Hôm nay "Nguyễn Long" lại có một sự xuất hiện của nhân vật đặc biệt. Người đó chính là Trịnh Vỹ Thần, anh vừa bước vào đã chiếm đi không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ bởi soái khí ngời ngời của mình, Trịnh Vỹ Thần rất thoải mái đến quầy lễ tân mỉm cười khiến cô bé nhân viên suýt nữa thất hồn lạc phách, y như bị điều khiển mà nhìn anh.

"Người đẹp, cho anh tôi hỏi Nguyễn Long Phụng Cơ có ở đây không?"

Nhân viên nhỏ không chớp mắt trả lời: "Không có ạ..."

Trịnh Vỹ Thần tiếp tục hỏi: "Có thể cho tôi địa chỉ nhà cô ấy không?"

"Em không biết nữa, cô chủ trước giờ rất ít khi đến đây."

Nghe đến đây thì Trịnh Vỹ Thần cũng đủ hiểu nhân viên ở "Nguyễn Long" không biết nơi này còn có sự tồn tại của một tổ chức lớn như Kim Điêu Môn, từ việc cô nhân viên này gọi Phụng Cơ là cô chủ thay vì Phụng tỷ hay thiếu chủ đã nói lên tất cả. Vậy ra ngay cả nhân viên trong công ty mà cũng phải che dấu, xem ra người giữ vị trí chủ thượng kia thật sự rất cẩn trọng.

"Được rồi, cảm ơn người đẹp."- Trịnh Vỹ Thần nói, trước khi đi còn đặc biệt nháy mắt một cái khiến cho nữ nhân viên kia đơ ra nửa phút. Sau khi người đàn ông điển trai kia đi khỏi, thật lâu sau cô ấy mới giật mình nghĩ ra, chủ tịch dặn nếu có ai kì lạ đến hỏi han gì thì phải thông báo ngay.

Buổi tối Phụng Cơ vừa chạy xe vào gara thì đã nhận được một cuộc điện thoại của Nguyễn Long Tuyết.

"Con nghe đây."- Cô đóng cửa xe rồi tiến vào thang máy, nhàn nhạt nói.

"Hôm nay Trịnh Vỹ Thần đến "Nguyễn Long" tìm con, con để lộ thân phận rồi phải không?"

Phụng Cơ nâng tầm nhìn, ánh mắt khẽ động, cô bấm số tầng sau đó vẫn bình tĩnh nói: "Vâng ạ, chủ thượng yên tâm, thuộc hạ sẽ giải quyết gọn gàng."

Bên kia Nguyễn Long Tuyết im lặng một lúc như đang suy nghĩ gì đó, Phụng Cơ cũng không gấp kiên nhẫn giữ điện thoại.

Nhưng cô không ngờ câu nói tiếp theo của bà ta làm cô vô cùng ngạc nhiên.

"Làm gì thì làm, con không được tổn hại Trịnh Vỹ Thần."- dừng lại một lúc, Nguyễn Long Tuyết nói: "Càng không được yêu nó."

Phụng Cơ siết chặt điện thoại trong tay, yêu sao?

Nguyễn Long Tuyết để điện thoại lên bàn, gương mặt không hề biểu cảm chỉ là có chút không vui. Bà ta quay qua Thiết Hạo đang đứng cạnh nói: "Cậu âm thầm theo dõi mỗi một động thái của Phụng Cơ cho tôi."

Thiết Hạo nhướng mày, có chút kỳ lạ hỏi: "Chủ thượng, bà không tin tưởng cô ấy?"

Nguyễn Long Tuyết hít sâu một hơi rồi thở dài: "Tôi vốn dĩ chưa từng tin tưởng bất cứ ai."

"Ngay cả con mình cũng không?"- Có vẻ Thiết Hạo hôm nay rất bạo gan.

Nguyễn Long Tuyết chau mày nhìn Thiết Hạo, hắn biết điều nên đành đi ra ngoài. Một mình Nguyễn Long Tuyết ngồi lại, bà ta thật sự hy vọng chuyện của Phụng Cơ với Hà Tư Dĩnh sẽ không diễn ra một lần nữa bởi vì đối với Phụng Cơ con át chủ bài này bà ta vẫn chưa nỡ vứt bỏ. Nhưng nếu nó thật sự động tình nữa, thì bà đành một tay phế bỏ tất cả.

Phải, trong ván cờ này, Nguyễn Long Tuyết chỉ nhắm vào Trịnh Phần và Trịnh thị, ngoài ra tất cả đều là quân cờ mặc bà ta lợi dụng.

---------------

Sáng sớm, từ căn tin, bãi gửi xe, các bộ phận nhân sự, tài chính, kế toán... đều là lời bàn ra tán vào của trên dưới trong ngoài Trịnh thị. Ngoài trời đang trong cơn bão, mưa gió sấm sét nhưng vẫn không cản được dư luận thiên hạ.

Dư luận quả thật chính là một loại vũ khí quy mô lớn mang tính hủy diệt vô hình.

"Nè, cái người tên Cơ Cơ đó hôm kia đã được Trịnh tổng bế ra xe đó."

"Không phải chứ, thật không dám tin vào tai mình, Trịnh nhị thiếu gia chưa từng có tiền lệ yêu nhân viên nha."

"Công khai như vậy chắc là Trương Ánh Quyên kia rớt đài rồi, Trúc Diễm cô có vẻ thân với cô Cơ Cơ kia, biết gì thì chia sẽ chút đi."

Trúc Diễm đứng kế bên, không nhịn được cũng tham gia bàn tán:

"Xì, vừa nhìn đã biết Trương Ánh Quyên kia chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa thôi, Trịnh tổng có bao giờ để ý cô ta đâu, hai người họ nhìn kiểu nào cũng chẳng giống loại quan hệ đó, ngược lại tôi thấy là Hồ Như Thủy kia mới đáng gờm, người gì mà vừa đanh đá vừa cao ngạo chẳng xem ai ra gì cô ta không bằng một góc Cơ Cơ, nhìn xem Trịnh tổng đối với Cơ Cơ tình cảm gì đâu á."

Đang nói hăng say đột nhiên phía sau gáy Trúc Diễm truyền đến một cơn đau tê tê, cô nàng quay lại thì nhìn thấy gương mặt đầy thương tích của Evan, Trúc Diễm suýt chút bị dọa vì gương mặt bầm dập thấy thương của Evan.

Còn Evan thì dùng ánh mắt phẫn hận nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Đột nhiên tay cậu bị kéo đi, này này, cô lại muốn kéo tôi đi đâu chứ? Tôi sợ bị đánh lắm rồi mà...

Trúc Diễm dùng hết sức kéo Evan đến một góc, cô nhìn anh hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Tôi đưa Phụng tỷ tới đây..."

"Cô ấy đâu?"- Trúc Diễm hai mắt sáng rực nhìn xung quanh, tương lai Cơ Cơ có thể sẽ là tổng tài phu nhân nha, giờ cô phải tranh thủ "làm quen".

Evan bĩu môi, nếu Phụng tỷ biết vết thương này của tôi là do cô gây ra thì xem cô có vui mừng muốn gặp chị ấy nữa không?

"Đi tìm Trịnh Vỹ Thần rồi."

Trúc Diễm thấy vẻ mặt của Evan vô cùng tệ, không ngờ đám người kia mạnh tay như vậy, bây giờ khóe miệng cậu bị lở ra chưa lành, khỏi nghĩ cũng biết là nói chuyện khó khăn đến chừng nào.

"Đau lắm hả?"

Evan xịu mặt rồi gật đầu, Trúc Diễm áy náy: "Cho tôi xin lỗi đi, tình thế cấp bách nên... nói tóm lại tôi chi tiền thuốc lại cho anh."

Tưởng rằng Evan sẽ vô cùng cảm kích nào ngờ cậu lại xả một tràng dài: "Cô xem tôi là ai hả, ngay cả tiền để mua thuốc cũng không có à, nói cho cô biết, tôi đi siêu xe mặc đồ hàng hiệu đấy."

Khi không bị nguyên gáo nước lạnh tạt vào mặt, Trúc Diễm nghiến răng tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng dù có ngang ngược đến đâu thì lần này người sai là cô mà, nên cô phải mềm mỏng, Trúc Diễm cố gắng kiềm chế cái cảm giác muốn được lấy dép mà tát cậu vài cái.

Ngược lại nhớ tới cảnh Evan liều mạng giữ chân đám người kia rồi hét lên với cô là "chạy đi." lúc đó Trúc Diễm thật sự thay đổi cách nhìn về Evan, tuy rằng trông dáng dấp của cậu rất... thụ! hắc hắc, nhưng lại rất hào hiệp. Chỉ có điều là hi sinh bản thân vì người khác này của Evan thật sự trước nay Trúc Diễm chưa từng thấy qua, nghĩ đến đây đáy lòng cô bỗng rất ấm áp, Trúc Diễm giơ tay khéo léo chạm vào mép vết thương trên mặt cậu.

"Đau không?"

Evan bị hành động của cô làm bất ngờ, cậu đứng ngẩn ra rồi lớ ngớ nói: "Đau, đau chết được."

Trúc Diễm tủm tỉm cười: "Sao cậu lại liều mạng cứu tôi?"

"Hả?"- Evan cố gắng tiêu hóa câu hỏi này, một lúc thì rất tự nhiên nói: "Đâu có gì, tôi trước nay rất khả ái mà, ai gặp nạn tôi cũng sẽ cứu mà, ví dụ như một lần Phụng tỷ bị kẹt trong xe, tôi đã liều mạng cứu ra đó, còn có..."

"Được rồi, tôi dẫn cậu sang phòng y tế lấy thuốc."- Trúc Diễm bĩu môi không vui đi một mạch.

Evan không hiểu, sao tự nhiên người kia lại thay đổi thái độ vậy? Cậu nói sai gì sao? Đúng là lần đó Phụng tỷ bị kẻ thù ám sát nên đã bị kẹt lại trong một chiếc xe có gài bom, cậu đã cố gắng vấn dụng kiến thức ông cha ta để lại để gỡ bom, như vậy không phải cứu người sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play