Khi đại phu chạy đến thì chỉ thấy tiểu nữ lúc nảy đã ổn định giờ lại bị thương nghiêm trọng, hơi thở lúc có lúc không, quả thật nguy kịch đến cực điểm. Lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc châm cứu, trong lòng thở dài, thật sự không biết có qua khỏi đêm nay không, chỉ có thể trông cậy một nửa vào ông trời vậy.
Nhìn vẻ mặt bất lực của đại phu, Phạm Tĩnh và mọi người trong phòng đều hiểu rõ. Phạm Tĩnh nói:" Mọi người hãy về phòng trước đi. Tĩnh nhi muốn ở chung với thê chủ một đêm này."
Phạm Lương nhìn con trai vẻ mặt trấn định nhưng tay đã nắm chặt đến chảy máu thì trong lòng khổ sở không sao tả siết. Lúc đầu mong hai đứa có thể hòa hợp chung sống thì xảy ra chuyện Trần Dương lén lút qua lại với ý trung nhân thanh mai trúc mã, giờ khi nghe tin hai đứa đã nguyện ý ở bên nhau thì Trần Dương lại không biết sống chết ra sao. Đúng là ông trời trêu người. Gật nhẹ rời đi, nhìn trăng trên cao mà bà cảm thấy đêm nay sao thật dài và cũng thật ngắn, về đến thư phòng thì ra hiệu cho người hầu thân tín điều tra người đã ra tay với Trần Dương.
Phạm Tùy im lặng nhìn Trần Dương thật sâu, như muốn nhìn như thế mãi mãi, nhưng cũng phải rời phòng. Đi nhanh về phía phòng mới của y, lục nhanh trong túi, đồ rơi vương vãi nhưng y cũng không để ý, vui mừng khi thấy bức tượng bồ tát mà phụ thân để lại. Cầm nâng niu cẩn thận, đi ra giữa sân, để bức tượng yên vị trên tảng đá, y nhìn trông mong vào khuôn mặt từ bi của bồ tát rồi lên tiếng cầu khẩn:" Con là Phạm Tùy, xin người hãy giúp Trần Dương qua khỏi đêm nay, con nguyện trao hết tuổi thọ của mình cho nàng, chỉ cần nàng sống con sẽ ăn chay ba ngày tạ ơn rồi sẽ đi theo bồi ngài." Phạm Tùy dập đầu mạnh xuống nền đất đá lạnh lẽo, mỗi một lần như thế trên trán Phạm Tùy máu càng thêm nhiều, trộn lẫn đất cát trông thật ghê gớm.
Lão đại phu châm cứu xong cũng mệt mỏi đứng lên, nhìn vị công tử xinh đẹp nổi tiếng điêu ngoa trong thành mà thấy phức tạp, nhưng cũng chỉ để lại lời nhắn:" Công tử hãy nói chuyện với nàng, hãy cố kích thích ý chí cầu sinh của nàng, hy vọng sống sẽ cao hơn." Rồi cũng rời đi.
Phạm Tĩnh nhìn người hồi nảy còn muốn ăn đậu hủ của y, còn trêu chọc y, hứa yêu thương y cả đời để rồi bây bị thương có thể xa y mãi mãi. Không thể giử được mặt nạ lạnh lùng trấn định nữa, Phạm Tĩnh ôm thật chặt Trần Dương trên giương rơi lệ, nói:" Tên lừa đảo, heo háo sắc, ngươi không mau tỉnh, ta sẽ không bao giờ quan tâm ngươi nữa, còn nói gì mang hạnh phúc cho ta, ngươi như vầy là khiến ta hạnh phúc ư? Nếu ngươi không tỉnh ta sẽ, ta sẽ...sẽ chết cho ngươi xem, cho dù heo háo sắc ngươi không giữ lời hứa thì bản công tử cũng không phải hạng người xem lời hứa gió bay như ngươi. Đã nói suốt kiếp một đôi, không sống được với nhau tới già thì cùng chết chung một ngày."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT