Cứ như vậy, xe của Trịnh Vỹ Thần cứ thong thả chạy trên đường, lúc dừng chờ đèn đỏ, cô thấy anh gọi điện dặn người nào đó chẩn bị xe lăn, Phụng Cơ có chút tức giận nói không cần, cho dù chân cô bị chặt thì cũng sẽ không dùng xe lăn, đường đường là thiếu chủ Kim Điêu Môn như cô mà lại dùng tới xe lăn thì chắc sẽ bị thuộc hạ cười vào mặt. Cũng may là thấy cô không chịu thì Trịnh Vỹ Thần cũng không ép, anh chỉ lắc đầu tỏ vẻ hết cách.
Trên đường đi ngoại trừ mấy câu hỏi thì Trịnh Vỹ Thần cũng khá kiệm lời, chắc trong lòng anh vẫn còn lo về cách đối phó với mẹ mình. À, có một lúc anh hỏi nhà cô ở đâu, Phụng Cơ nói cô không dám về nhà trong bộ dạng này, sẽ làm người nhà lo lắng. Thật ra thì Phụng Cơ không thể nói nhà mình cho Trịnh Vỹ Thần biết được, thứ nhất vì cô là sát thủ, tránh để lộ càng ít thông tin càng tốt, thứ hai nơi cô sống thuộc dạng chung cư cao cấp nếu anh biết chắc hẳn sẽ nghi ngờ là một người làm công như cô thì lấy tiền đâu ở đây? Thôi vậy, chỉ là một nhiệm vụ thì cần gì cô phải thành thật?
Xe dừng lại trước một căn nhà lớn chừng một phút thì có một người phụ nữ chạc 40 tuổi, gương mặt phúc hậu chạy ra mở cánh cổng lớn cho xe của anh chạy vào gara.
Phụng Cơ ngạc nhiên nhìn căn nhà đồ sộ trước mắt, cô im lặng và sẽ không hỏi mấy câu ngu ngốc như: Đây là đâu? Bởi vì nhìn cũng đủ biết đây là nhà riêng của Trịnh Vỹ Thần.
Trịnh Vỹ Thần xuống xe, Phụng Cơ cũng định mở cửa bước xuống thì cửa xe được anh mở ra, Trịnh Vỹ Thần không nói một câu, cúi người xuống.
"Anh làm gì?"
Trịnh Vỹ Thần nhìn cô cười: "Bế em vào trong, chẳng phải em nói không muốn ngồi xe đẩy sao?"- Không cho cô thời gian, anh dễ dàng bế bổng cô lên rồi đi vào bên trong nhà. Phụng Cơ tuy không nhìn nhưng vẫn nhạy bén những ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của người giúp việc, chỉ là người đàn ông ẫm một cô gái thôi, sao người làm ở đây với nhân viên ở Trịnh Thị đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình vậy nhỉ? Trịnh Vỹ Thần đặt cô ngồi xuống sofa rồi đi lên tầng trên làm gì đó. Người phụ nữ trung niên kia lúc này mới bước lên đặt ly nước lên bàn rồi mỉm cười nhìn cô, lịch sự nói: "Tiểu thư dùng trà."
"Cảm ơn dì." Phụng Cơ gật đầu, nhã nhặn nói.
Người phụ nữ đó cười, Phụng Cơ thấy lạ liền hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"- Tuy là bộ dáng cô bây giờ có chút khó coi nhưng cũng không cần phải cười công khai chứ?
Người phụ nữ kia như đã đọc được suy nghĩ của Phụng Cơ, bà vội nói: "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy thật may mắn khi người cậu chủ dẫn về không phải cô tiểu thư họ Trương ngạo mạn đó."
Phụng Cơ hiểu rõ nhưng vẫn hỏi: "Cô tiểu thư đó rất ngạo mạn sao? Cô ta thường đến đây sao?"
Người phụ nữ đó nói: "Cô ta đến đây để tìm đại thiếu gia, nhưng lại kéo tôi ngồi xuống nói đủ thứ chuyện mà tôi không hiểu, túi sách rồi quần áo gì đó."
Phụng Cơ mỉm cười, cũng không muốn nói về đề tài này tiếp, phía cầu thang vang lên giọng của anh: "Dì Hoài, dì đừng dọa cô ấy chứ?"
Dì Hoài nhìn Trịnh Vỹ Thần đang cầm hộp cứu thương đi tới: "Hiếm khi cậu dẫn một cô gái tốt về nhà, tôi mừng còn không kịp sao lại dọa cô ấy chứ?"
Trịnh Vỹ Thần cười cười đi đến sofa ngồi xuống đất, như mọi lần tự nhiên hết mức, anh xoa xoa chân cô rồi ngẩn đầu: "Ai nói cô này là cô gái tốt, cô ta... là đứa trẻ nghịch ngợm, không chịu quý trọng bản thân."
Nói rồi anh tiếp tục cúi đầu nắn chân cho cô, dì Hoài thấy vậy thì mỉm cười đi vào bếp. Phụng Cơ không đồng ý với câu nói vứa rồi của anh nhưng vẫn giữ châm ngôn sống, im lặng là vàng.
Giúp chân cô bớt đỏ xong, Trịnh Vỹ Thần để dì Hoài dìu cô vào một căn phòng thay đồ. Bộ quần áo đơn giản nhưng là của phị nữ này sao lại xuất hiện trong nhà Trịnh Vỹ Thần chứ? Là của mấy cô tình nhân của anh sao? Vừa nghĩ tới thì cô đã buồn nôn rồi, không muốn mặt.
Dì Hoài bên cạnh nhìn ra được sự chần chừ của Phụng Cơ, dì liền nói vu vơ: "Thật là, cậu chủ dẫn bạn gái về nhà cũng không chuẩn bị tốt một chút, con gái tôi còn nhỏ không biết cô mặc vừa đồ nó không nữa."
"Vóc dáng con không khó mặc đồ, chắc được."- Phụng Cơ đảo mắt một vòng rồi gượng gạo lấy bộ đồ bộ vào tolet thay. Thật là, bây giờ đến quản gia cũng có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì, không lẽ ở cạnh Trịnh Vỹ Thần thì cô lại không dấu suy nghĩ đi sao?
Thay xong đồ, Phụng Cơ đi xuống sảnh nhưng đã không thấy Trịnh Vỹ Thần đâu, xung quanh cũng không có bóng dáng ngưới giúp việc, dì Hoài khi nãy đã vào bếp làm đồ ăn. Cô đi xung quanh tìm cũng không thấy anh, lúc đi gần đến thư phòng thì nghe tiếng lật sách ở bên trong, cô gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh: "Vào đi."
Phụng Cơ bước vào, thấy Trịnh Vỹ Thần đang ngồi sau bàn làm việc xem gì đó, cô nhìn quanh thì phát hiện tấm bảng trắng đang treo những tấm hình rất quen mắt.
"Anh bận à?"
"Ừ! Em ra ngoài ăn gì đi."- Trịnh Vỹ Thần không ngẩn đầu.
"Hiếm khi nhìn thấy anh tập trung như vậy."- Phụng Cơ cười nhẹ nói với anh nhưng mắt vẫn nheo lại nhìn tấm bảng đầy những tấm ảnh kia.
Trịnh Vỹ Thần vẫn không ngẩn đầu nhưng bắt đầu trêu lại: "Thế nào, rất đẹp trai phải không?"
Phụng Cơ không trả lời, cô dồn toàn bộ sự chú ý lên những tấm hình kia. Hai bức ảnh đó rất ghê gớm, đều là hình của hai cái xác be bét máu, người thường nhìn vào chắc chắn khiếp sợ, chúng lại được treo trong phòng của Trịnh Vỹ Thần. Cô thấy những người này quen lắm nhưng lại không nhớ ra là ai, vô thức bước đến gần tấm bảng đó để nhìn rõ.
Không thấy cô trả lời, Trịnh Vỹ Thần ngẩn đầu, thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào những tấm ảnh kia thì lấy làm lạ, anh gọi: "Cơ Cơ?"
