- Bách Long huynh cả đời xem tiền tài như phấn thổ, làm gì có bảo tàng?
Diêu Kiệt lẩm bẩm :
- Vậy thì lạ thật!
Tiêu Nhất Phong bỗng hỏi :
- Việc hỏa thiêu ngôi nhà, có biết là do ý của ai không?
- Đó là ý của Châu Hoài Anh cô nương, theo lời nàng ta nói, Châu lão tiên sinh lúc còn sống đã dặn bảo như vậy.
Tiêu Nhất Phong bùi ngùi :
- Vì phải giữ kính hành tung, ngu thúc không thể gặp và an ủi điệt nữ Hoài Anh, thật là hổ thẹn với cố hữu.
- Hoài Anh cô nương có thể tự nén niềm đau, không dám phiền Tiêu thúc phải nhọc sức...
Diêu Kiệt ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Tiểu điệt có điều muốn bẩm rõ với Tiêu thúc, nhưng xin chớ trách tiểu điệt!
Tiêu Nhất Phong đưa mắt nhìn Diêu Kiệt :
- Hiền điệt không nên nặng lời như vậy, có gì hãy nói đi!
- Khi nãy tiểu điệt vừa mới gặp Phàn Cửu tại Phong Lâm Độ.
Tiêu Nhất Phong nhướng cao mày ngạc nhiên :
- Hiền điệt đã gặp Phàn Cửu rồi ư?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Vâng! Nhưng tiểu điệt chưa đề cập với y về vấn đề ngộ hại của tiên phụ khi xưa.
Tiêu Nhất Phong lại hỏi :
- Có động thủ không?
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Không hề!
Tiêu Nhất Phong nhíu mày :
- Chẳng hay hiền điệt ý định thế nào?
Diêu Kiệt nhấn mạnh giọng nói :
- Lúc sáng tiểu điệt đã bẩm rõ tâm ý với Tiêu thúc rồi, huyết hải thân thù không thể hấp tấp được, với hành vi trước nay của Phàn Cửu, nếu hung thủ không phải là Phàn Cửu, há chẳng phải phụ thù chưa báo mà trái lại còn để cho hung thủ thong dong hay sao? Do đó, tiểu điệt phải chờ cho đến khi có thiết chứng trong tay, rồi hẵng tìm Phàn Cửu hỏi tội báo thù!
Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :
- Ườm! Hiền điệt không nói chuyện gì với y sao?
- Có! Nói về vụ cướp hai mươi vạn lạng quan ngân khi xưa. Phàn Cửu đã quả quyết là không hề dẫn người đánh cướp quan ngân, chắc chắc có người mạo danh với âm mưu vu oan giá họa.
Tiêu Nhất Phong cười khảy :
- Hiền điệt chớ nên tin vào những lời dối trá của y!
Diêu Kiệt nhẹ gật đầu :
- Lẽ dĩ nhiên là tiểu điệt không cả tin, nhưng trong lòng cũng có điều nghi ngờ.
Tiêu Nhất Phong trố mắt :
- Hiền điệt nghi ngờ điều gì?
- Quan ngân đã vào tay hồi mười bốn năm về trước, lẽ ra Phàn Cửu phải cao bay xa chạy đến một nơi nào đó mà thụ hưởng cuộc sống phú quý thanh nhàn mới đúng, y còn vượt ngàn dặm xa đến Phong Lâm Độ làm gì?
Tiêu Nhất Phong thản nhiên :
- Ngu thúc đã nói rồi, y đến đây là để giết người diệt khẩu, không để cho việc sát hại lệnh tôn của y bị tiết lộ.
Diêu Kiệt hỏi dồn :
- Châu lão tiên sinh đã bị ngộ hại, Phàn Cửu đạt được mục đích, cớ sao còn chưa chịu rời khỏi?
Tiêu Nhất Phong cứng họng, hai luồng ánh mắt sắc lạnh của Diêu Kiệt nhìn chốt vào mạt Tiêu Nhất Phong, chờ đối phương trả lời.
Hồi lâu, Tiêu Nhất Phong mới lẩm bẩm :
- Có lẽ y còn việc khác gì nữa chưa xong cũng nên.
Diêu Kiệt vẫn hỏi tiếp :
- Theo Tiêu thúc suy đoán, Phàn Cửu còn nấn ná lại đây là với mục đích gì?
- Ngu thúc không sao suy đoán ra được!
Diêu Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, lại hỏi :
- Tối qua, Tiêu thúc đã trọ tại khách điếm Trường Ký này ư?
Tiêu Nhất Phong lắc đầu :
- Không, ngu thúc mới đến sáng nay thôi!
Diêu Kiệt hỏi tiếp :
- Tiêu thúc có biết Kim Đao Minh chúng có bốn người đang trọ trong khách điếm này không?
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- Bọn họ trọ ở thượng phòng dãy phía Đông!
Diêu Kiệt bỗng hạ thấp giọng :
- Tiêu thúc, tiểu điệt có một dự định!
Tiêu Nhất Phong trố mắt hỏi nhanh :
- Nói ngu thúc nghe thử?
Diêu Kiệt trầm giọng :
- Tiểu điệt định dùng kế đánh lừa Kim Đao Minh Minh chủ Lý Ngọc Côn sang đây, xuất kỳ bất ý ra tay chế ngự, sau đó bức y khai ra mục đích.
Tiêu Nhất Phong không đáp lễ cũng không tránh né, lạnh lùng nói :
- Hiền điệt chưa trả lời câu hỏi của ngu thúc!
Diêu Kiệt bất đắc dĩ, đành thú thật :
- Tiêu thúc nói đúng, chính là ý kiến của Phàn Cửu.
Tiêu Nhất Phong thở dài :
- Hiền điệt không tin cố nhân, lại tin kẻ thù giết cha, ngu thúc thật vô cùng đau xót.
Diêu Kiệt hết sức bối rối. Phàn Cửu đã căn dặn là không được nói cho Tiêu Nhất Phong biết kẻo bị quở trách nhận kẻ thù làm bạn, lời cảnh cáo của Phàn Cửu quả nhiên đã ứng nghiệm.
Thế nhưng, đứng trước một bậc trưởng thượng, chàng đâu thể nào nói dối được.
Diêu Kiệt vòng tay xá dài :
- Xin Tiêu thúc chớ giận, tiểu điệt cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.
Tiêu Nhất Phong khoát tay :
- Hiên điệt đi đi, việc gì cũng phải hết sức thận trọng, không nên quá tư tin là hơn.
Diêu Kiệt cũng thấy nếu tiếp tục ở lại đây, đôi bên đều ngại ngùng, vội thi lễ cáo lui, quay người ra khỏi phòng, đi thẳng qua dãy phòng phía Đông, chàng đã quyết định bất kể thế nào cũng phải thực hiện kế hoạch.
Khi đến sân vườn, gặp một điếm tiểu nhị đang đi tới, Diêu Kiệt liền hỏi :
- Ở đây có một vị Lý gia không?
Điếm tiểu nhị chơm chớp mắt :
- Lý gia ư?
Diêu Kiệt vội nói :
- Một vị Lý gia có mang đao, dường như gồm bốn người...
Điếm tiểu nhị gật đầu lia lịa :
- Có! Có! Bốn người ở chung một phòng, gian thứ ba kia kìa!
- Họ đều đang ở trong phòng cả ư?
- Vâng, họ mới vừa ăn uống xong trở về phòng.
Diêu Kiệt đi đến trước cửa gian phòng thứ ba, chàng đưa tay khẽ gõ lên cửa phòng ba cái.
Trong phòng liền có tiếng trầm giọng hỏi :
- Ai đó?
Diêu Kiệt nhận ra đó chính là tiếng của Lý Ngọc Côn, bèn lớn tiếng đáp :
Chỉ thấy Lý Ngọc Côn ngồi đối mặt với cửa, ba người kia chia ra đứng hai bên, tuy kim đao trong tay nhưng không có địch ý rỏ rệt.
Diêu Kiệt đứng ngoài cửa vòng tay thi lễ, đoạn mới cất bước đi vào, dùng bao kiếm hất nhẹ, cách cửa lại khép vào.
Lý Ngọc Côn đứng lên, chìa tay nói :
- Mời ngồi!
Diêu Kiệt mỉm cười :
- Không cần, tại hạ định mời tôn giá đến nơi khác có việc cần bàn.
Lý Ngọc Côn quắc mắt :
- Ở đây đểu là các huynh đệ trong Kim Đao Minh, có gì cứ nói không sao.
- Trong lữ điếm có nhiều phần tử phức tạp, cần phải đề phòng tai vách mạch rừng, nên đến nơi khác là hơn.
Lý Ngọc Côn nhướng mày :
- Tôn giá có thể cho biết đại khái không?
- Có liên quan đến vấn đề tiền bạc.
Lý Ngọc Côn thoáng thay đổi vẻ mặt :
- Tôn giá định đến đâu bàn bạc?
- Phong Lâm Độ được chăng?
Lý Ngọc Côn gật đầu :
- Địa điểm rất tốt, chỉ mỗi mình tại hạ đi cùng tôn giá thôi ư?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Đi đông dễ khiến người chú ý!
Lý Ngọc Côn khoác tay :
- Tôn giá hãy đi trước!
Diêu Kiệt nhẹ gật đầu, quay người đi ra.
Nào ngờ chàng vừa quay người, ba người đứng hai bên đột nhiên tuốt đao khỏi vỏ, ánh thép loang loáng, chia ba đường thượng trung hạ cùng lúc tấn công Diêu Kiệt, chiêu thức hết sức hung hiểm.
Diễn biến quá đột ngột, Diêu Kiệt giật mình kinh hãi, nhưng không nao núng, trường kiếm chớp nhoáng ra khỏi vỏ, quét ra đón tiếp ba ngọn kim đao đang bổ tới.
Không chờ binh khí chạm nhau, ba gã đại hán đột nhiên triệt chiêu thu thế, tung mình lui ra.
Nhưng Diêu Kiệt không thu kiếm, sau khi đẩy lùi ba người trước mặt, nhanh nhẹn xoay người, trường kiếm lại quét ra.
Bởi chàng đã từng trải qua nhiều trận chiến, biết rõ khó đối phó nhất vẫn là Lý Ngọc Côn ở sau lưng.
Quả nhiên, “keng” một tiếng, trường kiếm đã va chạm với kim đao trong tay Lý Ngọc Côn, nếu chậm một chút là cái đầu của chàng đã bị Lý Ngọc Côn bổ đôi rồi.
Sau tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, Diêu Kiệt chỉ cảm thấy người khẽ chấn động, nhưng Lý Ngọc Côn thì bị bật lùi ba bước.
Kim Đao Minh bốn người không vung đao tấn công nữa.
Diêu Kiệt cũng dừng tay lạnh lùng hỏi :
- Vậy là có ý gì?
Lý Ngọc Côn cười khảy :
- Tôn giá tự biết!
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Xin tôn giá hãy nói rõ!
Lý Ngọc Côn lại cười khảy :
- Tôn giá định đánh lừa tại hạ rời khỏi khỏi đây rồi thừa cơ hạ thủ hành hung phải không?
Diêu Kiệt rúng động cõi lòng, lạnh lùng quát :
- Ai nói thế?
Lý Ngọc Côn nhếch môi cười trừ :
- Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.
Diêu Kiệt ánh mắt sắc lạnh quét nhìn, chợt động tâm trầm giọng hỏi :
- Người nào vừa mới đến đây?
- Không người nào cả.
Diêu Kiệt cười khảy :
- Cửa sổ không đóng, rõ ràng là có người vừa mới đến đây báo tin với tôn giá. Bằng không trời gió thế này, tôn giá không bao giờ mở cửa sổ.
Lý Ngọc Côn giọng sắc lạnh :
- Có người đến hay không, tôn giá không cần thắc mắc.
Diêu Kiệt cười khảy :
- Tôn giá không nên trúng kế ly gián của kẻ khác, hãy suy nghĩ kỹ là hơn.
Lý Ngọc Côn chau chặt mày, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói :
- Nếu tôn giá quả có thành ý thì hãy ở đây bàn bạc, còn như bất tiện thì cũng xin để cho các vị huynh đệ cùng đi.
Diêu Kiệt cười mai mỉa :
- Kim Đao Minh phải cậy đông người mới có thể thủ thắng ư?
Lý Ngọc Côn lắc đầu :
- Không phải vậy, đao pháp của Kim Đao Minh là phải bốn người phối hợp.
Diêu Kiệt cười nhạt :
- Vậy thì tại hạ xin cáo biệt.
Lý Ngọc Côn nhướng mày cười khảy :
- Phải chăng gian tế bị bại lộ nên tôn giá rút lui?
Diêu Kiệt cười khỉnh :
- Việc này tuyệt đối không thể tiết lộ với người ngoài, đã có kẻ thứ ba xen vào thì hai ta khỏi bàn bạc gì nữa. Tuy nhiên,, nhân tiện đây, tại hạ muốn khuyên tôn giá vài lời!
- Xin cứ nói.
Diêu Kiệt nghiêm giọng chậm rãi nói :
- Qúy minh định chiêu binh mãi mã, khuếch đại môn hộ, nên cần phải có tài lực. Nhưng với thục lực của quý minh, phen này e rằng sẽ hoài công.
Còn nếu tôn giá muốn có được một phần thì nên tìm một người hợp tác. Khi nào tôn giá nghĩ thông, hẵng tìm tại hạ bàn tính.
Dứt lời, quay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Lý Ngọc Côn vội lớn tiếng nói :
- Tôn giá hãy khoan!
Diêu Kiệt vừa đi vừa nói :
- Tại hạ sẵn sàng chờ đợi đại giá.
Ra khỏi khu nà phía Đông, Diêu Kiệt thật muốn trở lại phòng Tiêu Nhất Phong, nhưng chàng chợt động tâm, bèn đi thẳng ra khỏi khách điếm Trường Phát.
Diêu Kiệt lòng quay như chong chóng, chân cũng không ngừng phóng đi, chẳng mấy chốc đã đến Phong Lâm Độ.
Lúc này chàng đã sinh lòng ngờ vực, nên dọc đường luôn luôn ngoảnh lại nhìn, xem có người theo dõi hay không.
Nhưng chỉ thấy ánh nắng chói chan, bốn bề không một bóng người.
Sau khi xác dịnh chắc chắc không có kẻ theo dõi, Diêu Kiệt mới tung mình lên trên vách núi.
Chân vừa chạm đất, Cẩm Y Đạo Phàn Cửu đã từ trong khe núi chui ra.
- Người đó khinh công rất cao siêu, bằng không chẳng thể nào vượt trước tại hạ.
- Chả lẽ trước khi đến gặp Lý Ngọc Côn, lão đệ đã tiết lộ với người khác ư?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Tại hạ có nói với Tiêu thúc.
Phàn Cửu chay mày :
- Ngọc Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong ư?
- Vâng, hai cha con ông ấy cũng ở trọ tại khách điếm Trường Ký!
Phàn Cửu trầm ngâm :
- Hẳn là cuộc đối thoại giữa hai người đã bị kẻ khác ở ngoài nghe trộm rồi đến báo với Lý Ngọc Côn.
Diêu Kiệt cười nhạt :
- Tôn giá suy luận như vậy thật là sai lầm.
Phàn Cửu trố mắt :
- Lão đệ nói vậy là sao?
Diêu Kiệt đứng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mặt Phàn Cửu, trầm giọng nói :
- Sao tôn giá không nói chính Tiêu Ngọc Yến đã đến báo tin với Lý Ngọc Côn?
Phàn Cửu lắc đầu :
- Không thể vậy được!
Diêu Kiệt đanh giọng :
- Vì sao lại không thể?
- Tiêu Nhất Phong là bạn thân của lệnh tôn, lẽ nào lại có hành động như vậy?
- Vậy chứ theo tôn giá thì thế nào mới hợp lý?
Phàn Cửu thở dài :
- Phàn Cửu này tuy lòng dạ trộm đạo nhưng không dám với dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Diêu Kiệt rắn giọng :
- Nhưng tại hạ lại nghĩ rất có thể là Tiêu Ngọc Yến đã báo tin với Lý Ngọc Côn.
Phàn Cửu chau mày :
- Sao lão đệ lại nghĩ vậy?
Diêu Kiệt nhấn mạnh giọng :
- Dưới sự gạn hỏi của Tiêu thúc, tại hạ đã bị buộc phải thố lộ ra việc đánh lừa chế ngự Lý Ngọc Côn là do ý kiến của tôn giá. Tiêu thúc một mực bảo tôn giá chính là hung thủ đã sát hại tiên phụ, để tại hạ khỏi bị mắc lừa nên đã ngấm ngầm phá hoại, sự suy luận của tại hạ vậy hợp tình hợp lý chứ?
Phàn Cửu lẩm bẩm :
- Nếu đúng như vậy, thì rất đáng lượng thứ, lão đệ không nên trách ông ấy.
Diêu Kiệt gật đầu :
- Lẽ dĩ nhiên!
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Việc đánh lừa Lý Ngọc Côn bất thành, tôn giá có diệu kế gì không?
Phàn Cửu ngẫm nghĩ một hồi :
- Phàn mỗ định rủ lão đệ cùng đến Thất Lý phố xem động tĩnh, lão đệ nghĩ sao?
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Có động tĩnh gì mà xem?
Phàn Cửu mỉm cười :
- Bắt lấy một tên Kim Đao Minh nữa, tra hỏi xem sao?
Diêu Kiệt đưa mắt nhìn vào mặt Phàn Cửu :
- Tối qua tôn giá chẳng đã thử rồi còn gì?
Phàn Cửu cười gượng :
- Có lẽ lão đệ khá hơn Phàn mỗ cũng nên.
Diêu Kiệt gật đầu :
- Vậy thì đi!
Hai người cùng tung mình xuống vách núi, phóng đi về phía trấn Lạc Hà.
Diêu Kiệt ngạc nhiên hỏi :
- Đến Thất Lý phố phải đi ngang qua trấn Lạc Hà ư?
- Phong Lâm Độ nằm ở phía Tây Lạc Hà, Thất Lý phố ở phía Đông, phải vào cửa Tây thành rồi trở ra cửa Đông, băng qua con phố dài trong trấn Lạc Hà, lát nữa chúng ta phải chia ra mà đi mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT