhất, khi đến khu vực ven bìa rừng, anh nhìn thấy Mỹ Ngọc đang nhìn anh, cô ấy rơi nước mắt và nhìn anh bằng ánh mắt phẫn uất, khóc nấc nói lên từng chữ khiến trái tim anh như tan rã, cô ấy đã nói bốn chữ: “Em rất hối hận.”

Hoàn toàn không cho anh cơ hỏi để hỏi rõ, Mỹ Ngọc đã chọn phương thức đau đớn nhất để từ giã cõi đời này. Cô ấy nhảy từ trên tầng bảy của rừng nhiệt đới, giây phúc đó Trịnh Vỹ Thần hoàn toàn chấn động, anh điên cuồng gào thét tên cô ấy cỡ nào, muốn lao xuống cứu lấy cô ấy thế nào chỉ có anh mới biết, đồng đội ngăn anh lại, trong lúc trước khi thiếp đi anh đã nhìn về phía vực sâu kia...

Lúc tỉnh dậy, anh đã trở về biệt thự Trịnh gia, mất đi Mỹ Ngọc thì vô hình anh không còn hứng thú với bất kỳ việc gì nữa, mẹ sắp xếp cho anh làm chủ tịch Trịnh Thị, ừ thì anh làm theo ý bà, lúc ban đầu Trịnh Vỹ Thần đã vô cùng hăng hái hoàn toàn chú tâm phát triển Trịnh Thị, dù thế nào thì đây cũng là mồ hôi nước mắt của cả gia tộc Trịnh gia, anh có nghĩa vụ phải phát phát triển nó. Cho đến lúc Trịnh Thị phát triển rộng rãi ở thị trường châu Âu và vượt mặt đường dây châu Á của Trịnh Vỹ Khang, lúc này anh đã nghe anh hai của mình vô tình nói ra tất cả sự thật rằng chính Trịnh Phần người mẹ mà anh tôn kính đã giết chết người con gái anh yêu. Không có gì là vô cớ cả, Mỹ Ngọc vốn không phải vô cớ tự sát mà là bị chính mẹ anh dùng người cha nát rượu của cô ấy hâm dọa cô ấy, nếu như không làm theo thì bà sẽ khiến cho cha Mỹ Ngọc chết không thấy xác.

Sau khi biết chuyện, Trịnh Vỹ Thần dù có đau lòng thế nào đi nữa, anh là con trai của bà, không thể trở mặt với mẹ ruột của mình được, càng không thể rũ bỏ tất cả thế nên anh trả thù theo một cách rất tàn nhẫn là bất cần tất cả, phải chỉ cần tiền bạc và tình cảm cái gì anh cũng không cần thì sẽ chẳng có điểm yếu gì khiến người khác có thể tổn thương anh.

Cuối cùng thì Phụng Cơ cũng đã hiểu lý do vì sao Trịnh Vỹ Thần bây giờ lại buông bỏ tất cả. Với một Trịnh Vỹ Thần đã từng tràn đầy lòng nhiệt huyết như vậy lại trở nên như một tên ăn chơi trác táng bây giờ, anh chính là đang dùng sự phóng túng để tự dày vò bản thân.

Mỗi cuộc đời của một con người đều không giống nhau, nhưng sinh mệnh luôn huyền diệu như vậy, vô tình đã gắn kết hai số phận cùng có một quá khứ đau thương lại với nhau, nhưng để làm gì? Để cả hai tìm sự cảm thông sao? Anh tận mắt nhìn thấy người mình yêu nhảy xuống vực thẳm, cô tận mắt nhìn thấy Tư Dĩnh bị bom nổ chết. Anh nhìn thấy độ cao là sẽ nhìn thấy bi kịch còn cô luôn đối mặt với bi kịch trong những cơn ác mộng. Nhiều điểm tương đồng như vậy nhưng cả hai người đều lựa chọn khác động cơ để dằn vặt mình, nếu như Trịnh Vỹ Thần lựa chọn phương thức buông bỏ tất cả thì Phụng Cơ đã lựa chọn cách mà cô có thể nắm lấy tất cả.

...

Cốc cốc! Gary bước vào phòng, nhìn qua Trịnh Vỹ Thần vẫn đang hôn mẹ rồi nói với Ngô Thành.

“Trịnh tổng bảo tôi soạn sẵn những thông tin thương hiệu và bảng thống kê kế toán nhưng giờ lại như thế này...”

Ngô Thành thở dài, cố đè nén cảm giác mệt mỏi lại, nhận lấy hồ sơ từ tay Gary, định mở ra xem thì Phụng Cơ lên tiếng: “Để tôi duyệt cho, ngày mai là khai mạc buổi đấu giá, những hồ sơ này cần gấp.”

Ngô Thành và Gary ngạc nhiên, cả hai không tin nổi vào tai mình, ngay cả phó giám đốc như Ngô Thành còn không đủ tư cách duyệt những thông tin quan trọng này thì làm sao một thư ký nhỏ như Phụng Cơ có thể đảm nhiệm? Nhưng Phụng Cơ vốn không còn hơi sức để dài dòng dư thừa, cô trực tiếp lấy hồ sơ từ tay Ngô Thành sau đó đến một cái bàn cạnh cửa sổ tìm một vị trí có thể vừa làm việc vừa thuận tiện có thể nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần sau đó ngồi xuống.

“Ngô Thành anh cho tôi mượn laptop, Gary phiền cô pha giúp tôi ly cà phê cảm ơn.”

Mặc dù bề ngoài đây là một câu mang tính nhờ giúp đỡ nhưng xét về cái loại ngạo khí khó có thể lẫn vào đâu được của cô thì giống một mệnh lệnh hơn, Ngô Thành và Gary có vẻ cũng đứng hình với bộ dáng nghiêm túc của cô, cả hai gật đầu một cái rồi đi làm việc của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play