Vừa vô tới trong phòng ta lập tức đóng sập cửa lại, kéo Phạm Tĩnh tới bên giường ngồi xuống. Phạm Tĩnh nghi ngờ nhìn Trần Dương, đang muốn lên tiếng hỏi thỳ Trần Dương cởi áo, cởi áo xong thỳ lại cởi quần.

Phạm Tĩnh đỏ mặt đang muốn phát tiết thỳ Trần Dương lại dám ngước mặt lên bảo:" Cởi quần áo ra đi."

Phạm Tĩnh nhịn không nổi nữa đứng phắt dậy, tát vào mặt Trần Dương và nói:" Ta đồng ý cho ngươi cơ hội, chứ không đồng ý ngủ với ngươi. Ta nhường nhịn ngươi, người càng to gan không xem bản công tử ta ra gì."

Phạm Tĩnh nói xong thỳ tức giận bước ra ngoài, ta ôm mặt ngơ ngác không hiểu mô tê gì cả, nhưng cũng biết cứ đễ Phạm Tĩnh hiểu lầm bỏ ra ngoài như thế thỳ đến khi nào mới có đậu hủ mà ăn, nên lập tức bước nhanh, đuổi theo bắt lấy tay Phạm Tĩnh, không quên bày ra khuôn mặt chân thành, áy náy nói ngay:" Ta không biết chàng nghĩ gì, ta chỉ thấy quần áo cả hai đều dơ rồi nên mới bảo chàng thay ra thôi."

Ta sao lại quên cái vụ này chứ, cứ đinh ninh như thời hiện đại làm ta xém mất phu. Aizz. Thật khó thay đổi thói quen, nhận thức mà.

Phạm Tĩnh thấy Trần Dương nắm tay mình thỳ đang định tát thêm một cái nữa cho chừa ý định háo sắc nhưng nghe thấy lời giải thích thành khẩn và khuôn mặt ăn năn hối lỗi của Trần Dương thỳ cũng nguôi giận, ý tứ nói:" Ta cho qua lần này, lần sau còn tùy tiện làm chuyện không đầu không đuôi như vậy thỳ chưa cần ngươi lăng nhăng ta cũng lấy dao chặt đôi móng heo của ngươi."

A, ớt cay ghê a, đôi tay thon thả ngọc ngà như vầy mà giống móng heo ư, ta đưa tay lên ngắm nghía rồi nghĩ thầm.

Phạm Tĩnh thấy Trần Dương ở trong phòng làm cho tâm trạng của mình cứ thấy không được tự nhiên nên nhíu mày nói:" Ngươi muốn thay quần áo thỳ sang phòng khác đi, ta muốn nghĩ ngơi."

Ta bất mãn trong lòng nhưng cũng nhường nhịn bước ra phòng, mới ra thỳ đã thấy Phạm Tùy lúng túng đứng ở đằng kia, trên tay thỳ cầm tách trà, ta cảm động cười tươi bước đến. Trong lòng cảm thán đây đúng là mẫu người yêu lí tưởng lúc trước của ta mà, từ khi đến đây, tình cảnh đưa đẩy làm ta thay đổi quan niệm và đã yêu một trái ớt hiểm, may là ta là người hiện đại không có tư tưởng thê chủ là trời nên mới chịu đựng được tính khí hở một chút là tát, hở một chút là đá của Phạm Tĩnh.

Toàn làm ơn mắc oán, đưa tay sờ sờ má, vẫn còn đau rát lắm luôn, người thỳ bé mà sao tát đau dữ, đúng là khả năng của phái đẹp. Oài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play