Lo lắng thao thức không ngủ được, ta là hàng giả đó, chử nghĩa không biết, làm thế nào mà buôn với bán, chưa kể bị phát hiện là hàng giả, oài, khổ quá đi, tự nhiên chui ra một cái Ý vị lâu, nhức hết cả đầu.

Đến khi trời sáng, ta mang đôi mắt cú mèo ra phòng, uể oải dọn dẹp hành lý, rồi mặt xị ra xe, không buồn nói chuyện với ai hết, lên xe thỳ lăn ra ngủ. Nói là ngủ nhưng ta đang nghĩ hết cách biện pháp trong tiểu thuyết ra, tra từng phương án.

Chán ghê, toàn là kể tài năng xuất chúng, văn thơ gì đó, ta nhớ được một câu nào mới lạ, còn thiên tài kinh doanh buôn bán ta thua, bảo ta cắt cá thỳ còn được, mấy cái quảng cáo hay gì đó thỳ ta còn phát biểu được tý, chứ đưa sổ sách cho ta công trừ, liệt kê thỳ xin lỗi, cho ta đi học khảo cổ trước 10 năm ở hiện đại đi rồi nói, chử tiếng hoa ta không có thiên phú huống chi chử cổ, học thỳ phải mấy năm, giờ thỳ nước đã đến chân con mẹ nó rồi.

Phạm Tĩnh liếc nhìn Trần Dương đầy khó hiểu, nhưng thấy người đã ngủ nên không làm phiền. Phạm Tùy thỳ lo lắng trong lòng, rất muốn hỏi han nhưng cũng không tiện. Cả ba người ngồi trong xe, khung cảnh im ắng, chỉ có tiếng bánh xe gỗ kêu lộc cộc đầy đơn điệu.

Tới giờ nghĩ trưa, Trần Dương ngồi dậy nhảy xuống trước, sau đó vươn tay đỡ Phạm Tùy và Phạm Tĩnh. Khi ăn ta cũng không lên tiếng nên mọi người cũng ăn uống trong im lặng, ăn xong ta dứng lên đi dòng dòng ven bụi cỏ.

Tâm sự không có chỗ giải bày khiến ta rất chán nản, bình thường ta rất ít khi có tâm sự, tiền bạc, sự nghiệp thỳ không cần lo do còn nhỏ, phụ ba mẹ là có phúc lợi thôi. Tình yêu thỳ càng khỏi nói, ngoài sông nước thỳ trai đâu ra.

"Ngươi cứ như vậy từ lúc ta nói về chuyện ngươi tiếp quản Ý vị lâu, chã lẽ ngươi chê nơi đó thu nhập thấp còn hay gặp nhiều phiền toái. Ngươi sợ không xử lý nổi nên bày ra cái mặt cá chết cho ta xem. Chỉ cần ngươi không có ý đồ bất chính, ta dương nhiên sẽ giúp ngươi một tay." Phạm Tĩnh bình thản nói, trong lòng thật khó chịu khi thấy một con heo háo sắc, miệng mồm trở nên giống Trần Dương trước kia, càng nghĩ càng thấy phiền não, tức tối và lo lắng.

Chã lẽ là nhớ tiểu Thi Lam của nàng, hay là hối hận khi thề thốt chỉ yêu mình ta, lấy mình ta. Nắm chặt tay, Trần Dương nếu ngươi dám trái lời thề ta thật sự sẽ đâm chết ngươi.

Ta vẫn im lặng không nói, phiền não của ta, ta sao có thể nói rõ với chàng đây Phạm Tĩnh. Phạm Tĩnh đợi không thấy Trần Dương đáp thỳ càng cho rằng suy luận của mình là đúng, mặt trầm xuống, phất tay bỏ đi.

Lại nghe tiếng bước chân truyền tới, Phạm Tĩnh chắc lo cho ta nên quay lại, ta cũng không buồn quay mặt nhìn, cùng nhau đứng một lúc khiến ta thấy mình không cô đơn, tâm trạng cũng đỡ hơn nhiều nhưng khi quay lại thỳ kinh ngạc thỳ ra là Phạm Tùy.

Tâm trạng phức tạp nhìn Phạm Tùy vẻ mặt quan tâm nhìn ta, ta thấy lòng đột nhiên muốn nói cho Phạm Tùy nghe mọi chuyện vì ta biết con người Phạm Tùy rất tốt, sẽ không nghi ngờ, không chê cười ta nên ta đã nói:" Muội kể cho huynh nghe, muội từng bị đập đầu vào đá nên không còn nhớ gì, chữ muội cũng quên sạch, giờ muội không biết tiếp quản Ý vị lâu như thế nào, muội thật vô dụng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play