Thật không ngờ Trịnh Vỹ Thần giữa chừng lại rời đi như vậy khiến cho Phụng Cơ phải thay đổi kế hoạch. Thay vì đến sòng bạc thì cô ở lại đây để tìm Khóa Kim Cương kia. Nói không chừng nó được giấu trong thư phòng, nơi Trịnh Vỹ Thần thường làm việc.
Phụng Cơ đeo mặt nạ che đi đôi mắt đen láy, khóe môi khẽ nâng lên nhìn xung quanh, thật không ngờ Trịnh Vỹ Thần đối với cô không chút cảnh giác, ngay cả người giúp việc cũng không có ở đây. Phụng Cơ đi nhanh vào phòng làm việc, bây giờ cô mới để ý đến cách bày trí, cả căn phòng không lớn lắm, đa số đều là giấy tờ gì đó. Phụng Cơ đi đến bên chiếc bàn lớn kéo ngăn tủ ra tìm kiếm, nguy thật, đến giờ cô vẫn chưa hình dung được Khóa Kim Cương đó ra làm sao, cho dù nó thật sự có ở đây thì cũng không thể nhận ra được.
Đôi mắt chợt nhìn đến kệ sách phía sau tấm bảng nhỏ, trên đó có một chiếc hộp có vẻ đã được gài mật mã, Phụng Cơ đi đến, thử dùng chiêu thức mà Evan thường dùng để xâm nhập bảo mật để phá mật mã nhưng lại chẳng nhằm nhò gì, bên trong này chắc chắn có gì đó quan trọng, nếu không Trịnh Vỹ Thần đã không cần dùng tới phương pháp bảo mật với nó.
"Quả nhiên là cô."
Giọng nói quen thuộc khiến Phụng Cơ có chút khẩn trương, cô ngẩn đầu nhìn ra phía cánh cửa, kinh ngạc trừng lớn mắt, sao anh ta vẫn ở đây? Không đúng, không lẽ...
Anh rất thong thả khoanh tay dựa vào cửa nhìn cô: "Tôi không gài thì làm sao em dùng thân phận thật nói chuyện với tôi, tôi biết em là ai, không cần che mặt."
Phụng Cơ đảo mắt, nguy rồi, nơi này không thể ở lâu. Cô vung tay phóng một con dao nhỏ về phía Trịnh Vỹ Thần, anh lách người né tránh sau đó khóe miệng nhếch lên phóng về phía cô. Phụng Cơ nâng tay định điểm huyệt đạo của anh nhưng cánh tay cô bị nắm lại, anh rất dễ dàng xoay người áp lưng cô vào tường, bóp chặt cổ cô.
"Quả nhiên anh không dễ qua mặt."
Trách thì trách lần này cô khinh địch đi.
Trịnh Vỹ Thần bật cười: "Ngốc, ngay từ đầu em vốn không giấu được tôi, có biết vì sao không? Từ lần đầu tiên em xuất hiện bên cạnh Trịnh Vỹ Khang tôi đã nhìn ra vết thương trên tay của em, xét về góc độ và độ sâu của vết thương đều do chính em tự dùng dao đâm, tưởng làm như vậy có thể che đi vết đạn bắn ở chân, em thật ngốc."
Phụng Cơ kinh ngạc, cổ bị anh nắm lấy tuy Trịnh Vỹ Thần không dùng sức nhưng vẫn khiến cô khó chịu: "Không thể nào..."
Cô đã cố gắng diễn xuất như vậy, không lẽ đã bị anh nhận ra từ lần đầu tiếp xúc? Trịnh Vỹ Thần đã biết vậy mà còn cố tình để cô tiếp cận, vậy ra cuối cùng Phụng Cơ lừa người rốt cuộc bị Trịnh Vỹ Thần lừa lại.
Trịnh Vỹ Thần phì cười: "Do chính tôi trị thương cho em, mỗi lần như vậy tôi đều có thể nhìn ra em vì sao lại bị thương."- Anh đột nhiên dừng lại, thu lại nụ cười nói: "Tôi nói có đúng không? Phụng - tỷ."
Hai chữ Phụng tỷ được Trịnh Vỹ Thần nhấn mạnh, không thể che đi sự tức giận trong đó.
Phụng Cơ cười khẩy, thì ra cúi cùng là anh muốn dùng gậy ông đập lưng ông này để vờn bắt cô, minh tri cố muội*, quả là cao tay, một lần nữa chứng minh cho Phụng Cơ thấy con người này không thể đùa.
(*) Biết mà làm như không biết.
Cô lạnh nhạt nói: "Nếu đã bị anh phát hiện rồi, xem như tôi thua, muốn chém muốn giết thì tùy."
"Chật chật! No no no."- Trịnh Vỹ Thần chắt lưỡi vài cái rồi lắc đầu: "Cơ Cơ, em không hẳn là ngu ngốc cũng chưa thua tôi, ít ra..."
Trịnh Vỹ Thần thu lại vẻ bỡn cợt, ánh mắt anh trông rất điềm tĩnh ôn hòa, nhưng lại che giấu một vẻ sâu xa khiến người ta không dám tới gần. Anh đưa tay lên, chạm vào chiếc mặt nạ trên mắt cô, từ từ tháo xuống, khi tất cả dung mạo khuynh thành được hé lộ, Trịnh Vỹ Thần ném chiếc mặt nạ trong tay lên bàn, anh nhẹ nhàng như là lưu luyến xoa má cô: "Ít ra, em cũng thắng tôi, vì bây giờ tôi đang không nỡ, một chút cũng không nỡ xử lý em."
Phụng Cơ nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, không nỡ sao?
"Anh biết tôi là sát thủ, nếu có cơ hội nói không chừng tôi sẽ giết chết người đầu tiên thấy được gương mặt của bản thiếu chủ."
Trịnh Vỹ Thần không hề tức giận, anh bật cười, ôn nhu nhẹ nhàng vuốt một loạn tóc trên vai cô: "Tôi không cần cũng không muốn biết em có mục đích gì, tôi chỉ không muốn em lừa tôi. Nên nhớ hai chữ "sẽ không" đó của em tôi rất coi trọng."
Phụng Cơ ngạc nhiên kèm theo một chút khó hiểu nhìn Trịnh Vỹ Thần, từ từ nhớ lại cạu hỏi xủa anh.
"Em thấy tôi có nguy hiểm không, nếu là em liệu em có ra tay với tôi không?"
"Sẽ không."
Đúng, nhưng sao cô lại nói như vậy nhỉ? Phụng Cơ cũng không hiểu nổi cái miệng của mình, sao lại tùy tiện nói ra hai chữ đó, nếu để Nguyễn Long Tuyết biết, chắc chắn bà ta sẽ dùng hình phạt khổ hình để trừng phạt cô.
"Anh muốn sao?"- Phụng Cơ lấy lại bình tĩnh, cố gắng để bản thân dịu hết mức có thể.
"Theo tiền lệ, nếu có người dám có ý định với Trịnh thị thì sẽ giao cho cảnh sát, nhưng với cảm tình của tôi với em thì... em có thể đi. À, thứ em cần không có trong hộp này đâu."
Phụng Cơ cảnh giác nhìn anh, cô chậm rãi bước ra phía cửa, đặt cái hộp trong tay lên bàn.
"Khoan đã!"- Trịnh Vỹ Thần gọi, Phụng Cơ quay lại nhìn anh khó hiểu, Trịnh Vỹ Thần vẫn cười nói: "Khóa Kim Cương đích thị ở chỗ tôi, Trịnh Vỹ Thần tôi hoan nghênh em công khai đến lấy. Còn nữa, ngày mai đi làm đúng giờ, tôi có thứ muốn cho em xem."
"Tại sao tôi phải nghe anh?"- Phụng Cơ cười lạnh, thứ gì không nên lộ cũng đã lộ rồi, cô cần gì cái vị trí nhỏ bé ở Trịnh thị?
Trịnh Vỹ Thần im lặng một lúc, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô: "Bởi vì... em không thể thất bại."
"Đừng quá hống hách, Nguyễn Long Phụng Cơ này không chỉ có hư danh đâu."
Phụng Cơ không thèm đứng đây lâu, cô thoáng một cái đã rời đi mất, Trịnh Vỹ Thần còn muốn nói gì đó thì giờ chỉ biết lắc đầu, còn cao ngạo như vậy nữa, hừ em chỉ có chạy là nhanh thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT