Tiểu Kiều cho Nguyệt An mượn bộ quần áo của mình, sau đó đỡ Nguyệt An về lại lớp. Vì có mái tóc giả bên ngoài, cùng với bộ quần áo rộng thùng thình của Tiểu Kiều nên người khác không thể nhận ra Nguyệt An mới bị bạo hành.

Ngồi phía sau, Trịnh Lâm Phong lòng như lửa đốt, anh rất muốn tận mắt xem những vết thương của cô có nghiêm trọng không. Nhưng khi vừa định mở miệng, không hiểu sao lại không thể cất lên thành lời, bàn tay nhiều lần giơ lên lại vô lực buông xuống. Hình ảnh sợ hãi của Nguyệt An cứ lẩn quẩn trong tâm trí, khiến anh vừa đau lòng, vừa sốt ruột nhưng lại không thể làm gì ngoài việc giương mắt nhìn cô.

Tan học, Tiểu Kiều không yên tâm nên cùng Nguyệt An đi về. Khi đồng hồ điểm 18h, sắc mặt Nguyệt An dần thay đổi, Nguyệt An chìm vào giấc ngủ sâu, thay vào đó là Tuyết Ân điều khiển cơ thể.

Tuyết Ân cảm giác toàn thân mình đau nhứt, khẽ khựng lại: "Tiểu Kiều, ở trường đã xảy ra chuyện gì?"

"Tuyết Ân?" Nhìn thấy vẻ mặt là của Tuyết Ân, Tiểu Kiều có chút giật mình.

"Xin lỗi, là lỗi của mình, hồi sáng Nguyệt An mới bị tụi con gái trong fan clup đánh tập thể, mình xin lỗi" Tiểu Kiều giọng áy náy, không dám ngước mặt lên nhìn trực diện Tuyết Ân.

Ngoài ba mẹ Nguyệt An ra, Tiểu Kiều là người duy nhất biết bí mật của hai chị em Nguyệt An, vậy mà cô lại không thể giúp Nguyệt An, khiến Nguyệt An bị đánh thế kia, hơn nữa còn là fan của anh họ cô. Tiểu Kiều cảm thấy vô cùng áy náy.

Tuyết Ân không nói gì, nhưng sắc mặt sớm đã vô cùng khó coi. Cô lấy gương ra xem thử thì phát hiện, trên mặt ẩn hiện vô số vết bầm. Tuyết Ân không kìm được mà hàm răng nghiến chặt lại với nhau. Nhưng khi mái tóc giả bị gạt phăng xuống đất, Tuyết Ân hoàn toàn tức giận thật sự, vẻ mặt sắc lạnh khiến người nhìn không khỏi giật thót.

Tuyết Ân cố kiềm chế gằng giọng hỏi: "Tụi fan clup đó là ai?"

Tiểu Kiều nuốt nước miếng vội trả lời: "Là Như Tuyết cùng khối bên lớp a5, với hai nhỏ lớp dưới, hình như là Nga với Mai a6 thì phải", sau đó rụt rè hỏi: "Tuyết Ân, bà định làm gì?"

Tuyết Ân khẽ cười, nhưng nụ cười khiến người khác không khỏi toát mồ hôi lạnh.

"Bà hỏi tôi làm gì sao? Tôi chỉ làm những gì mà mình nên làm."

"Hơn nữa, Nguyệt An bị đánh không phải lỗi của Tiểu Kiều, bà đừng nên tự trách mình" Tuyết Ân vỗ vai Tiểu Kiều, sau đó vác ba lô một bên ra phía sau, nhanh chóng nhấc chân rời khỏi.

Nhìn bóng dáng Tuyết Ân, Tiểu Kiều chỉ biết thở dài.

Vào tiệm cắt tóc, Tuyết Ân gỡ cái nón kết trên đầu ra. Anh hớt tóc kinh hãi, khoa trương trợn mắt nói: "Ôi trời, ai làm cho mái tóc xinh đẹp của em thành ra thế này?"

Tuyết Ân cười nhạt, nói: "Em bị mấy con chó điên giống lai tạp cắn. Anh tỉa lại tóc giùm em, kiểu gì cũng được"

Anh chàng hớt tóc toát mồ hôi, đầu vô thức gật gật: "Ừ... ừ... anh tỉa lại cho, đảm bảo lại xinh đẹp. Nhưng tóc bị nham nhở quá, em phải cắt tóc ngắn lên mới được"

Tuyết Ân khẽ gật đầu. Mái tóc của cô, cô nhất định đòi đủ.

Cắt tóc xong, Tuyết Ân lại qua tiệm thuốc mua thuốc bôi mấy vết bầm, nếu không khi về, ba mẹ nhìn thấy mấy vết bầm này lại phiền phức.

Cầm tuýp thuốc trong tay, Tuyết Ân khẽ lẩm bẩm: "Nguyệt An, xin lỗi vì đã không bảo vệ được em."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play