Một lúc sau.
"Anh nói đi." Điền Tiểu Điệp rời khỏi đôi môi của anh, cười cười nhìn thẳng lên gương mặt từ tái nhợt chuyển sang ửng hồng.
Trương Dực Thiên thất thần một lúc, giống như một cọc gỗ đứng sừng sững không nói được lời nào. Anh chậm rãi dời tầm mắt nhìn sang một góc rồi nhỏ giọng nói: “Anh đã trễ mất nửa tiếng rồi.”
Hai người cứ như vậy tôi nhìn anh… anh nhìn tôi, không cử động, cũng không thèm nói chuyện nữa.
Lại nói đến Vương Điềm Điềm, vừa thấy Trương Dực Thiên đang đứng sừng sững như tượng điêu khắc đột nhiên quay đầu nhìn về hướng mình đang đứng thì sợ đến mức quay đầu chạy trốn, kết quả bị trật chân, lảo đảo ngã trên tấm thảm, đau suýt nữa thì kêu thành tiếng.
Ngồi một lúc, cảm giác đau đớn cũng dần dần giảm bớt, cô cố gắng đứng lên rồi lặng lẽ quay về phòng, vẻ mặt tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Cô vừa mới về ngồi xuống chưa được bao lâu thì Trương Dực Thiên cũng bước vào, trên mặt vẫn còn những tia ửng đỏ rất khả nghi. Quách Tử Hành nhìn thấy vậy, lại nhìn sang chỗ Vương Điềm Điềm đang ngồi, khuôn mặt nhỏ bé cũng có một bộ dáng hồng hồng, vẻ mặt có chút kích động, lại có chút khẩn trương nhìn về phía Trương Dực Thiên. Người ngoài nhìn vào, thế nào cũng cảm thấy hai người bọn họ vừa mới làm chuyện gì đó mờ ám bên ngoài kia.
Trương Dực Thiên nhìn thoáng qua khiến Vương Điềm Điềm có chút khẩn trương, thầm nghĩ chẳng lẽ mình bị phát hiện rồi? Chỉ là ngay lúc đó, anh liền dời đi ánh mắt, sau đó cười chào hỏi Kiwi.
"Kiwi!" Anh sải bước tới ôm chặt Kiwi, sau khi bỏ ra thì nhanh chóng nhìn xuống đánh giá rồi tấm tắc nói: "Lần trước tới Đài Loan quảng bá, lịch trình kín mít mà anh lại vội vàng đi Singapore nên không có cơ hội gặp nhau.Lần này tới Bắc Kinh, nghe nói anh sẽ ở lại nửa năm, em sẽ dắt anh đi thăm thú hết Bắc Kinh.”
Kiwi cười tán thành: "Không thành vấn đề. Nhưng cậu nói thì phải giữ lời đấy."
"Thôi đi, cậu ta bận rộn như vậy, ngày mai cũng chưa biết sẽ bay đến đâu.” Quách Tử Hành vừa nói với Kiwi, vừa ngoắc gọi nhân viên phục vụ vào, ý bảo có thể lên thức ăn.
Ba người đàn ông ngồi chung một chỗ, trừ một ít chuyện hồi nhỏ thì còn lại đều nói chuyện công việc, mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, vận động, xe hơi…Vương Điềm Điềm cũng không nghĩ sẽ tham gia nên im lặng ngồi ăn.
Một mực im lặng ngồi ăn, trong đầu lại không ngừng thoáng qua hình ảnh Trương Dực Thiên hôn chị Tiểu Điệp, thức ăn trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo. Bởi vì mới vừa nhìn chị Tiểu Điệp và Dực Thiên hôn môi nên hoàn toàn bị kích động, căn bản không kịp nghĩ có hợp lý hay không, bây giờ cô mới có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ.
Nói Trương Dực Thiên có quan hệ với bất kì người nào cô cũng có thể tin. Chỉ riêng chị Tiểu Điệp… sự thật này quá khó tin.
Đầu tiên, chị Tiểu Điệp và anh Tử Hành từ tiểu học đến trung học đều học chung với nhau, anh Tử Hành lớn hơn một lớp. Anh ấy là đội trưởng đội khúc côn cầu, còn chị Tiểu Điệp là nhân tài trong đội múa ba- lê, cả hai đều là những nhân vật phong vân trong trường, đến lớp mười một thì “thuận nước đẩy thuyền” ở chung một chỗ với nhau. Chỉ là sau đó có chuyện bất ngờ xảy ra, sau đó một năm Hướng Vinh lại trở thành bạn gái của anh Tử Hành, chị Tiểu Điệp thì đi Mỹ du học.Vương Điềm Điềm nhỏ hơn họ vài tuổi, lại không học chung trường, chị Tiểu Điệp không nói, anh Tử Hành cũng không nói, cho nên có rất nhiều chuyện cô cũng không hiểu rõ.
Tiếp theo là Trương Dực Thiên. Mặc dù Trương Dực Thiên và Vương Điềm Điềm khác giới, nhưng bọn họ lại học chung một trường, một người lầu trên một người lầu dưới. Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy nên tính cách của anh ấy cô cũng có chút hiểu biết. Trương Dực Thiên luôn lấy Quách Tử Hành làm hình mẫu phấn đấu, Quách Tử Hành chơi khúc côn cầu thì anh ấy cũng chơi, Quách Tử Hành có bạn gái thì anh ấy cũng lập tức tìm bạn gái, mọi chuyện đều phải làm giống Quách Tử Hành mới chịu, sau khi Quách Tử Hành và chị Tiểu Điệp chia tay thì anh ấy cũng ngay lập tức chia tay. Có lẽ vì chị Tiểu Điệp và Quách Tử Hành có quan hệ với nhau cho nên ngoại trừ những khi mọi người tụ họp thì hai người bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều, bình thường cũng chỉ hẹn Quách Tử Hành đi chơi bóng.
Bởi vì Trương Dực Thiên luôn coi Vương Điềm Điềm như em gái, cũng có thể vì từ nhà Vương Điềm Điềm đến nhà họ Trương tương đối gần nên bình thường quan hệ của bọn học rất tốt, có lúc giống như anh em có lúc lại giống như bạn bè. Mấy scandal của Trương Dực Thiên với bạn diễn cô đều rất rõ ràng, nhưng chắc chắn trong mấy năm nay bóng dáng của chị Tiểu Điệp không hề xuất hiện.
Cho nên. . . . . .
Cùng chị Tiểu Điệp!
Làm sao có thể?
"Vương Điềm Điềm, sao em không ăn tiếp đi?" Âm thanh của Kiwi cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Vương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn thấy anh ấy đang múc canh cho cô, cười nói “Cám ơn anh.” Cô giơ tay ngăn động tác của Kiwi: “Như vậy đủ rồi, nhiều hơn nữa em ăn không hết đâu.”
Trương Dực Thiên trêu nói: "Điềm Điềm bây giờ xinh đẹp như vậy, tay chân cũng rất nhỏ nhắn, đúng là ăn rất ít, anh đừng làm hại cô ấy."
Vương Điềm Điềm nhìn Trương Dực Thiên trước mắt, đột nhiên cảm thấy có cảm giác lạ lẫm.
Nếu là trước kia, cho dù mỗi lần gặp nhau bọn họ thường hay tranh cãi vì những chuyện nhỏ nhặt thì Trương Dực Thiên cũng chưa bao giờ trở mặt với cô, mỗi lần anh ấy quýnh lên đều có chút cà lăm nên lúc nào cũng bị cô nói cho mặt hết trắng thì đỏ mà vẫn không nói được lời nào. Vậy mà mỗi lần cô gây chuyện xong rồi thì anh liền quên ngay, sau đó vẫn sẽ sáp lại chỗ cô.
Hôm nay cô không còn tâm tư để đấu võ mồm với anh ấy nên chỉ nhàn nhạt cười, cầm chén canh an tĩnh ngồi uống.
"Canh rất ngon." Cô gật đầu một cái, nói với Kiwi.
Trương Dực Thiên chỉ cho rằng bởi vì lâu rồi không gặp Kiwi nên cô ra vẻ khách khí, cũng không có suy nghĩ nhiều.
"Đúng rồi, Kiwi, sao anh không mang theo bạn gái cùng tới Bắc Kinh? Ở đây nửa năm, cô ấy cũng có thể thường xuyên gặp anh.” Vương Điềm Điềm cầm thìa nhẹ nhàng khuấy lớp mỡ nổi trên bát, thuận miệng hỏi.
Kiwi không ngờ cô lại bất ngờ hỏi chuyện này, chỉ nim lặng vài giây rồi cười nói: “Anh không có bạn gái, chưa tìm thấy người thích hợp.”
"Làm sao lại như vậy? Điều kiện của anh sợ gì không tìm được.” Vương Điềm Điềm vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Trương Dực Thiên: "Hóa ra anh muốn giấu bạn gái, không nói cho bọn em biết.” Mặc dù trong miệng cô đang nói chuyện của Kiwi nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ tới chuyện của Trương Dực Thiên và chị Tiểu Điệp.
"Anh…Điều kiện gì?" Kiwi nhíu mày, cặp mắt xinh đẹp lóe lóe, lông mi thật dài rũ xuống, giống như đang nhớ lại cái gì trong quá khứ, chỉ là âm thanh vẫn mang theo nụ cười: "Anh Tử Hành với Dực Thiên mới không phải lo."
"Bọn họ…Đúng là không lo, ha ha." Vương Điềm Điềm theo lời của anh, nhìn Quách Tử Hànhmột chút, lại nhìn Trương Dực Thiên một chút, vốn là định nói mấy câu đùa vui nhưng lại nghĩ đến khúc mắc gần đây với Quách Tử Hành, lại thêm chuyện Trương Dực Thiên che dấu bí mật nên nhất thời cũng mất tâm tình.
Không thể phủ nhận, bọn họ thật vẫn rất best-seller .
Quách Tử Hành, cho dù là đại boss của công ty, cho dù là thân cao 1m8, lại biết chơi nhiều môn thể thao, cho dù là khúc côn cầu, đua ngựa, chơi golf hay đua thuyền đều là hội trưởng nhưng chỉ cần bề ngoài xấu xí cũng coi như xong. Nhưng tạo hóa lại cố tình tạo ra người này dáng dấp không tệ, đôi mắt một mí quyến rũ, lông mày rậm, mũi cao, môi dày…
"Quách tổng….Chính là kiểu đàn ông quyến rũ không thể cưỡng lại được." Đây là tổng kết của Vạn Phương: "Chỉ cần khẽ cắn môi, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người sẵn sàng quỳ dưới gối anh ấy."
Về phần Trương Dực Thiên, cũng không cần phải miêu tả nhiều, thân cao 1m9, là nam diễn viên trẻ nổi tiếng nhất trong làng giải trí, vốn từ khi sinh ra đã là một mỹ nam hoàn hảo, mặc dù đã cố tình làm cho mình trở nên nhếch nhác nhưng càng ngày lại càng giống hoa mỹ nam.
Điềm Điềm từng khuyên, dựa vào mặt để kiếm cơm không phải chuyện xấu nhưng chưa bao giờ anh ấy nghe lọt.
"Nhưng là bọn họ cũng chưa có… Các anh lúc nào mới chịu tìm chị dâu cho em, cùng nhau đi dạo phố thắt chặt tình cảm cũng rất tốt.” Cô đem vấn đề này xoay lại cho Quách Tử Hành và Trương Dực Thiên.
Quách Tử Hành cũng không trả lời, chỉ nhìn cô rồi mở miệng nói: "Em có thời gian, sao không thấy em đến Quách Tử Tuyền. Hai người không phải thích nhất là cùng nhau đi dạo phố sao?"
Vương Điềm Điềm không dám trả lời, chỉ nhỏ giọng thầm thì câu: "Là do anh yêu cầu quá cao nên ai cũng không để vào mắt. Em cũng không trông cậy vào anh, anh DựcThiên thì sao?”
"Anh biết tìm ở đâu?" Trương Dực Thiên giả vờ nắm lấy điện thoại di động, lật tới lật lui, ra vẻ rất khó lựa chọn: “Em nói nên tìm Dương Tiểu Mịch hay Uông Hi Viên, đúng rồi đúng rồi, không phải em nói rất thích cô gái lai Trung Thái, Ni Tiểu Thiến sao, anh thấy rồi, cũng không tồi, dạo này còn cùng nhau quay chung một MV, vừa vặn cô ấy cũng mới chỉ mười tám tuổi, so với em lúc mười tám tuổi còn đáng yêu hơn.”
Vương Điềm Điềm thật sự rất thích Ni Tiểu Thiến, bởi vì trước đây cô ấy từng tham gia một hoạt động từ thiện do cô tổ chức, hai người tính cách hợp nhau nên trò chuyện rất vui vẻ, nhìn Ni Tiểu Thiến cô như thấy lại hình ảnh của mình lúc mười tám tuổi, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.
"Vậy thì anh nhanh theo đuổi cô ấy đi. Chỉ là lúc em mười tám tuổi thì chưa bao giờ để anh vào mắt nên em nghĩ Tiểu Thiến cũng vậy." Vương Điềm Điềm khẳng định gật đầu một cái.
Lời vừa nói ra này, Kiwi và Quách Tử Hành đều nở nụ cười.
Trương Dực Thiên luôn miệng nói, lại đem điện thoại cất vào. Không khí dần dần vui vẻ nên Vương Điềm Điềm cũng tạm thời đem chuyện của chị Tiểu Điệp và Trương Dực Thiên gác lại sau ót.
Sau khi bữa ăn kết thúc, bởi vì Kiwi bảo sáng sớm ngày mai còn phải đi hỏi thăm các trưởng bối, Trương Dực Thiên và Quách Tử Hành cũng rất bận rộn nên không đi tăng kế tiếp.
Vương Điềm Điềm từ lúc vào đều ngồi một chỗ nên cũng không cảm nhận rõ, chỉ là khi đứng lên thì chỗ mắt cá chân truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn khiến cô than nhẹ một tiếng, lập tức ngồi lại chỗ. Kiwi vốn ngồi cạnh cô nên chú ý tới đầu tiên, lập tức ngồi xổm xuống, tỉ mỉ kiểm tra bàn chân cô.
Anh dịu dàng nói: "Điềm Điềm, mắt cá chân em bị sưng lên rồi." Nói xong ngẩng đầu nhìn cô, hỏi "Chuyện gì xảy ra?"
Vương Điềm Điềm lúc này mới nhớ tới lúc nãy vừa mới ngã trên hành lang, vốn không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy, cô cũng không dám kể lại tỉ mỉ, chỉ nhỏ giọng nói: “Lúc đi toilet, không cẩn thận trượt chân ngã xuống."
"Haiz." Kiwi cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, nói: "Không có vấn đề gì lớn, về nhà dán cao thuốc lên, chịu khó đừng cử động nhiều, hôm sau sẽ đỡ thôi
Lúc này, Trương Dực Thiên và Quách Tử Hành cũng đã tới bên cạnh.
"Sao lại không cẩn thận như vậy? Để anh đưa em về nhà." Trương Dực Thiên cũng đã ngồi chồm hổm xuống xem xét chân cô, sau đó vừa nói vừa bế cô lên. Vương Điềm Điềm mặc dù cao 1m66 nhưng khung xương lại rất nhỏ, người cũng không mập, hơn nữa Trương Dưc Thiên lại rất cao lớn nên trông giống như cô đang vùi đầu trong ngực của anh.
"Cám ơn anh.” Hai cánh tay cô vòng qua cổ, cúi đầu không nhìn anh. Kể từ khi biết chuyện của anh và chị Tiểu Điệp, Vương Điềm Điềm cảm giác có chút khó xử, dù sao chuyện ấy cũng bất ngờ xảy ra nên cô chưa kịp thích ứng.
Lúc ở bãi đậu xe, sau khi Kiwi dặn dò Điềm Điềm vài câu thì lên xe rời đi trước.
Riêng Quách Tử Hành vẫn chưa rời đi.
Anh đứng ở bên ngoài xe, ý bảo hạ kính xe xuống, sau đó khom lưng nhìn Trương Dực Thiên: “Chú ý an toàn.”
Sau đó anh lại liếc nhìn Vương Điềm Điềm, chần chừ một lúc lại nói: "Hay để anh đưa Điềm Điềm về nhà ba mẹ cô ấy, luôn tiện thuận đường. Cô ấy đang bị thương, ở một mình cũng khó khăn.”
Trương Dực Thiên cũng cảm thấy vậy, lại quay đầu nhìn Vương Điềm Điềm xem ý cô.
Vương Điềm Điềm vốn cũng không nghĩ tới, hiện tại vừa nghĩ tới chuyện phải ở chung một chỗ với Quách Tử Hành đã khiến cô thấy áp lực rất lớn. Nhưng nghĩ lại, chẳng phải cô vẫn muốn tìm cơ hội để giải thích hay sao? Không bằng mượn cơ hội này đi.
Vì vậy cô liền gật đầu đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT