Cô mím môi, cuối cùng cũng nở một nụ cười như có như không: “Kỳ Phong, anh tự hỏi lại bản thân mình, anh thật sự yêu tôi sao?”

Hân Vũ dường như chỉ muốn rời khỏi thành càng sớm càng tốt. Mặt trời vẫn chưa lên quá cao, cô đã vội vã điều lệnh cho các toán quân đi thực thi nhiệm vụ, đoạn quay về phòng lấy nốt mấy món đồ thường ngày, chuẩn bị cho chuyến hành trình dài đến Yên Thành.

Hành lý cô thường mang theo mình cũng chẳng nhiều lắm, sau khi thu xếp cẩn thận, nhét vài mấy món đồ gọn nhẹ vào túi đeo thường mang bên người, cô mới yên tâm bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Kỳ Phong đứng vắt chân ngay bờ tường đối diện. Hắn khoanh tay, ánh mắt đăm đăm quan sát mọi cử chỉ của cô.

Minh Viễn và Hạ Dương hầu như bao cả quán trọ, thế nên hành lang lúc này rất trống trải, trừ hai người họ ra thì không còn ai khác, cả quân lính bảo vệ cô cũng chỉ được di chuyển bên ngoài. Gian phòng của Hân Vũ nằm ở góc kín sáng nhất, thế nhưng bên hành lang thì vẫn còn thấy thấp thoáng vài tia nắng lọt vào. Dưới ánh nắng vàng vọt, đá thạch anh tím hắt lên vạt áo Kỳ Phong một vệt màu chẳng rõ là màu gì, mặc dù là óng ánh rất đẹp, nhưng chỉ cần hắn khẽ chuyển động, vệt màu ấy lại biến mất ngay lập tức.

Ánh mắt Hân Vũ lúc này càng trầm xuống.

Thực tế từ nhỏ cô đã rất ngưỡng mộ tình cảm mà cha cô dành cho mẹ, cô cảm thấy trên thế gian này, nếu có thể tìm được một người đàn ông giống như cha cô, có thể cùng người đó trải qua một cuốc sống bình thường, yên ả cho đến tận cuối đời, đó mới là điều hạnh phúc nhất. Thế nhưng vật đổi sao dời, số mạng chẳng bao giờ đi theo quỹ đạo mà con người ta muốn. Bao nhiêu năm nay, cô vốn chẳng còn dám mơ tưởng đến điều giản dị đó nữa, mãi cho đến khi gặp Kỳ Phong.

Cô cũng đã từng nghĩ lý do tại sao hắn yêu mình. Cô chẳng tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên. Đối với cô, yêu là yêu, là một quá trình dài vun đắp cho đến khi bạn thật sự hiểu rõ một người. Chẳng có ai cam tâm tình nguyện sống chết vì một người mới vừa thoáng gặp, lại càng không ai hy sinh mạng sống của mình vì một kẻ mà y thậm chí chẳng biết có phải là người tốt hay không.

Thế nhưng, cô thừa nhận, có lẽ do phải giả vờ mạnh mẽ quá lâu, thế nên khi đứng trước một kẻ lúc nào cũng muốn bảo vệ mình, dường như nửa phần trong cô đã vài lần rung động, thậm chí cũng đã từng mơ tưởng, nếu cứ thế này, có lẽ cô cũng đã lựa chọn được một người có thể ở bên cho đến giây phút cuối cùng.

Chỉ là mộng ảo thì trước sau gì cũng phải tỉnh lại. Tình yêu trên thế gian này cũng chẳng khác gì những vệt màu loang lổ kia. Cho dù đẹp đến cách mấy cũng chẳng bao giờ giữ được nguyên vẹn đến tận phút cuối cùng. Còn cô lại thật sự sắm vai trong một vở kịch tình cảm, nhưng nữ chính thì chẳng phải là cô. Cô chẳng ngại làm một nhân vật phụ, thế nhưng, điều tuyệt đối không thể làm chính là thế thân. Mỗi mình cô phải tự đóng nhân vật của chính mình đã đủ mệt mỏi rồi, làm sao còn đủ tâm sức đóng vai một người khác kia chứ.

Kỳ Phong đứng yên lặng khá lâu, cho đến khi thấy cô có ý định đi lướt qua mình thì rốt cuộc hắn cũng chẳng nhịn nổi nữa, vội chạy đến nắm tay cô. Hắn gằn từng tiếng một: “Sao lại tránh né anh? Thái độ của em sáng giờ là sao? Hôm qua vốn còn rất tốt mà, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hân Vũ cau mày, giãy ra khỏi tay hắn. Cô không muốn tranh chấp, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi bảo Hải Kỳ giải bùa cho anh rồi. Trong vài ngày tới anh an phận ở lại đảo Rùa đi. Có thể thầy tôi sẽ giúp anh quay về thế giới của mình. Hoặc giả nếu muốn thì có thể học hỏi thêm một ít pháp thuật từ chỗ thầy. Tôi chưa bao giờ ép anh bất cứ điều gì cả. Nếu anh không thích, anh có thể rời khỏi đây.”

“Em nói cái quái gì thế? Còn chuyện của chúng ta thì sao?” –Kỳ Phong nóng nảy đáp -“Em từng nói sẽ nuôi anh cả đời còn gì. Không phải em muốn nuốt lời đó chứ?”

“Anh đến đảo Rùa, thầy tôi sẽ lo ăn ở cho anh. Anh ở Lam Thành, tôi cũng bảo Hạ Dương săn sóc anh. Ở đây cũng thế. Rõ ràng anh không phải làm gì, mỗi ngày đều có cơm ăn áo mặc, đó chẳng phải là tôi nuôi anh còn gì?”

Bị Hân Vũ đáp lời đến nghẹn họng, Kỳ Phong không còn cách nào khác, đành quyết định xuống nước hòa giải. Thấy cô sắp bước đi, hắn lại dùng cả hai tay vịn vai cô lại, nhẹ giọng: “Thôi được rồi, nghiêm túc đi. Hôm qua xảy ra chuyện gì? Chẳng phải là cùng nhau xem hội hoa đăng sao? Tự dưng sáng nay lại thay đổi như thế?”

“Chẳng có chuyện gì cả. Tôi còn công việc, anh buông tay ra đi.” –Hân Vũ phiền muộn gỡ bỏ tay hắn ra –“Sau này có chuyện gì, anh cứ trực tiếp tìm Hải Kỳ hoặc Minh Viễn giúp đỡ là được, không cần đến gặp tôi.”

Giọng nói cô lạnh nhạt lại càng khiến Kỳ Phong tuyệt vọng. Đêm qua đến giờ, kể từ khi gặp Hải Kỳ hắn vẫn cảm thấy bất an, lúc này thái độ của cô càng khiến hắn giận dỗi hơn. Hắn kéo tay cô lại, hai tay giữ chặt tay cô ghì sát vào vách tường, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Có gì thì ba mặt một lời nói cho rõ ràng. Anh không thích bị người ta đá mà không rõ nguyên do.”

Hân Vũ không giãy giụa, cũng chẳng cố cử động tay, ánh mắt chỉ khẽ ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn, thậm chí gần đến mức có thể nghe nhịp thở của hắn nóng hổi phả vào ngực mình. Cô mím môi, cuối cùng cũng nở một nụ cười như có như không: “Kỳ Phong, anh tự hỏi lại bản thân mình, anh thật sự yêu tôi sao?”

Hắn chẳng ngờ vòng vo một hồi, cô lại nhắc đến vấn đề này, bèn bực dọc đáp: “Vớ vẩn, nếu không yêu em thì theo đuổi em làm gì?’

Nét cười trên môi Hân Vũ lại càng đau đớn hơn.

Trong lúc Kỳ Phong thoáng nhìn thấy nụ cười ấy, ánh mắt hắn hơi sững lại, nhưng còn đang suy tư thì Hân Vũ đã đột nhiên nhón chân lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào môi hắn. Hắn ngạc nhiên đến ngẩn người.

Chỉ là một cái hôn khẽ, môi khẽ chạm môi, hơi thở cô nhẹ nhàng quẩn quanh hắn một lúc, nhưng mùi hương phảng phất vẫn khiến hắn ngây dại. Đến khi hắn lấy lại tinh thần, định hôn lại cô thì cô đã nghiêng người tránh ra, nhẹ nhàng dựa lưng vào bờ tường thạch anh cười cười: “Anh cảm thấy, hôn tôi và hôn Eden có giống nhau không?”

Giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến toàn bộ hưng phấn vừa thoảng qua tan biến đâu mất.

Kỳ Phong đứng thật lâu, thất thần nhìn vẻ thản nhiên của Hân Vũ, ngón tay hắn run run, song cuối cùng lại không thốt lên được lời nào. Ấy thế mà đối lập với hắn, Hân Vũ lại càng cười rạng rỡ hơn, cằm cô hơi ngẩng, ánh sáng trong mắt rực rỡ đến không thể nhìn thấu: “Kỳ Phong, Eden là ai, cô ấy và tôi có phải là một người hay không, hẳn trong lòng anh hiểu rõ hơn tôi rất nhiều.”

“Sự việc không phải như vậy, em nghe anh nói đi.” –Kỳ Phong lắp bắp, đột nhiên hắn có một cảm giác, nếu lần này không thể rõ ràng, có thể hắn sẽ thật sự mất đi cô. Nhưng Hân Vũ cũng không để hắn có cơ hội phản bác.

“Anh không cần phải giải thích. Cái gì tôi cũng rõ cả. Nếu cần tôi sẽ cho anh biết. Trong ba năm gần đây, Lam Hân Vũ này chưa từng rời khỏi Lam Thành quá mười ngày. Tôi tuyệt đối không có cơ hội đến thế giới của anh. Chuyện đó cả Vân Tình lẫn Kiến Phi đều có thể làm chứng. Nói một cách đơn giản, tôi không biết Eden là ai, càng không có khả năng là cô ấy được. Anh tự lừa mình dối người lâu như vậy, nếu không cảm thấy có lỗi với bản thân mình, vậy anh có từng cảm thấy có lỗi với tôi, với Eden hay chưa? Anh mất thời gian với tôi ở thế giới này, có từng nghĩ đến Eden của anh có thể đang ở một không gian khác, bị người khác ức hiếp hay chưa?”

Giọng nói Hân Vũ rất điềm tĩnh, nhưng từng câu từng chữ đều áp bức đến không cách nào phản bác lại. Kỳ Phong thở dài, hắn càng nghĩ càng không biết phải làm cách nào, đành giang tay ôm chặt lấy cô. Cơ thể Hân Vũ cứng ngắc, cũng lười phản kháng. Hắn siết chặt lấy cô hơn, tựa như chỉ muốn hòa cô vào bản thân mình.

Ngàn lời muốn nói bất giác lại không thốt nên được lời nào.

Thật ra, hắn cũng muốn nói với cô, hắn yêu cô, hắn muốn cô tin tưởng vào cảm nhận của hắn, rằng trước giờ hắn chưa từng thay đổi, chưa từng lừa mình dối người, người hắn yêu từ đầu đến cuối vẫn chỉ có mình cô. Thế nhưng, nhìn vào vẻ mặt dửng dưng đó, hắn lại không cách nào thốt ra được.

Phải nói làm sao, khi ngay cả bản thân mình còn không có tiền đề tin tưởng. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy thiếu tự tin đến thế, ngay từ lúc cô nói mấy năm nay cô chưa từng rời khỏi Lam Thành, vậy rốt cuộc cô gái trong mộng ảo của hắn là ai, Eden là ai, tựa như ngàn vạn câu hỏi mơ hồ mà không tìn được lời giải đáp.

Hắn cảm thấy rối loạn, cảm thấy không dám tin vào chính mình, nhưng cũng có một điều hắn càng hiểu rõ. Hắn không thể để mất cô, không thể để mất Hân Vũ, tựa như từng một lần mất Eden.

Chỉ là, lại không biết phải giải thích làm sao, khi vẻ mặt cô vẫn cứ lạnh nhạt như thế.Tựa như bắt đầu từ cái giây phút cô bắt đầu chất vấn hắn về Eden thì hắn đã thật sự mất cô rồi.

Ngày trước không còn Eden, hắn vốn đã nghĩ, chỉ mất đi cô hắn mới hiểu thế nào là quý trọng. Nhưng tại sao, ngay cả khi hắn dùng hết sức mình để quý trọng Hân Vũ, kết quả cũng không giữ được cô?

Hắn không biết phải nói gì với cô, tất cả những gì hắn có thể cũng chỉ là siết cô thật chặt vào lồng ngực mình. Rõ ràng trái tim cô đang gần đến thế, gần đến mức có thể nghe được nhịp tim đang chậm rãi vang lên, ấy vậy mà hắn lại cảm thấy như nó không còn ở đó nữa.

Trong mơ hồ, hắn hoảng hốt gọi tên cô, lại nhìn thấy bóng dáng cô khuất dần sau bóng tối heo hút, tựa như giấc mộng bao năm một lần nữa tái diễn. Môi hắn lắp bắp, muốn chạy đến nắm lấy tay cô, nhưng khi cánh tay gần chạm đến làn da trắng trẻo mỏng manh nọ, nửa gương mặt được ánh sáng soi rọi kia bỗng nhiên nở một nụ cười nhạt nhòa, thanh âm vang vọng bốn phía: “Anh nói xem, tôi là Hân Vũ hay là Eden?”

Hắn thẫn thờ, phút chốc cánh tay buông lỏng, và bóng tối một lần nữa lại bao trùm, hắn cũng hoàn toàn mất đi cô.

Lúc Kỳ Phong tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường trong quán trọ. Hắn xoa đầu một lúc, lại khẽ cười cợt. Hân Vũ ra tay đúng là dứt khoác hơn người thường rất nhiều, cô cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ vậy mà trực tiếp ếm bùa hắn.

Ngay cả một cơ hội để hắn giải thích cô cũng không muốn nghe.

Bấy giờ trời đã vào chiều.Hắn hỏi vài viên lính canh mới biết Hân Vũ đã rời khỏi thành ngay trước buổi trưa, đi cùng cô còn có Hạ Dương và một toán quân lính khác. Sau khi cô đi thì tất cả cổng thành cũng được lệnh đóng lại trong vòng một tuần.

Vì vấn đề bảo an, Minh Viễn vẫn chưa để Hải Kỳ dẫn bọn hắn ra khỏi thành, Kỳ Phong lại càng không muốn đi, thế nên họ đành nán lại đó vài ngày. Hải Kỳ cũng mấy lần đến gặp Kỳ Phong, chủ yếu là để giải bùa chú cho hắn. Hắn không hiểu Tình Khóa là gì, làm thế nào lại xuất hiện trên người hắn, thế nhưng vì Hân Vũ đã có lời căn dặn nên hắn cũng không muốn phản kháng, chỉ im lặng mặc gã Tiên Nhân này muốn làm gì thì làm. Hải Kỳ cũng chẳng có mấy thiện cảm với hắn.Trừ mấy lần đầu y còn dò hỏi vài câu, sau thấy hắn không hứng thú nên cũng thôi hẳn.

Hai ngày sau đó, Thủy Thành vẫn nằm trong tình trạng cửa đóng then cài. Minh Viễn vận dụng hết nguồn lực sẵn có nhưng vẫn không thể tìm được Điệp Y, vài thương nhân trong thành đã bắt đầu nôn nóng muốn tuồn hàng ra ngoài, vài người lại diễn trò biểu tình trước tòa phủ chính. Minh Viễn bận rộn đến đầu tắt mặt tối, cũng không có thời gian đến tìm Hải Kỳ hỏi chuyện nữa.Trong khi đó Tâm Du và Ngôn Chi lại chẳng bị ảnh hưởng gì, nghiễm nhiên xem đây là một dịp thăm thú hiếm có.Hai cô nàng suốt ngày la cà ở cả chợ phiên, chẳng mấy khi có mặt ở nhà.Thường cả quán trọ rộng là thế, trừ lính canh ra thì chỉ còn Khải Kiệt và Kỳ Phong quanh quẩn qua lại.

Chuyện Hân Vũ đột nhiên bỏ đi, Khải Kiệt dĩ nhiên cũng đoán được ít nhiều.Vốn cậu chàng đã dự đoán được tình huống này từ sớm, chỉ là không ngờ Hân Vũ lại nhanh chóng biết sự thật, càng quyết tâm đoạn tuyệt như thế.Khải Kiệt không bênh bạn, cậu cho rằng việc này Kỳ Phong phải chịu trách nhiệm lớn nhất, bởi từ đầu vốn là hắn nhận sai người, nếu chịu khó tìm hiểu kỹ thì không nói, đằng này vẫn cứ phóng lao theo lao, chẳng trách người điềm tĩnh như Hân Vũ cũng nổi giận.

Nhưng sai thì cũng sai rồi, giờ thấy hắn lúc nào cũng thất thần như thế, cậu lại cảm thấy không an tâm. Có hôm thấy Kỳ Phong đứng ngơ ngẩn ở cổng thành, nhìn mấy chiếc thuyền buôn bên dưới dùng dằn với lính canh, rốt cuộc cậu không nhịn được đành hỏi: “Phong này, mình đặt giả thuyết, giả thuyết thôi nhé. Nếu Hân Vũ và Eden cùng rớt xuống sông, cậu sẽ cứu ai trước?”

Kỳ Phong đang ngơ ngẩn, thấy Khải Kiệt chăm chú nhìn mới nhận ra là cậu ta đang hỏi mình. Hắn trầm tư một lát, rốt cuộc mới điềm nhiên nói: “Mình nghĩ nếu mình nhảy xuống, họ sẽ tranh nhau cứu mình trước.”

Câu trả lời này khiến Khải Kiệt ngây ngốc.

“Thôi nào, không đùa nữa. Cậu biết mình có ý gì mà.” –Kiệt xua tay nói –“Nếu chọn lựa giữa Eden và Hân Vũ, cậu thích ai hơn.”

“Căn bản là một người.” –Kỳ Phong gắt gỏng đáp, thấy ánh mắt Khải Kiệt hơi lạ lẫm, hắn mới ậm ừ, hạ giọng –“Mình chắc chắn là vậy.”

“Thế cũng được. Nhưng mình chỉ nói ví dụ thôi. Ví dụ, Eden và Hân Vũ là hai người khác nhau, và bọn họ cùng xuất hiện trước mặt cậu. Cậu sẽ chọn thế nào?”

Thấy Khải Kiệt đã hạ giọng hết mức có thể, lúc này Kỳ Phong mới hơi cúi đầu, vẻ nghiêm túc suy nghĩ. Bản thân hắn là một người rất cố chấp. Phàm là chuyện hắn cho là đúng, hắn sẽ làm hết sức để theo đuổi nó, chưa đến đường cùng chưa quay đầu. Thế nhưng, những sự kiện liên tiếp mấy ngày qua đột nhiên khiến hắn lung lay. Lẽ nào cảm nhận của hắn cũng không chính xác như những gì hắn nghĩ?

Vẻ mặt suy ngẫm quá lâu của Kỳ Phong rốt cuộc cũng khiến Khải Kiệt hiểu được chút chút. Người khác không nhắc đến, cậu ta lại trưởng thành cùng Kỳ Phong, những gì trong lòng hắn, cậu cũng đoán được ít nhiều. Có lẽ bản thân hắn đã có câu trả lời, chỉ vì quá cố chấp nên không dám thừa nhận mà thôi.

Cậu ta hơi nghiêng người, vờ như quan sát động tĩnh bên dưới thành. Thủy Thành khá lớn, bốn bề chia làm hai loại cổng thành, đường thủy và đường bộ. Lúc này hai người họ đang đứng trên một vòm cầu bắt qua cổng đường thủy ấy, bên dưới là đám thuyền buôn vừa được lệnh di tản. Một chiếc thuyền có treo cờ của Nhân quốc vừa vặn vừa tới, lính trên thuyền nhảy lên bờ, cầm theo một tờ bố cáo màu vàng dán vắt vẻo trên vách tường thành. Dù đứng khá xa, nhưng Khải Kiệt cũng phần nào hiểu được nội dung trên đó.

Minh Viễn rốt cuộc cũng bỏ cuộc. Lệnh phong tỏa thành bị tháo dỡ, một số thương buôn đặc quyền đều sẽ được cấp phép ra ngoài. Khải Kiệt thoáng nhìn, ánh mắt lại lướt qua Kỳ Phong đang đứng cạnh. Tuy cậu chưa bao giờ ngăn cản Kỳ Phong, nhưng trong thâm tâm, cậu lại không quá hy vọng hắn sẽ chọn Hân Vũ. Nói cậu ta ích kỷ cũng được, nhưng với quan điểm của cậu mà nói, cả cậu lẫn Kỳ Phong đều không thuộc về thế giới này. Nếu ở lại đây, họ cũng mãi mãi chỉ là những vị khách qua đường mà thôi.



Đêm xuống, ở một trạm gác cách Thủy Thành không xa.

Hạ Dương vừa đảo một vòng quanh trạm gác. Đến lúc chắc chắn rằng bốn phía đều nằm trong tình trạng an toàn thì mới thở phào, đi một mạch trở về lều chính. Vốn ban đầu Hân Vũ kiên quyết đến Yên Thành một mình, thế nhưng trong số họ, chẳng ai biết được cạm bẫy đang chờ cô ở Yên Thành là gì, Đình Nguyên ở đó có phải là Đình Nguyên thật hay không, thế nên cả anh lẫn Minh Viễn đều không dám để cô mạo hiểm. Thuyết phục mãi, Hân Vũ mới đồng ý để anh dẫn theo một toán quân khác đi cùng. Như vậy không chỉ bảo vệ được cho cô mà còn tránh những rắc rối không cần thiết. Chỉ tiếc là như vậy sẽ khiến thời gian di chuyển của họ chậm đi rất nhiều.

Đây chỉ là một trạm gác nhỏ của quân sỹ loài người, diện tích trại không lớn.Thế nên Hạ Dương cho người dựng một chiếc lều nhỏ làm chỗ cho Hân Vũ nghỉ lại, phần anh và các binh sĩ khác đều canh gác bên ngoài, đề phòng bất trắc. Bấy giờ trong lều Hân Vũ vẫn còn sáng đèn. Bóng cô hắt lên bức mành vải, thỉnh thoảng lại có tiếng bút lông ngỗng xột xoạt chạm vào giấy da. Hạ Dương ngẫm nghĩ, quyết định bước đến gõ tay vào thanh chắn màn: “Công chúa, em ngủ chưa?”

Nơi này không phải hoàng cung, lại không có người ngoài, Hạ Dương cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Chiếc bóng của Hân Vũ khẽ lay động, thanh âm chậm rãi vang lên: “Chưa, anh vào đây đi.”

Hạ Dương vén mành lều bước vào trong. Lều dựng tạm nên khá đơn giản, chỉ có vài tấm da lớn chồng lên nhau làm chỗ ngủ cho Hân Vũ, mặt đất được trải cỏ khô rải thành thảm dày. Hân Vũ ngồi cạnh một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có mấy mẩu giấy da còn chưa khô mực. Thấy Hạ Dương bước vào, cô thuận tay nhét cây bút lông ngỗng vào lọ, đoạn cuộn mẩu giấy da lại thành cuốn, thản nhiên nói: “Tìm em có việc?”

Thú thực thì Hạ Dương có hơi hối hận vì đã giành đi chuyến này với Kiến Phi. Anh vốn chỉ muốn đi đây đó một chuyến, lại không muốn trở về Thanh Thành đâu đâu cũng là đồng cỏ ruộng vườn kia nên mới xung phong hỗ trợ Hân Vũ, nào đâu biết được rằng bên cạnh cô còn có một khối thuốc nổ như Kỳ Phong cơ chứ? Bình thường anh vẫn than thiết với công chúa của anh, tuy nhiên nhìn thấy tình cảnh giằng cô giữa cô và gã ngoại quốc kia, cả anh cũng không tránh khỏi phiền lòng.

“Minh Viễn đã cho mở một cổng thành rồi.” –Hạ Dương lên tiếng nói –“Chúng ta cắm trại ở đây cũng hơn một ngày, vẫn chưa nhìn thấy Điệp Y xuất hiện. Không lẽ chúng ta đoán lầm?”

“Không lầm đâu. Em chắc chắn nếu Điệp Y thoát được, con bé nhất định sẽ nghĩ chúng ta đang ở Yên Thành chờ nó, thế nên nó sẽ đi ngược về hướng này.”

Thì ra từ đầu đến cuối, Hân Vũ không hề có ý định đến Yên Thành. Cô chỉ chọn một vị trí hiểm yếu từ Thủy Thành trở ra rồi đóng chốt chặn ở đó, định đợi cho bằng được Điệp Y. Ý định này sau khi đến đây cô mới cho Hạ Dương biết, vì thế bọn họ giăng lều đợi cho đến khi Minh Viễn y theo kế hoạch, mở một cổng thành ra.

Lúc này đã bước vào đêm thứ hai, con đường hiểm yếu xuyên qua rừng vẫn vô cùng im ắng. Đến cả Hân Vũ cũng cảm thấy có điều bất thường. Ngón tay cầm cuốn giấy da của cô hơi run rẩy, cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hạ Dương: “Anh nói thử xem, có khi nào hai ngày qua con bé đã không còn trong thành rồi không?”

Sắc mặt Hạ Dương cũng trầm xuống: “Tuyệt đối không thể. Ngay sáng hôm ấy chúng ta đã phong tỏa thành. Chỉ đến…”

Đang nói, anh bỗng ngừng hắn, ngước mặt lên kinh ngạc nhận ra đôi mắt sững sờ của Hân Vũ. Cô đừng bật dậy, ánh mắt hơi lay chuyển: “Soát lại toàn bộ cánh quân bên ngoài cho em. Đừng để em biết có binh sĩ nào đã đào ngũ.”

Hạ Dương hiểu ý, lập tức bước nhanh ra ngoài.Thế nhưng anh chỉ đi đến mành cửa đã bị một âm thanh xé toạc không gian ngăn lại. Giữa đêm trong rừng âm u, tiếng kêu thảm thiết kia càng hãi hùng hơn bao giờ hết.

Tựa như tiếng của cả đàn dơi đang bay đến, nhưng lại không hẳn là dơi. Một thanh âm mà chỉ có những người từng giáp mặt mới có thể phân biệt rõ sự khủng khiếp trong đó, tiếng gọi rền rĩ của thần chết đang khua chiêng gõ trống đáp xuống.

Ánh mắt Hân Vũ lúc này càng không rõ là màu gì. Cô vươn tay, lập tức thanh Thủy Ngân kiếm nhẹ nhàng hiện ra từ không trung. Thân thanh gươm trong vắt, toát ra làn khói nhè nhẹ lạnh lùng, chẳng biết là tỏa ra từ bản thân nó hay người đang giữ chặt kiếm kia.

“Chuẩn bị lửa.” –Giọng cô rành mạch từng tiếng một –“Em không thích âm thanh này, cắt cổ chúng hết cho em đi.”

Hạ Dương rét lạnh, song cũng nhanh chóng rút kiếm ra. Anh biết Hân Vũ nói có vẻ thản nhiên là thế, nhưng số lượng quỷ tộc thuần chủng ngoài kia không biết bao nhiêu người, sao có thể không lo lắng cho được?

Lúc họ vén màn bước ra, bên ngoài đã biến thành một bãi chiến trường hỗn độn. Bên cạnh nhóm Kẻ biến thể đang khát máu còn khoảng ba bốn gã quỷ tộc thuần chủng đang giương đôi cánh dài, bay lững lờ trên mặt đất. Đôi cánh chúng đen thui, phần đuôi hơi gập xuống tựa như cánh dơi, sắc mặt lại trắng bệt, chẳng rõ thần sắc. Đôi móng tay dài thay thế vũ khí chiến đấu, cứ thế lao vun vút vào nhóm quân sỹ bên ngoài, vừa phát ra những tiếng cười ghê rợn.

Hạ Dương siết tay nắm chặt kiếm, đứng chắn trước mặt Hân Vũ. Bọn họ mang theo không nhiều binh sỹ lắm, chỉ tầm mấy mươi người, nếu gặp phải Kẻ biến thể thì còn có thể nghĩ đến khả năng cầm chân chúng để Hân Vũ chạy trốn, nhưng đối với mấy gã thuần chủng trước mặt thì sự tình lại xấu đi rất nhiều.

Hân Vũ liếc nhìn ánh mắt quyết tâm của Hạ Dương, càng hiểu anh muốn làm gì vội đẩy anh sang một bên hạ giọng: “Hiệu cho binh sĩ tập trung lại thành hàng, đừng tản ra. Em sẽ cố gắng tạo một kết giới chống quỷ tộc. Tình hình trước mắt không thể trực tiếp đối kháng chúng được, đành chọn cách này thôi.”

Hạ Dương không đành lòng để Hân Vũ mạo hiểm, nhưng lại không còn cách nào khác đành thu tay lại, ra lệnh triệu tập quân sỹ. Trong lúc đoàn người vẫn nháo nhào chạy tứ phía, Hân Vũ lại nhanh tay phóng ra vài tia sáng, chẳng mấy chốc đã khiến vài kẻ biến thể bất động.

Thế nhưng đối với quỷ tộc thuần chủng thì cô lại không may mắn như vậy. Bọn chúng quá nhanh, đến mức bùa chú Hân Vũ phóng ra chưa kịp chạm trúng thì chúng đã biến mất. Cô rút tay lại, biết không thể đối kháng bèn vận lực, tự tạo ra một lá bùa chắn khổng lồ che phủ cho cả nhóm người phía sau.

Hai cánh tay vươn ra hai bên, môi bắt đầu tập trung niệm chú, trong lúc chuyên chú, cô hoàn toàn không nghe được tiếng hét thất thanh của Hạ Dương phía sau: “Hân Vũ, cẩn thận.”

Không kịp nữa, một tia sáng đen ngòm chẳng biết từ đâu phóng tới đã xuyên qua lồng ngực cô.

Một giây ấy, Hân Vũ hoảng hốt như thể mình thật sự chết rồi, thậm chí đã đứng trơ ra tự nhìn vị trí tim mình mãi, nhưng lại không thấy khác biệt nào. Cô định thần lại, thầm cảm thấy may mắn vì đó chỉ là một tia pháp chú chứ không phải là một mũi tên hay vật nhọn nào khác. Hạ Dương lao đến, hầu như dùng cơ thể mình ôm gọn lấy cô. Anh siết chặt vai cô, nhìn tới nhìn lui một lúc, chắc chắn rằng cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đi vào trong ngay.” –Anh gằn từng tiếng –“Bọn chúng có kẻ biết pháp thuật. Vừa rồi không biết là chúng dùng bùa chú gì với em nữa.”

Hân Vũ dĩ nhiên biết mình trúng bùa, nhưng cô tự kiểm tra lại mình, cảm thấy cử động vẫn bình thường, càng nghĩ càng cảm thấy mình không giống người vừa bị ếm lắm. Cô kéo tay Hạ Dương: “Em không sao. Anh giúp em che chắn, em thử tạo kết giới lần nữa.”

Hạ Dương ừ một tiếng gọn nhẹ, lại xoay sang, vừa che chở cô vừa ra hiệu lệnh triệu tập binh sĩ lại. Trong lúc ấy, anh vẫn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Hân Vũ vươn tay, cô ếm bùa đến lần thứ ba rồi mà vẫn chưa nhìn thấy thậm chí một tấm màng kết giới. Ngón tay cô co lại rồi lại giãn ra, trước mặt họ vẫn chỉ là một bầu không khí rỗng. Hạ Dương nhận ra ngay vấn đề, anh hoảng hốt nhìn Hân Vũ: “Pháp thuật của em bị sao vậy?”

Hân Vũ cắn môi: “Không ổn rồi. Chắc là do bùa chú lúc nãy.”

Hạ Dương nghe thế hơi ngẩn ra nhưng không nói gì. Lúc này Hân Vũ không dùng phép thuật được, anh càng không cho cô ra ngoài mạo hiểm, đành để binh sĩ dàn thành vòng tròn vây quanh họ.Trong lều trại ban đầu chỉ có vài mươi binh sĩ, sau mấy mươi phút vật vã với nhóm quỷ tộc thì cũng chẳng còn bao nhiêu người. Trái ngược với suy nghĩ của Hân Vũ, quỷ tộc không ào ạt tấn công bọn họ ngay mà mấy tên thuần chủng thì lại nhàn nhã vờn quanh, tựa như chỉ quan sát loài người chiến đấu giành sự sống, trong khi đó nhóm Kẻ biến thể hơn mười người thì cậy mạnh, đi đến đâu chém giết đến đó, chẳng mấy chốc đã phá vỡ phân nửa phòng tuyến của quân sỹ Hạ Dương.

Tình thế này Hân Vũ cũng chẳng tiếp tục đứng sau được nữa. Hàng rào phòng ngự đã bị xuyên thủng một mảng lớn, cô không sử dụng phép thuật được, bèn trực tiếp dùng gươm một đối một với Kẻ biến thể.

Hạ Dương vừa nhìn thấy hành động của Hân Vũ thì xanh cả mặt. Anh vừa hỗ trợ cô vừa kéo vai cô lại, rít qua kẽ răng: “Gọi thiên mã mau. Em cứ rời khỏi đây, anh sẽ hỗ trợ để em chạy thoát.”

Hân Vũ cười khổ. Trong lòng Hạ Dương, dường như cô bao giờ cũng chỉ là một cô công chúa luôn cần anh bảo vệ, nhưng sự thật phía sau đó thì cô làm sao có thể kể ra với anh được? Anh kéo tay cô, dưới sự hỗ trợ của nhóm binh sỹ phía sau mở đường cho hai người thoát khỏi vòng vây. Họ bước chân loạng choạng vấp phải nhau chạy ra khỏi đường mòn, càng lúc càng đi sâu vào rừng. Mỗi lần bị Kẻ biến thể đuối kịp, Hạ Dương lại tự mình xông pha chiến đấu với chúng. Hân Vũ đứng phía sau muốn hỗ trợ anh cũng không được.

Chẳng mấy chốc Hạ Dương đã bị thương rất nặng. Anh thở từng nhịp nặng nề, vì thay Hân Vũ đỡ khá nhiều đòn công kích nên cả người hầu như không nơi nào không bị thương. Hân Vũ đứng trong lòng anh, chẳng biết sao lại dâng lên một nỗi tuyệt vọng.

Nếu anh vì cô mà chết, làm sao cô có thể đối mặt với lương tâm mình?

Cuối cùng, khi họ đến được một con thác nhỏ thì mới nhận ra nơi đây đã bị quỷ tộc bao vây từ lúc nào. Hân Vũ cắn môi, dùng cả thân mình đỡ lấy Hạ Dương. Cơ thể anh hầu như không còn sức, chỉ tì lên người cô để trụ vững, căm tức nhìn bọn quỷ tộc thuần chúng đang vây quanh họ. Số lượng quỷ tộc thuần chủng trên thế giới không còn nhiều lắm, bấy giờ xung quanh bọn họ, nếu không kể vài tên Kẻ biến thể còn vật vờ sống sót thì cũng có đến ba bốn tên thuần chủng. Chúng tập trung tại đây, chỉ sợ rằng mục tiêu cuối cùng chính là Hân Vũ chứ chẳng phải ai khác.

Quả nhiên, gã đi đầu hắng giọng, cười khùng khục quát: “Xử lý thằng nhóc này nhanh lên rồi mang con bé về. Lần này chắc chắn hoàng tử sẽ hài lòng.”

Cánh tay nắm lấy tay Hân Vũ của Hạ Dương càng siết chặt hơn. Trái ngược với cô cả thân mình thậm chí không có cả một vết bầm, toàn thân anh đều bị thương, thậm chí còn chẳng tự đứng nổi. Bỗng nhiên anh lại nhìn cô chăm chú, Hân Vũ cảm thấy ngay được ánh nhìn đó, vội vàng nhìn lên.

Chưa bao giờ, cô nhìn thấy anh mắt anh vừa xót xa, vừa tuyệt vọng như thế.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy có lẽ mình cũng đôi chút hiểu anh.

Bản thân cũng có phần hụt hẫng.

Hơn ai hết, cô biết Hạ Dương liều mình bảo vệ cô, bởi cô là công chúa của anh. Cho dù anh hy sinh cả tính mạng cũng phải bảo vệ cô an toàn, nhưng trong trường hợp không thể…

Anh chắc chắn cũng không để cô trở thành một kẻ biến thể.

Khóe mi Hân Vũ cong cong, khoảng khắc đó, cô cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo xộc vào hông mình, cứ thế ấn vào sâu dần sâu dần, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, lan tỏa cả đến tận trái tim cô.

“Hân Vũ, anh nhất định sẽ không để em rơi vào tay bọn chúng.”

Hạ Dương hơi cúi người, con dao bạc đâm sâu sau lớp áo choàng nên bọn quỷ tộc đứng gần đấy cũng chẳng cách nào nhìn thấy được. Cũng tiếng nói nhẹ nhàng ấy, chỉ cách đấy mấy giờ còn nhẹ nhàng trấn an cô, liều thân đứng ra che chở cô khỏi hiểm cảnh, mà lúc này cũng chính anh trực tiếp đẩy cô xuống đáy vực.

Nỗi chua xót thoáng chốc dâng đầy trong lồng ngực Hân Vũ. Cơn đau không đến từ vết thương rướm máu mà đến từ con dao lạnh lẽo đang ghim chặt bên hông. Chủ nhân của nó cũng chẳng phải ai khác, chính là người con trai đang tì lên người cô đây.

Hân Vũ loạng choạng ngã xuống mặt đất đầy sỏi. Vài viên đá găm vào lưng cô, Hạ Dương lại đè thân mình lên cơ thể cô. Nhịp thở anh chỉ còn thoi thóp, thế nhưng ánh mắt lại nhẫn tâm đến lạ.

Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên biến mất. Hân Vũ đau đến run rẩy người khi Hạ Dương rút con dao bạc ra. Anh dùng tay sờ sờ gương mặt cô, khóe mi dường như ẩm ướt, nhưng anh có rơi nước mắt hay không, cô lại chẳng thể nào nhìn rõ.

Trong bóng đêm, chỉ có vài tia ánh sáng thấp thoáng soi sáng nửa bên gương mặt anh. Hình ảnh này khiến Hân Vũ nhớ đến một đêm cách đấy năm năm, cũng trong một tình cảnh tương tự, cô nằm bên dưới thân mình Thiên Tường, cố gắng giãy giụa để thoát khỏi nanh vuốt của gã ta, nhưng đáp lại chỉ là thanh âm của tuyệt vọng.

“Xin lỗi, Hân Vũ.” – Giọng Hạ Dương vang lên rất khẽ, thanh âm lại nặng nề. Trong đêm tối, ánh sáng của con dao bạc giương lên càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Hân Vũ lại có một cảm giác, dường như cô thấy cả ánh mắt mình trong lưỡi dao kia.

Kỳ lạ thay, gương mặt đó chẳng có chút biểu hiện nào của đau đớn, mà tựa như sắp được giải thoát. Đột nhiên cô nghĩ, nếu như người ở bên cạnh cô ngày đó không phải Kiến Phi mà là Hạ Dương, có phải năm năm vừa qua, cô đã không phải trải qua trong mệt mỏi như thế không?

Hân Vũ mỉm cười, cằm cô hơi cúi, để lộ một nụ cười nhẹ nhàng với Hạ Dương. Anh nghiến răng, trong không khí thoáng chốc chỉ còn tiếng kim loại lướt nhanh qua không khí.

Thế nhưng, điều Hân Vũ chờ đợi mãi cũng không xảy ra. Cùng với tiếng lướt gió, Hạ Dương bị đẩy lên cao, cả thân mình va vào hòn đá lớn bên suối. Đứng trước mặt Hân Vũ bấy giờ lại là một tên trong số mấy gã quỷ tộc thuần chủng. Gã chỉ bay là đà giữa không trung, ánh mắt giương lên nhìn Hân Vũ đầy tán thưởng:

“Chẳng trách hoàng tử phải phái tất cả bọn ta đến đây. Công chúa loài người quả nhiên không bình thường.”

Hân Vũ hơi nhỏm dậy. Vết thương vừa rồi ở hông chẳng mấy chốc đã ngừng chảy máu, thế nhưng để lành hẳn vẫn còn phải mất một ít thời gian nữa. Trong khi cô không biết vì lý do gì lại không sử dụng được pháp thuật. Tình huống này mình cô chống lại chúng thật chẳng khác gì trứng chọi với đá.

Song cô cũng chẳng suy nghĩ được lâu. Bởi đúng lúc này, một tiếng tù và đã vang lên rất gần chỗ cô. Vẻ mặt gã thủ lĩnh quỷ tộc hơi biến sắc. Gã lao xuống, vừa định vươn tay chạm vào Hân Vũ thì một mũi tên đã xé gió lao đến, ghim ngay vào cánh tay gã. Mắt gã co giật, vội lách người, vừa vặn tránh được một mũi tên khác suýt chút nữa đã ghim thẳng vào tim.

Nhưng số phận cũng chẳng mỉm cười với gã là bao. Khi gã vừa nghĩ mình đã thoát nạn rồi, quay lại nhìn Hân Vũ bên cạnh thì cánh tay cô đã vung lên, thanh Thủy Ngân kiếm cứ thế xé gió lao thẳng vào tim gã. Gã đập cánh gào thét trong không khí. Quỷ tộc thuần chúng vốn đáng sợ, thế nên pháp lực của Thủy Ngân kiếm còn nguy hiểm hơn thế rất nhiều lần. Gã chỉ vùng vẫy được một lúc, toàn thân đã biến thành tro bụi, lả tả bay trong không khí.

Những tên quỷ tộc còn lại thấy thế định lao vào bắt giữ cô, thế nhưng một bóng đen vẫn nhanh hơn một bước, không biết từ đâu đã đứng chắn trước mặt Hân Vũ. Cùng với tiếng tù và, ánh sáng chẳng mấy chốc giăng kín khu vực bờ thác, nương theo những tấm khiên khổng lồ rọi vào giữa tạo thành một trận pháp khắc chế quỷ tộc. Bọn chúng rít lên giận dữ, thế nhưng quân đội loài người chẳng biết đã đến từ lúc nào, tràn xuống như thác lũ, xiết chặt chúng vào giữa trận pháp.

Lúc ngày thì người vừa xuất hiện mới bước đến gần Hân Vũ. Trong đêm tối, đường nét trên mặt anh không mấy rõ ràng, nhưng cô chỉ thoáng nhìn là đã nhận ra ngay. Anh cúi xuống quan sát khắp người cô, ánh mắt đầy tự trách: “Anh đến trễ rồi. Xin lỗi em.”

“Em không sao.” –Hân Vũ ngắt lời, cô hơi ngước về phía Hạ Dương đang bị thương, vội vàng nói –“Anh xem Hạ Dương thế nào rồi. Mau cầm máu cho anh ấy.”

Đình Nguyên mím môi, định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Anh cẩn thận xem xét cô them một lượt nữa, thấy không có vết thương nào đặc biệt nghiêm trọng mới hơi đứng thẳng, dợm bước về chỗ Hạ Dương. Bước chân gấp gáp thậm chí chẳng thèm quan tâm đến nhóm quỷ tộc đang bị vây đánh trong trận.

Hạ Dương đã bất tỉnh từ lúc nào, anh bị thương nặng hơn Hân Vũ rất nhiều, cả thân mình đều lem luốc giữa đất bùn mà máu. Đình Nguyên nhét một viên thuốc trị thương cấp tốc vào miệng anh, sau đó lại nương theo ánh sáng mà xem xét. Lúc nhìn thấy một dấu răng còn mới nơi vị trí cổ Hạ Dương, ánh mắt Đình Nguyên lại càng trở nên nặng nề.

Có lẽ, anh khựng lại quá lâu nên ngay cả Hân Vũ đã bước chậm rãi đến bên cạnh lúc nào mà anh cũng chẳng nhận ra. Cô chống một tay nương theo chiều dài Thủy Ngân kiếm làm điểm tựa. Trái ngược với Đình Nguyên, nhìn thấy vị trí vết cắn, cô chỉ lên tiếng dứt khoác: “Dù làm thế nào cũng phải cứu sống anh ấy. Đây là lệnh.”

Hàng mi Đình Nguyên hơi cau lại, ánh mắt anh nhìn Hạ Dương cũng chẳng rõ là đau thương hay giận dữ. Anh xoay người, nói với Hân Vũ: “Trận pháp này chỉ khắc chế quỷ tộc được một thời gian ngắn. Anh đưa em và Hạ Dương rời khỏi đây trước.”

Hân Vũ quay người lại, nhìn thấy trận chiến vẫn căng thẳng phía sau. Quân lính Đình Nguyên mang đến ít nhất cũng mấy trăm người, ai nấy đều tinh nhuệ, lại sử dụng trận pháp kìm chế quỷ tộc nên thế trận lúc này có vẻ phần nào nghiêng về phía con người. Cô thở hắt, nhẹ nhàng gật đầu với Đình Nguyên.

Cách đó không xa, trên lưng chừng ngọn đồi phía đối diện có hai bóng người đang lẳng lặng quan sát toàn bộ tình cảnh bên dưới. Người thứ nhất hơi nhướng mày, đắc ý nhìn cô gái bên cạnh đang nắm chặt tay, siết tấm áo choàng muốn đứt lìa: “Cô tin tôi rồi chứ? Loại pháp chú này chỉ có tác dụng đối với quỷ tộc thôi.”

Môi cô gái kia hơi mím lại. Cô đấu tranh nội tâm rất lâu, rốt cuộc cũng bật ra được câu trả lời: “Trở thành Kẻ biến thể thì sao chứ? Trước giờ Hân Vũ chưa bao giờ hại ai, chị ấy hết mình vì loài người, làm sao tôi có thể vì lý do này mà tố giác chị ấy được?”

Cô gái thứ nhất cười lớn: “Cô gái ngốc à, cô nghĩ mọi chuyện đơn giản thế sao? Cho dù bây giờ không có gì đi chăng nữa, Hân Vũ cũng đã là Kẻ biến thể rồi. Nếu có một ngày cô ta trở thành người kế vị vương quốc thì thế nào? Mà cứ cho là cô ta thật sự có ý tốt đi, nếu chuyện này đến đó mới bại lộ thì không phải càng tạo điều kiện cho quỷ tộc sao? Việc cô cần làm bây giờ không phải là phân vân đắn đo nữa, mà là nên quay về Lam Thành, tìm cách cho mọi người ở đó biết thể trạng bây giờ của Hân Vũ. Cô ta mới chỉ là công chúa thôi, cho dù có phán xét thế nào cũng là loài người tự quyết định với nhau. Nếu cô ta lên được ngai vị thì còn ai ngăn cản được cô ta nữa?”

“Hân Vũ không phải là loại người như vậy.” – Điệp Y kiên quyết đáp, sau lại lộ vẻ đắn đo –“Nhưng có lẽ cũng nên để cha biết. Có lẽ cha sẽ có biện pháp khác. Lần này toi thật rồi. Tôi hại cả Hạ Dương rồi. Nếu anh ấy cũng trở thành Kẻ biến thể, Vân Tình sẽ nhai sống tôi mất.”

Cô gái kia hất cằm: “Chuyện này chỉ có tôi và cô biết. Cô không nói, tôi không nói, cô nghĩ sẽ có người khác biết được sao?”

“Cũng phải ha.” –Điệp Y nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh vẫn được che phủ bởi một tấm áo choàng kín từ đầu đến chân, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô lại nhíu mày đầy cảnh giác –“Tại sao cô lại phải giúp tôi? Rốt cuộc có phải giữa cô và Hân Vũ có thù oán gì không?”

“Cũng không có thù oán gì, chẳng qua là, cô ta đã cướp mất một thứ của tôi?”

“Thứ gì?” –Điệp Y càng hỏi càng cảm thấy tò mò.

Bên dưới lớp mặt nạ óng ánh bạc ẩn trong áo choàng, nụ cười của cô gái bên cạnh chỉ nở ra nhàn nhạt: “Không phải thứ, mà là một người. Một người đàn ông.”

—Hết chương 21—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play