Phụng Cơ bị tiếng gọi của anh làm giật mình, cô dừng chân quay lại thì đã thấy Trịnh Vỹ Thần đi tới nắm lấy cánh tay cô: "Đừng có nhìn mấy thứ kinh dị như vậy, tối sẽ gặp ác mộng đó."
Phụng Cơ nhìn anh, thắc mắc: "Những người này là ai vậy?"
Trịnh Vỹ Thần dìu cô đến sofa ngồi xuống: "Họ là hai nạn nhân của vụ án 19 tháng 12."
Phụng Cơ giật mình, hóa ra là bọn họ, đám người tàn ác nhà họ Trương vừa nghĩ đến là cô lại sôi sục máu thù hận. Ngữ khí dần trở nên lạnh lẽo: "Trương Thanh Thanh, Trương Duệ Tiết còn có... Trương Luyến Tâm."
"Không ngờ em cũng quan tâm về vụ này."- Trịnh Vỹ Thần cười ngạc nhiên nhìn cô.
Thu lại vẻ lạnh lẽo, Phụng Cơ cũng cười nhạt, dư thừa, tất cả đều là do cô giết sao cô lại không biết. Đến nay cô chỉ giữ lại mạng của Trương Luyến Tâm và thất bại khi ra tay với Trương Ánh Quyên.
"Anh nghiên cứu mấy vụ này làm gì? Lỡ như anh vô tình biết điều gì đó không nên biết, sát thủ đó sẽ đến tìm anh giết người diệt khẩu thì sao?"- Phụng Cơ ra vẻ cẩn trọng nhìn anh.
Trịnh Vỹ Thần vốn dĩ nên lo sợ trước lời nhắc nhở của cô, nhưng ngược lại anh hỏi: "Em thấy tôi có gặp nguy hiểm không, nếu là em liệu em có ra tay với tôi không?"
Im lặng một lúc như đang tìm kiếm câu trả lời, cô nói: "Sẽ không."
Phụng Cơ chỉ cười nhẹ, trông cô vô cùng dịu dàng trong bộ váy màu lam nữ tính, cô tựa như ngọn gió mang theo hương hoa nhẹ nhàng phảng phất khiến Trịnh Vỹ Thần có chút say đắm. Nhưng đâu ai biết vẻ đẹp đó chính là tu la thiếu chủ của Kim Điêu Môn.
--------------
Trước tòa nhà Trịnh Thị, Evan ngồi trên bậc thềm đảo mắt tìm khắp nơi, thỉnh thoảng cậu lại nhìn đồng hồ, rõ ràng cậu đã báo với Phụng tỷ là 6 giờ sẽ có vụ mua bán thuốc phiện ở địa bàn của tổ chức rồi, bây giờ chỉ còn hai tiếng nữa nhưng lại chẳng thấy người đâu, tiêu rồi có khi nào Phụng tỷ xảy ra chuyện gì không?
Tình hình gần đây của Phụng tỷ không tốt, cứ bị thương liên miên, nếu bị kẻ thù mạnh tập kích chắc hẳn sẽ khó chống chọi được.
"Tiểu thụ nhà anh đang làm gì ở đây vậy?"- suy nghĩ thì một giọng nói phía sau làm cậu giật bắn mình.
Evan ôm ngực giật mình: "Cô là ma sao, đi không có tiếng động gì, muốn dọa chết người à?"
Trúc Diễm mím môi, xem ra mỗi lần gặp tiểu thụ này là cô phải trưng cái dáng đanh đá ra mới không bị cậu ức hiếp rồi.
"Tiểu thụ, đứng đây đợi ai vậy?"
Evan nhìn xung quanh rồi hỏi: "Có thấy Phụng tỷ không?"
"Cơ Cơ á? Hồi sáng đã rời đi cũng Trịnh tổng rồi."
"Rời đi? Không phải chị ấy phải làm việc sao?"
"Chuyện dài dòng lắm, đi theo tôi kể cho nghe."- Trúc Diễm nháy mắt một cái rồi thong thả bước đi, Evan hơi ngẩn người ra, cậu không hoa mắt phải không? Vừa rồi có người rất khả ái đứng đây nháy mắt với cậu mà, không phải là bà chằn đanh đá đó chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT