Chương Ngã Rẽ Số Phận

1

Chapter 16: Ngã rẽ số phận.

************************************

-Cậu đừng có mà nói linh tinh, tôi mặc kệ cậu đó, tôi khỏe hơn rồi, tôi đi, cậu cứ ngồi ở đó mà tự kỉ ik *ple* :phứ.

Nhìn bóng Yuki vội vã dời khỏi, Kai không khỏi cười thầm: “Dễ thương thật, xấu hổ tới mức phải bỏ trốn ư, mà cũng thật không ngờ cậu ấy lại thích mình, mình còn tưởng cậu ấy ghét mình nữa chứ, may là không phải ^^”.

Yuki quay lại lớp, thấy Yuki quay lại lớp mặt lại đỏ, cô tưởng Yuki bị sốt nên lo lắng lại hỏi: “ Cậu bị sao thế, lúc nãy thấy cậu xin ra ngoài xuống phòng y tế, thế cô giáo nói sao”.

Thấy Maili đang lo lắng cho mình, cô trả lời: “Mình không sao đâu, chắc do mình ăn uống không điều độ nên mình cảm thấy hơi chóng mựt xíu thôi, cậu đừng lo”.

-Nói là chóng mặt vậy sao mặt cậu đỏ thế kia, cậu bị sốt sao.

Yuki chưa kịp trả lời thì Kai đã quay trở lại lớp học, anh còn nói ra một câu như vẻ đang bông đùa cô: “Cậu ấy bị bận dối lòng với bệnh ngốc đó, hihi :v ”.

Yuki nghe thấy Kai nói vậy liền quay lại nói: “Cậu mới là người bị bệnh đó, đồ điên”.

Kai tiến lại gần nhìn Yuki khiến Yuki cảm thấy mặt ngày càng nóng hơn, tim một lúc một đập nhanh hơn nên cô cầm vội cái cặp chạy đi, trước khi dời khỏi lớp cô cố nói với lại Maili là: “Cậu xin phép tớ nghỉ mấy tiết cuối, tớ mệt nên về nhà nghỉ ngơi chút đây, tạm biệt”. Maili thấy cô chạy bán sống bán chết như vậy nên thấy lạ quay lại hỏi Kai:

-Nè có phải cậu lại làm gì Yuki đúng không, nếu không sao mới thấy cậu cô ấy đã phải chạy bán sống bán chết thế chứ.

-Mình có làm gì đâu, cô ấy bỏ chạy tại vì mình đã nói cho cô ấy biết đúng bệnh của cô ấy đây chứ,hihi.

Nói xong Kai cũng lấy lặp bỏ đi rồi nhờ Maili nói cậu ấy có việc bận đột xuất nên phải về gấp. Kai bỏ đi để lại một gương mặt đầy thắc mắc và khó hiểu: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ, hai cái người này sao khó hiểu vậy không biết”. Cùng lúc đó, trên một con đường gần nhà Yuki không xa, Yuki đang chạy bán sống bán chết suy nghĩ: “Cậu ta nói vớ vẩn gì chứ, mình mà lại đi thích cậu ta ư, không bao giờ, cậu ta chắc bị ấm đầu nên mới nói nhảm vậy đây mà, tính chọc tức mình chết chắc”. Do đang mải chạy nên Yuki không may đâm vào một nhóm ô hợp hay nói cách khác là bọn vô lại chỉ biết đi ức hiếp người khác không giúp gì được cho xã hội. Bọn chúng quay lại nhìn cô đang bị té nào trên mặt đất, cô thấy bọn chúng không phải là người tốt gì cho nên cô đã nhanh chóng đứng dậy xin lỗi và toan chạy đi thì bị bọn chúng chấn lại nói:

-Cô em, chạy đi đâu mà vội thế, ở lại chơi với bọn anh chút đã, em đã đụngchúng phải bạn của anh giờ nó đang đau thế kia chẳng lẽ em chỉ một lời xin lỗi là được sao, ít ra cũng phải bồi thường gì đó cho bọn anh chứ.

Cô đang mải nghĩ xem nên xử lí đám người này thế nào thì có một chàng trai đi một chiếc xe ô tô khá là sang trọng tiến lại nói:

-Cho hỏi mấy người có rắc rối gì với tiểu thư này vậy???

Đám người kia thấy vậy liền lớn mật nói: “Mày là thằng nào mà lại xen vào chuyện của tụi tao, muốn chết phải không.” Tên kia vừa dứt câu thì người đang ông mặc bộ comle màu đen sang trọng kia đã nhếch mép cười rồi nhanh như vút bóng người anh biến mất và rồi xuất hiện ở phía bên kia còn phía sau thì đám người ô hợp đó đã ngã nhào xuống đất, Yuki thầm nghĩ: “Người này thân thủ thật phi thương, nhanh tới không ngờ, chắc hẳn là một nhân vật không tầm thường, tốt nhất nên rời khỏi đây kéo chuốc rắc rối vào người.” Nghĩ vậy Yuki liền chạy lại cảm ơn người kia và chạy nhanh về nhà mình mà không hề biết rằng giây phút mà cô đụng mặt chàng trai này cũng chính là giây phút cuộc đời cô chuyển xang một ngã rã khác-một ngã rẽ đầy sóng gió và thử thách, cũng là một ngã rẽ khiến cuộc đời cô bước xang trang sách mới. Còn về phía người đàn ông kia thì thật ra anh đang đi tìm người tình cờ đi ngang qua chỗ này thấy một cô gái đang bị lũ vô lại này đang dở trò nên rat ay giúp đỡ và hỏi thăm nhưng sau khi nhìn thấy Yuki cảm ơn người này mới nhìn mặt cô dù chỉ là nhanh chóng lướt qua nhưng cũng đủ khiến người đàn ông này giật mình: “Cô ấy là….”.

---------------------------------------------------

~~~ Nhà Yuki ~~~

-Phù may thật, nhưng hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy không biết, hết bị tên kia chọc thì lại đụng độ phải bọn người không ra gì rồi còn người đàn ông lợi hại kia nữa chứ, thật là muốn điên lên mà, hôm nay thật là một ngày đại đại xui xẻo.

~~~ Nhà Kito~~~

-Chà, hôm nay ngọn gió nào đưa mày tới đây vậy Kai, hiếm khi thấy mày ghé thăm nhà tao đó mà lại còn cười vui vẻ thế kia nữa chứ, bộ mặt trời mọc phía đông hả??? Kito chọc Kai

-Mày im đi, giờ mày chuẩn bị chúng ta đi ra quán cà phê nào đó đi rồi tao sẽ kể cho mày nghe :D

-Ok, tao mới biết quán nay hay lắm, đảm bảo mày sẽ thích nhưng khá xa nơi này đó.

Nói xong Kito lấy xe trở Kai đi, dù chưa đến tuổi để đi xe nhưng vì quyền lực nhà anh cũng không phải nhỏ nên cảnh sát cũng không giám đụng vào. Kito trở Kai đến quán cà phê, hai người họ bước vào lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ đặc biệt là girl. Kai và Kito ngồi xuống, sau đó Kai kể cho Kito nghe vụ mình tỏ tình và vụ phát hiện ra Yuki không ghét anh mà trái lại còn có chung cảm xúc với anh. Nghe xong Kito giật mình ôm bụng cười:

-Trời, tao nghe mà đúng là shock thật đó, chuyện mày thích Yuki tao đã thấy shock rồi giờ còn tới chuyện Yuki ngốc nghếch thích mày mà lại không nhận ra rồi lại còn tưởng mình bị bệnh và oán trách mày, và không ngờ đó lại chính là căn bệnh tình yêu. Haha, hai người trước đó còn là kẻ thù nữa chứ, cười chết mất thôi.

-Mày cười đủ chưa, có tin tao đá mày ra khỏi quán bây giờ không hả.

Kai vừa dứt lời thì phục vụ bàn đem hai ly cà phên tới đặt một cái rầm trước mặt hai anh, cả 2 anh đều không khỏi giật mình ngước nhìn lên xem là ai mà lại cả gan dám đối xử khách hàng như vậy. Khi hai anh nhìn thấy gương mặt đầy giận dữ của nữ bồi bàn kia 2 anh không khỏi bất ngờ vì cô gái phục vụ kia không ai khác chính là Yuki. Lúc này Kito mới sực nhớ ra là bản thân anh biết Yuki làm việc ở đây nên mới đưa Kai tới, ai ngờ nghe Kai kể chuyện mà anh quên mất chuyện này. (==”)

Các cô gái trong quán nhìn thấy 2 chàng trai mà họ đang ngắm nãy giờ và đang có ý đồ lại làm quen thì đã bị một cô gái phục vụ lại nói chuyện với họ mà trông lại còn có vẻ khá thân thiết nữa chứ. Mọi ánh mắt như ghen tỵ, ghét, ngưỡng mộ,….đều hướng về phía cô, ngoài ra phía bên kia đường còn có một cặp mắt của người đàn ông khi nãy giúp cô đang quan sát cô từ xa và đang gọi điện thoại như đang nói chuyện gì đó về người mà anh tìm kiếm lâu nay theo chỉ thị của cấp trên:

-“Tôi đã tìm thấy cô gái đó rồi thưa ngài, tuy chưa dám chắc nhưng khuôn mặt nhìn rất giống người kia”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play