Hân Vũ thả lỏng người, dần dần chìm vào cái ôm ấm áp của hắn. Cảm giác trở thành cả thế giới trong tay ai đó, dường như sau cùng cô cũng cảm nhận được rồi.

Sau tình huống ‘nhận người quen lầm’ của Thiên Tường, bầu không khí trong điện bất giác trở nên nghiêm trọng hẳn.

Để gỡ gạc lại phần nào, hoàng đế loài người phía trên bèn vỗ tay vào nhau, âm thầm ra hiệu cho Vân Tình bảo cung nhân mang thức ăn vào. Chẳng ngờ thức ăn vừa mang ra, mọi người còn chưa cắn được miếng đầu tiên thì gã tướng quân đi theo Thiên Tường đã đập bàn ầm một tiếng, giọng gã vừa tức giận vừa trêu ngươi: “Còn nói là tiếp đón nồng hậu, mang thứ thức ăn rác rưởi này ra làm gì. Thứ này thì bọn ta làm sao mà ăn được chứ?”

Vân Tình nheo mắt. Cô nàng vốn đã giận dữ với bọn quỷ tộc này từ đầu đến giờ, càng cảm thấy ngứa mắt không sao chịu nổi. Ai chẳng biết quỷ tộc thích nhất chính là máu của những động vật máu nóng, nhất là con người. Mà trong lãnh thổ Nhân quốc này gã lại ngông nghênh muốn được tiếp đón bằng máu thì chẳng khác nào tuyên chiến với cả Nhân quốc còn gì? Hành động này khiến cả Kiến Phi cũng cau mày, y vừa định lên tiếng thì nào ngờ Thiên Tường đã đi trước một bước. Gã trầm giọng, nói: “Không được vô lễ. Sắp trở thành người một nhà cả, ta không muốn làm mọi người mất hòa khí.”

Gã tướng quân theo hầu nghe nói ghế, hàm gần như muốn trễ cả ra. Chẳng phải trước khi bước vào đây chính miệng hoàng tử nói muốn gây khó dễ cho bọn loài người này một chút còn gì? Sao chưa đánh trống đã rút quân? Thế nhưng Thiên Tường đã nói vậy, gã cũng không thể không nghe theo, chỉ còn cách cúi đầu tuân lệnh.

Mà phía bên kia, cả hoàng đế, Vân Tình Hân Vũ cùng các quan viên đều nghe rõ mồn một. Kiến Phi không thể bỏ qua được, vội cau mày nói: “Hoàng tử, xin tha lỗi Kiến Phi bất tài, không hiểu ngụ ý của hoàng tử là gì. ‘Sắp trở thành người một nhà’ ý là sao?”

Thiên Tường tủm tỉm cười. Trong thoáng chốc vẻ bỡn cợt trong mắt dường như lại dày hơn. Gã cũng chẳng vội trả lời Kiến Phi mà lại đứng dậy, bước đến trước mặt Hoàng đế, hơi cúi người cung kính nói: “Có vẻ hơi đường đột. Thưa hoàng đế loài người, ban đầu Thiên Tường chỉ đến đây với ý định du ngoạn một chuyến, gia tăng quan hệ giữa hai tộc rồi trở về. Tuy nhiên, chỉ ít phút ngồi trong điện này thôi, Thiên Tường bỗng đã hiểu được cái gì gọi là tình yêu sét đánh.”

Im lặng. Mọi người trong điện đều không tự chủ được mà nhìn sang Hân Vũ. Mắt cô lại đăm đăm quan sát Thiên Tường. Gã nói thế là có ý gì?

“Hoàng đế bệ hạ, Thiên Tường vừa gặp công chúa đã yêu. Thời gian quen biết không bằng nhất kiến chung tình. Trước mặt bá quan loài người, Thiên Tường bạo gan xin hoàng đế bệ hạ gả công chúa cho Thiên Tường, từ nay hai nước kết thông giao, vĩnh viễn không gây chiến.”

Giọng nói Thiên Tường vẫn ra rả trên điện. Bất giác đều khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác. Hắn thế mà lại cầu hôn Hân Vũ.

Mà cái giá hắn đưa ra quả thật rất đáng suy nghĩ. Nên biết con người chưa bao giờ là đối thủ của quỷ tộc, chẳng qua trước giờ nội bộ quỷ tộc đều có mâu thuẫn, chiến tranh tranh giành lẫn nhau, thế nên mãi cũng không đoàn kết được. Nhưng trong năm năm qua, từ khi Thiên Tường trở về, gã đứng ra dàn xếp các bộ tộc, quỷ tộc đang dần trở thành một khối thống nhất. Ai mà biết được, sau khi nội loạn được diệt trừ rồi, mục tiêu kế tiếp của gã có phải là vương quốc loài người hay không?

Hiệp định hiện thời giữa hai nước cũng chỉ là tạm đình chiến. Một tiếng kết giao, vĩnh viễn không gây chiến này của Thiên Tường có giá trị thế nào? Hoàng đế quỷ tộc bệnh năm năm nay chưa khỏi, sau này cả lãnh thổ tộc quỷ là giang sơn của một mình gã. Chỉ cần gã còn sống, gã lại dám lật lọng hay sao? Nếu có thể đổi một cuộc hôn nhân để lấy trăm năm bình yên cho loài người, cuộc đánh đổi này cũng thật sự rất đáng giá.

Đó là chưa kể, chẳng thà gã không lên tiếng, một khi đã đưa ra đề nghị rồi, nếu con người phản đối chẳng phải sẽ càng khiến quỷ tộc có cớ gây khó dễ sao? Đến lúc đó chưa biết chừng Thiên Tường còn có thể lấy đây làm lý do để khởi binh tấn công nữa kìa.

Cả điện lặng như tờ, Thiên Tường vẫn giữ tư thế hơi cúi xuống như cũ, khóe miệng hắn lại nở ra một nụ cười thản nhiên. Lướt mắt sang nhìn Hân Vũ, ngay cả bản thân cô lúc này cũng rơi vào trạng thái dao động.

Một cuộc hôn nhân, đổi lại trăm năm bình yên cho vương quốc loài người. Nếu hy sinh một mình cô vì lợi ích toàn chủng tộc, sao cô có thể từ chối?

Huống chi, đã từ lâu cô cũng chẳng phải con người nữa.

Đình Nguyên và Kiến Phi kín đáo nhìn nhau. Cả hai đều biết Hoàng đế thật sự đang suy nghĩ. Tuy rằng Hân Vũ từ lâu đã được đính ước với Vĩnh Hi, nhưng Vĩnh Hi nói cho cùng cũng chỉ là một võ tướng. Chỉ cần hoàng đế nói một câu hủy hôn, cậu ta làm sao dám không nghe theo. Còn nếu hỏi ý kiến Hân Vũ, họ còn rõ hơn nữa rằng cô sẽ chẳng thể từ chối.

Hân Vũ là người trọng thời cuộc, chỉ cần có lợi cho vương quốc, có bảo cô nhảy xuống chảo lửa, cô cũng cam tâm làm.

Trong điện yên ắng, tiếng thở dài của Đình Nguyên thoáng chốc lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thế cuộc đã định, chỉ mình anh liệu có thể thay đổi được sao?

Ánh mắt anh lướt qua Hân Vũ, mắt cô vẫn đăm đăm nhìn về khoảng không trước mặt, lúc nào cũng như thế.

Cái cô nhìn thấy lúc nào cũng chỉ là bình yên của cả loài người, là an lành của hoàng đế và hai công chúa. Liệu có bao giờ, cô để tâm đến bản thân mình một chút không?

Vân Tình ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn thấy quyết định rõ ràng trên gương mặt của những quan viên phía trước, bất giác chợt nở nụ cười lạnh lẽo.

Thử hỏi trong số bọn họ, trừ Đình Nguyên và Kiến Phi ra, liệu có ai lo nghĩ đến việc chị cô phải sống cuộc sống thế nào nếu cuộc hôn nhân này được quyết định không? Có ai nghĩ đến Hân Vũ đã lao tâm lao lực bao nhiêu năm nay vì cái gì, rốt cuộc lại đánh đổi kết cuộc thế này không?

Lòng Vân Tình chẳng mấy chốc đã lạnh đi. Cô thật sự muốn phỉ nhổ bọn người trước mắt này. Vì chúng sinh nhân loại gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một lũ già tham sống sợ chết, thấy cái lợi trước mắt là vội vàng dao động. Thử nghĩ nếu người hôm nay Thiên Tường ngỏ lời là cô, nếu bảo cô phải chia cắt với Hạ Dương… Nụ cười trên môi Vân Tình lại càng trở nên nhạt nhẽo.

Nếu cô có thể làm gì đó, cô nhất định sẽ ngăn cản phán quyết này. Cho dù có khiến chiến tranh lần nữa bùng phát, máu chảy thành sông, cho dù…

Môi khẽ run run, vừa nghĩ đến đó, Vân Tình lại ôm lấy đầu. Thì ra không chỉ bọn họ, cả cô cũng không làm được. Thứ cô muốn cũng chỉ là yên bình cho bản thân mình mà thôi.

Nếu có một ngày, vì phán quyết này mà khiến loài người diệt vong, cô làm sao gánh nổi tội danh đó?

Rất lâu, dường như đến cả Hoàng đế cũng thầm đưa ra quyết định. Mắt ông đau xót nhìn Hân Vũ lần cuối, chỉ thấy cô cau mày, ánh mắt cương quyết đáp lại ông, chiếc cằm tròn trĩnh khẽ nâng lên rồi hạ xuống.

Cô muốn ông đồng ý.

Hoàng đế khẽ thở dài, cố nở nụ cười: “Hoàng tử quỷ tộc, thế này vậy. Ta…”

“Tôi phản đối.”

Giữa lúc chắc chắn mọi thứ đã được quyết định, giọng Kỳ Phong lại lặng lẽ vang lên trong điện. Giọng hắn rất cương quyết, âm điệu lại mang theo vài phần uy hiếp, bất giác đều khiến mọi người ngẩng nhìn.

Hắn đã quan sát tất cả mọi người một lúc lâu rồi. Bọn họ muốn bán Hân Vũ của hắn đi sao? Chưa hỏi ý kiến hắn, ai cho chứ?

Cả Hân Vũ cũng không ngờ hắn sẽ nói vậy, vừa định đưa mắt sang ngăn cản thì đã thấy hắn bước ra ngoài, mặt đối mặt với Thiên Tường: “Tôi nói tôi không đồng ý. Các người muốn thành hôn gì gì đó thì lết về lãnh thổ của mình, tìm một cô gái quỷ tộc mà thành hôn. Hân Vũ của chúng tôi không gả đi đâu cả.”

Thiên Tường há miệng, cười cười, cũng không thèm nhìn hắn mà chỉ lướt sang Hoàng đế. Ông lúc này đã tức giận lắm rồi, mắt híp lại, đăm đăm chỉ tay vào Kỳ Phong: “Người này là ai? Sao dám hồ ngôn loạn ngữ trong điện của ta?”

Bất đắc dĩ, Hân Vũ đành thở dài, cúi người bước ra: “Cha, đây là hộ vệ mới của con.”

“Hộ vệ?” –Cả Hoàng đế cũng cảm thấy bất ngờ. Hân Vũ xưa nay không để ý tình tiết, sao lại có thể tự nhiên có hộ vệ? Vân Tình hiểu ý, vội bước lên thì thầm mấy tiếng vào tai ông. Lúc mấy chữ “hỏa linh” đập vào tai, ông suýt ngạc nhiên đến mức không ngờ được.

Hỏa linh? Vợ ông chỉ mới mất năm năm, thế mà thế giới thật sự xuất hiện một hỏa linh?

“Quy tắc của loài người cũng thật thú vị. Không ngờ cả hộ vệ cũng có quyền cắt lời hoàng đế sao?” –Thiên Tường dĩ nhiên để ý ngay tới mấu chốt vấn đề, liền nở nụ cười nhìn Phong. Hân Vũ lúc này đã đứng cạnh hắn, hắn siết tay, không chút ngại ngần mà kéo cô về phía sau, cũng nghênh ngang đáp: “Cô ấy là người yêu của tôi.”

“Cậu là Vĩnh Hi?” –Thiên Tường phẩy tay nói. Người khắp thế giới ai lại không biết Hân Vũ đã có hôn ước với Vĩnh Hi. Thế nhưng gã đã từng gặp Vĩnh Hi ở Hỏa Thành, cậu thanh niên mồm còn hôi sữa này làm sao có thể so với người kia được.

“Tên tôi là Kỳ Phong.” –Phong lạnh lùng đáp –“Tôi mới là người yêu của Hân Vũ.”

“Cậu nhóc, cậu có biết chữ ‘người yêu’ này có ý nghĩa thế nào không?”

Nhìn hai người họ trừng mắt nhìn nhau, cả Hân Vũ cũng đành thở dài đau khổ. Cô sai rồi, sao lại mang hắn vào yến tiệc này chứ?

Kỳ Phong cũng chẳng đáp lại lời Thiên Tường vội. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, thật sự không hiểu ‘người yêu’ ở thế giới này có nghĩa là gì, nhưng đã leo lên lưng cọp rồi thì không con cách nào khác, lại kéo tay Hân Vũ ra, ấn cô vào lồng ngực mình, dõng dạc nói: “Tôi hôn cũng đã hôn cô ấy rồi, ngủ cũng ngủ cùng rồi. Anh nói quan hệ giữa chúng tôi là gì?”

Thoáng chốc, Hân Vũ đỏ chín cả mặt.

Mà người trong điện cũng chẳng hơn gì, tất cả đều nhìn đăm đăm vào Kỳ Phong đang ôm xiết lấy Hân Vũ, như không thể tin được.

Công chúa của họ và gã ngoại quốc này, thế mà đã…

Phong biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng hắn mặc. Dù sao hắn cũng không nói dối, còn lời nói ra có bao nhiêu ý thì có phải lỗi của hắn đâu.

Sắc mặt Hân Vũ đã từ đỏ chuyển sang tím tái. Cô vội lùi ra khỏi người hắn, thiếu điều quát lên: “Anh nói linh tinh gì thế? Mau ra ngoài đi.”

Thì ra, cả khối băng ngàn năm như cô cũng có lúc tức giận rồi.

Tình huống đến nước này, Kỳ Phong còn hơi đâu suy nghĩ đến nhiều như thế. Hắn mất bao nhiêu công sức mới có thể tiếp nhận được cô. Cô còn chưa nhìn nhận hắn, ai cho cô đồng ý đi lấy người khác chứ? Huống chi cái tên bóng bẩy này nhìn tới nhìn lui cũng chẳng phải người tốt. Ai biết được gã có lén lút hút máu cô không?

Nghĩ thế, hắn vội nắm chặt tay cô, hất hàm bảo: “Quát cái gì? Anh nhịn em đủ rồi. Em muốn anh đi chứ gì? Đi thì đi, hai chúng ta cùng đi. Anh dẫn em về nhà.”

Suýt chút nữa thì hàm Vân Tình và bá quan văn võ xung quanh muốn há hốc cả ra. Hắn thế mà lại dám mắng Hân Vũ, hơn nữa còn lại là ở nơi đông người thế này. Hân Vũ cả giận, chẳng thèm nể nang gì nữa mà dùng tay bị hắn nắm lấy vận khí, chẳng mấy chốc làn hơi lạnh đã tỏa ra khắp điện, báo trước cơn giận của Thủy linh đang bốc hỏa đến mức nào.

Nhưng Kỳ Phong cũng chẳng vừa gì, hắn cũng vận khí, dùng hơi nóng kiềm hãm cô lại. Cả hai cứ thế giữ chặt nhau một lúc, bầu không khí hết nóng như lửa rồi lại hạ xuống độ âm, khiến không ít quần thần thoáng chốc đã chịu không nổi.

Kiến Phi nhìn sang Vân Tình. Nếu lúc này họ ra tay, dĩ nhiên Kỳ Phong chẳng có cơ hội làm càn như thế. Thế nhưng trong lòng mỗi người để thầm hiểu, Phong chỉ mới học pháp lực có hai tháng, sao lại có thể đánh tay đôi với Hân Vũ được? Chẳng qua là, cô không muốn ra tay nặng với hắn mà thôi.

Lúc này, loài người đã ở vào thế không thể cự tuyệt, chỉ có cách Phong mang Hân Vũ đi mới có thể tránh được một cuộc hôn nhân lợi ích, mà triều đình cũng không phải chịu trách nhiệm trước mặt quỷ tộc. Tuy rằng suy nghĩ này có vẻ ích kỷ, nhưng là người thân của Hân Vũ, họ cũng không muốn cô phải hy sinh cả cuộc đời về sau này.

Giữa lúc hai bên vẫn giằng co như thế, trong điện đột ngột vang lên tiếng vỗ tay lã chã. Thiên Tường ngồi vắt chân trên cái bàn lẽ ra đặt thức ăn nước uống, cặp mắt hứng thú chuyển sang nhìn chằm chằm Kỳ Phong.

“Hay. Nghe danh Hân Vũ công chúa đã lâu, có thể một chọi mười chiến sỹ quỷ tộc. Không ngờ trong điện này lại có thể gặp được một người đấu ngang sức với công chúa như vậy. Tôi cũng rất phấn khích. Nếu công chúa đã có người trong lòng thì Thiên Tường tôi cũng không muốn ép. Nhưng lời nói ra không thể rút lại. Thế này đi. Ở Lam Thành không phải có đấu trường Định Mệnh rất nổi tiếng sao? Trong thời gian ở lại Lam Thành tôi cũng muốn chứng kiến một lần. Hay để thiếu niên trẻ tuổi này thách đấu với chiến sỹ trong đấu trường. Nếu cậu ấy thắng, tôi sẽ hoàn toàn nhượng lui và thậm chí mang lễ vật đến chúc mừng cậu ấy và công chúa. Nếu thua, cứ như đề nghị lúc nãy, để công chúa gả đến quỷ tộc, mọi người thấy thế nào?”

Cả đại sảnh đường thoáng chốc im lặng như tờ.

Phong phát hiện lực tay của Hân Vũ dần biến mất, hắn cũng không dám vận khí nữa, sợ sẽ làm tổn thương cô, vội rút tay lại. Quan sát vẻ mặt của mọi người trong điện một lúc vẫn không hiểu gì, hắn kéo kéo tay cô, hỏi nhỏ: “Đấu trường Định Mệnh là gì?”

Ánh mắt Hân Vũ liếc nhìn hắn, vừa có vẻ bực mình, lại thoáng chút gì đó tựa như là…

Lo lắng.

Cô đang lo lắng cho hắn sao?

Sau hồi lâu trầm mặc, Hân Vũ mới khó nhọc lên nhìn Thiên Tường lên tiếng: “Chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi, hoàng tử cần gì phải bận lòng như vậy. Đấu trường Định Mệnh đã đóng cửa hai mươi năm rồi, e là cũ nát đến mức hoàng tử không muốn nhìn nữa đâu.”

“Vậy sao?” – Thiên Tường cười, bỡn cợt –“Bổn hoàng tử lại rất có hứng thú với những gì cũ nát. Thỉnh thoảng ghé thăm di tích một chút cũng có cái hay. Thêm nữa tôi cũng rất hứng thú muốn biết năng lực của người trong lòng công chúa là thế nào mà.”

Nói rồi, ánh mắt lại liếc sang Kỳ Phong. Phong không ưa gã này, nhưng vẻ mặt ngưng trọng của tất cả mọi người trong điện khiến hắn hiểu được sự việc không đơn giản như vậy, cũng không dám làm càn.

Rất lâu, trong điện vẫn không ai lên tiếng.

Sự việc bấy giờ đã nằm vượt tầm kiểm soát. Nhóm Vân Tình, Kiến Phi dĩ nhiên không dám can thiệp. Mở lại đấu trường Định Mệnh, chuyện này hệ trọng đến thế nào? Đấu trường này trước đây là nơi dùng để giam giữ những người đã bị quỷ tộc cắn, còn gọi là Kẻ biến thể. Số lượng này rất nhiều, lại thường xuyên háu đói và đi lân la khắp nơi để rình rập cắn người. Hoàng đế những triều đại đó không còn cách nào khác, bèn phải nhờ các pháp sư trên núi Tiên Tri cùng hợp sức xây một pháo đài bị niệm chú, sau đó nhốt những người này vào đấy. Sau này số lượng người bị cắn vượt quá nhiều, một số hoàng đế háu chiến đã xây dựng đấu trường, với mục đích mua vui là chủ yếu. Các Kẻ biến thể này sẽ đấu với nhau đến thừa sống thiếu chết, kẻ thắng được tiếp tục nuôi bằng máu động vật, người thua không chết ngay lúc đó cũng từ từ bị bỏ đói đến chết. Vì vậy đấu trường này còn có tên là Định Mệnh.

Thế nhưng hai mươi năm trước, sau khi Hoàng đế hiện tại lên ngôi, vì cảm thấy sự tồn tại của đấu trường là quá tàn ác cho nên đã niêm phong nơi này lại. Tuy vậy pháo đài Chết bên trong nó vẫn là nơi giam giữ các Kẻ biến thể. Nếu có người đi vào đó, phải đối diện với số lượng ma cà rồng lai tạp khổng lồ như vậy thì làm sao có cơ hội sống sót trở ra chứ?

Đình Nguyên vẫn tách bạch với nhóm người, khóe mi hơi nheo lại. Gã hoàng tử này bất chợt đến đây, giờ lại đề nghị ghé thăm đấu trường Định Mệnh, e rằng mọi chuyện không chỉ đơn giản thế. Nhưng nếu bây giờ từ chối, vậy thì Hân Vũ sẽ ra sao?

Anh thoáng đưa mắt nhìn sang Hân Vũ vẫn đang đăm đăm cúi mặt nhìn xuống đất, không rõ thần sắc lo lắng hay sợ hãi, cuối cùng đành đánh bạo lên tiếng:

“Hoàng tử thứ lỗi. Đấu trường đã đóng cửa bao năm như vậy, mở ra cũng không hay lắm. Thế này vậy, chúng ta không mở hết mà chỉ mở một phần pháo đài được không? Kỳ Phong thật ra cũng chỉ là một thanh niên trẻ người non dạ. Việc này cứ để tôi đứng ra thay cậu ấy là được.”

Lúc này Hân Vũ mới ngẩng lên nhìn Đình Nguyên, trán cô hiện rõ vài giọt mồ hôi đang dần rơi xuống tóc mai. Khóe môi Đình Nguyên cười nhạt. Hóa ra dự cảm của anh thật sự đúng. Người không buông tay được lại là bản thân cô.

“Ngươi là ai?” –Thiên Tường nhàn nhạt hỏi

“Hộ quốc tướng quân Đình Nguyên.” –Đình Nguyên hơi cúi người, cung kính đáp.

“Ngươi là người trong lòng công chúa sao?”

Đình Nguyên cứng môi. Bất giác, những lời anh suy nghĩ từ nãy giờ đều bay biến.

Thì ra, anh cũng chẳng có tư cách gì cả.

Kỳ Phong nhìn tới nhìn lui một lúc, lại thấy bờ vai Hân Vũ run run. Hắn thở dài, cảm thấy tự mình làm tự mình chịu, nhưng vì Hân Vũ, dù chỉ có một tia hy vọng hắn cũng chẳng muốn từ chối, huống chi giờ đã leo lên lưng cọp, cùng lắm thì chữa lợn lành thành lợn què thôi.

“Được, tôi đồng ý.” – Hắn thản nhiên nói –“Nhưng nhớ kỹ giao ước hoàng tử đưa ra. Nếu tôi đi qua được nơi đó, vậy thì miễn nhắc lại chuyện kết hôn đi.”

Thiên Tường cười ngặt nghẽo, tựa như vừa nghe phải câu chuyện ngu ngốc nào đó. Cười xong, hắn xoa xoa cằm, tủm tỉm nhìn Hân Vũ đầy ẩn ý: “Được thôi. Chon ngày chi bằng cứ bắt đầu ngay trong ngày mai đi. Để tôi xem lựa chọn của công chúa tinh tường ra sao.”

Hân Vũ cau mày, cuối cùng cũng không hiểu được cảm giác trong lòng là thế nào.

—oo0oo—

Đêm hôm đó, Kỳ Phong lại ngủ trong hoàng cung.

Chuyện này cũng không có gì lạ, vốn đêm trước hắn đã ngủ ở điện bên ngoài cung của Hân Vũ rồi. Thế nhưng chẳng hiểu sao cả đêm, hết Kiến Phi rồi Vân Tình ghé thăm hắn. Thậm chí Vân Tình còn ấp úng hỏi, hắn có nguyện vọng gì chưa hoàn thành không, nếu có cô sẽ tận lực giúp hắn hoàn thành.

Phong nghe đến đấy cũng hơi giật mình. Hắn không ngờ cô gái này cũng có lúc sướt mướt đến vậy. Tuy nhiên cũng vì biết cô lo lắng cho mình nên hắn cũng không tiện nổi cáu, đành chỉ viết vài chữ cho cô, nhờ chuyển giúp cho Tâm Du và bọn Khải Kiệt. Cô nàng vừa kể lể vừa lau nước mắt, mãi đến nửa đêm mới chịu thôi làm phiền hắn.

Còn lại một mình, Kỳ Phong trằn trọc cả đêm mà không tài nào ngủ được. Ánh mắt lơ đãng lại liếc nhìn mấy ngọn đèn ở cửa cung bên cạnh. Hắn biết đó là cung của Hân Vũ.

Ban nãy hắn cũng có hỏi thăm Vân Tình đôi chút về đấu trường Định Mệnh. Vốn hắn còn nghĩ đây chẳng qua cũng là một dạng đấu nhau đến chết đi sống lại tựa như thời La Mã, chẳng ngờ nghe cô nói xong, kể cả người lúc nào cũng lạc quang như hắn cũng không tránh được lo lắng.

Đời này hắn chưa từng gặp ma cà rồng, từ lúc đến nơi kỳ lạ này cũng chỉ gặp gã hoàng tử ấy là quỷ tộc đầu tiên, cả tự tin đối phó với một tên hắn còn không có, nói chi là cả bầy như thế? Nhưng chẳng hiểu sao, cho dù bất an là thế, nhưng trong lòng hắn có một dự cảm, hắn sẽ bình yên vượt qua cửa ải ngày mai.

Cũng chẳng phải hắn tự tin gì, chẳng qua có một số chuyện, hắn luôn cảm thấy con đường sinh tử của mình không đặt ở nơi đó.

Bất giác lại nhớ đến vẻ mặt của Hân Vũ trong yến tiệc, lòng hắn có chút hoang mang. Hắn cũng chẳng biết ánh mắt cô nhìn mình lúc đó là gì, đau lòng, áy náy, hay thương hại. Có lẽ, bản thân cô chưa từng mong muốn hắn đến thế giới này, vì thế nên mới bỏ đi, mới trốn tránh hắn, mới vờ như không quen biết chăng? Vì đến cả cô cũng chẳng biết được, định mệnh đang chờ hắn ở đây là gì.

Ban đầu, hắn chỉ muốn cô nhìn nhận mình, sau đó sẽ dẫn cô đi. Nhưng thời gian ở đây càng lâu, hắn càng hiểu được đó là chuyện không thể nào. Chỉ cần thế giới này còn chiến tranh, loài người còn bị đe dọa, người thân của cô còn, cô sẽ chẳng bao giờ có thể rời bỏ.

Chính vì thế, so với người thân của cô, so với trách nhiệm mà cô đang mang, hắn lại càng cảm thấy mình nhỏ bé.

Ở thế giới hiện đại, Kỳ Phong là tất cả của Eden.

Nhưng ở nơi này, hắn là gì của Hân Vũ đây?

Càng ngẫm nghĩ, khóe môi hắn lại không tránh được nụ cười nhạt. Thật ra đến bản thân hắn cũng chẳng biết, tất cả kiên trì mà hắn đang cố gắng có phải là đáng giá hay không. Khi mà có thể ngày mai hắn phải nói lời từ biệt rồi, vậy mà cô còn chẳng đến thăm hắn.

Kiến Phi đến thăm hắn, Vân Tình nán lại rất lâu. Cả Đình Nguyên chỉ mới gặp một lần cũng ngập ngừng đứng ngoài cửa. Thế mà chỉ mỗi mình cô, người mà hắn tình nguyện hy sinh cả mạng sống lại chẳng thấy mặt.

Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu. Hắn cúi gập người, nhét cả mặt vào chăn, thầm ước gì mình có thể không cần phải nghĩ nữa.

Đêm đen mịt mờ, một lần nữa như bao trùm tất cả.

Nương theo bóng ánh đèn lồng hắt ra từ cổng cung đối diện, một bóng dáng nhỏ nhắn đứng đấy, áo choàng màu lam rũ xuống, nhàn nhạt nương theo lời mời gọi của gió.

Mái tóc cô rũ xuống, không có dáng vẻ gì là được tươm tất như mọi khi. Trong mắt cô mơ hồ nhìn thấy dáng người ôm chăn đang nằm trong bóng tối, lại lơ đãng nhớ đến cơn ác mộng ban nãy, khi cô gục xuống thiếp đi trên bàn sách.

Máu, trừ máu ra thì không còn gì cả.

Những hàm răng nanh sắc nhọn, âm thanh hung khí va vào nhau, tiếng máu chảy đọng từng giọt từng giọt trên nền cỏ.

Giây phút bật dậy, vươn mình ra khỏi ánh sáng rực rỡ như ban ngày kia, cô đã thầm nói với lòng, mình sẽ không để cho những chuyện đó xảy ra.

Thế nhưng, giờ đây, chỉ còn vài bước nữa thì cô lại trở nên hoảng loạn. Dường như mười mấy năm sống trên đời, cô chưa từng bất chấp tất cả đến thế.

Cô nhớ, cái năm cô chỉ vừa tròn bốn tuổi, mẹ dứt ruột đẩy cô lên núi Tiên Tri học pháp thuật. Đoàn người đưa tiễn theo cô chỉ loe hoe vài cận vệ thân tín và người cha Hoàng đế. Ông bế xốc cô lên, nhẹ nhàng đặt vào cỗ kiệu, chỉ thầm bảo: “Hân Vũ, con phải học hành cho tốt nhé. Phải trở thành người đứng đầu vương quốc.”

Khi đó cô vẫn còn rất bé, chẳng hiểu gì cả. Cô chỉ biết mẹ không đến tiễn mình, dù mọi khi cô cũng chẳng mấy gặp mẹ, nhưng thời khắc thế này, đứa trẻ nào chẳng muốn mẹ ôm vào lòng. Mẹ luôn lãnh đạm với cô. Vì thế, cô rất sợ, rất sợ mẹ. Cô ôm lấy cha và òa khóc: “Cha, có phải mẹ rất ghét Hân Vũ không? Mẹ không muốn nhìn thấy Hân Vũ nữa phải không?”

Cha nhẹ nhàng xoa lấy đầu cô, ôn tồn bảo: “Khờ quá, làm gì có chuyện đó. Mẹ rất thương Hân Vũ mà.”

“Nhưng mẹ không thích Hân Vũ, đến cả Kiến Phi còn nói, mẹ không thích con gái, cả cái tên Hân Vũ cũng là tên con trai còn gì?”

“Ngốc, tên con chẳng phải ghép từ tên cha mẹ là gì? Mẹ mong con có thể đỉnh thiên lập địa. Sự nghiệp của con sau này, chắc chắn còn phải hơn cả bọn Kiến Phi nữa kìa.”

Mẹ cô là con gái của hai trong số những pháp sư nổi danh nhất thời đó. Bà vừa sinh ra đã có hỏa tính cao hơn người. Tất cả mọi người đều hi vọng bà sẽ là Hỏa linh tiếp theo. Sau đó mặc dù không thể bằng được Hỏa linh, nhưng bà cầm quân đông chinh bắt chiến, nhờ có bà mà loài người mới không bị lép vế trước quỷ tộc, đến nay vẫn là một nữ anh hùng trong lòng dân chúng. Còn cha lại là đứa con được thương yêu nhất của Tiên đế, nổi tiếng hiền lành nhân hậu. Cô phải may mắn thế nào mới có thể được làm giọt máu của hai người họ?

Nhưng khi đó, cô vẫn còn quá bé, chẳng hiểu gì cả. Chỉ vì cha đã rất dịu dàng ôm lấy cô như thế, nên cả đời sau này cô đã nghĩ, tất cả mọi người đều có thể tùy hứng, chỉ có cô là không được.

Vì cái tên của mình, trọng trách sau này của cô là cả loài người, cô không thể từ bỏ gánh nặng đó, thế nên cô phải giỏi hơn những người khác.

Chừng ấy năm, chưa ai từng hỏi: “Hân Vũ, cô có đau hay không? Có thấy mệt mỏi hay không?”

Cô cũng không cảm thấy mình có cái quyền đó.

Rồi lại đến chuyện xảy ra trong cái đêm định mệnh năm năm trước.

Khi đó cô đã biết rằng, cả đời này, mình không còn có quyền được đau lòng nữa.

Cô nhớ, nhớ rất rõ dáng vẻ của mọi người trong Đại sảnh đường lúc Thiên Tường ngỏ lời cầu hôn. Hơn phân nửa là mong cô nhanh chóng gật đầu đồng ý, nửa còn lại thì phân vân và hoang mang, trong đó có cả Kiến Phi, Vân Tình, và cả người cha hiền từ của cô.

Cô biết, đó là lựa chọn duy nhất, thế nhưng thực ra trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Giá trị của cô, cuối cùng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thế nhưng, vào khoảng khắc đó, vẫn có một người dám đứng lên phản đối. Cho dù hắn chẳng hiểu gì cả, cho dù nửa phần trong cô vẫn tức giận, nhưng lúc nhìn vào cặp mắt hắn lúc đó, đột nhiên cô lại không nói nên lời.

Lần đầu tiên cô hiểu được cảm giác, có một người, trong lòng người đó, trong mắt người đó, chỉ hoàn toàn có cô.

Không phải vì cô là công chúa tôn quý của loài người, không phải vì cô là Thủy linh, càng không phải vì sự tồn tại của cô có giá trị cho sự tồn vong của chủng tộc thế nào.

Chỉ đơn giản, cô là cô, là Hân Vũ trong lòng hắn.

Dù cho ý định ban đầu của cô là lợi dụng hắn, dù cho cách tiếp cận của cô cũng chẳng vinh quang gì, dù cho có lẽ cô cũng chẳng thật sự yêu hắn, chỉ là cảm kích một chút, một chút mà thôi.

Nhưng nói cho cùng thì, một người như thế, làm sao cô có thể đành lòng để hắn chết được?

Bước chân cô càng lúc càng trầm ổn hơn. Lúc chiếc bóng nương theo ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn kia tạo thành khoảng đen mịt mờ trên thảm giường, bất giác tấm chăn lại bị mở ra.

Trong đêm tối, bốn mắt cô và hắn nhìn nhau, không gian cũng trở nên thinh lặng.

Kỳ Phong dĩ nhiên không ngờ được Hân Vũ sẽ đến lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Hắn vừa mở chăn ra, nhưng lại ngập ngừng không biết nên nói gì. Sau hồi lâu im lặng, cuối cùng Hân Vũ cũng lấy lại tinh thần, cô mím môi, hạ giọng nói: “Anh thay trang phục đi. Đi theo tôi.”

Dưới ánh sáng vàng vọt của chiếc lông chim lửa trong tay Hân Vũ, Kỳ Phong rốt cuộc cũng nhanh chóng mặc y phục tươm tất vào, lỏi chỏi đi theo cô qua một quãng sân vắng. Trong suốt chặng đường đi không thấy Hân Vũ nói gì, hắn cũng không tiện hỏi, chỉ lầm lũi bước sau cô. Thỉnh thoảng có vài lính tuần tra bắt gặp họ trên đường, nhưng vừa nhìn thấy Hân Vũ, họ cũng chỉ cúi chào rồi đi thẳng mà không dám nói gì nhiều. Đi một mạch như thế, sau cùng hai người cũng ra khỏi tường gạch mái cao, đến một bãi cỏ vắng, tựa như là khu trại chăn ngựa.

Hân Vũ thoáng nhìn Phong, thấy vẻ mặt hắn dường như cũng chộn rộn bèn nở một nụ cười trấn an. Cô lấy trong chiếc túi nhỏ vẫn đeo chéo bên hông ra ít bạc và một tấm thẻ bài nhỏ, nhét vào tay hắn, ngập ngừng bảo: “Anh lấy một con ngựa, từ đây đi thẳng là sẽ ra đến cổng phía Đông Lam Thành. Đến lúc đó đưa thẻ bài này ra, bảo là có lệnh của công chúa ra khỏi thành làm việc. Ra khỏi thành rồi tìm một nhà dân nấp tạm thời, tôi sẽ tìm cách đưa các bạn anh đến chỗ anh.”

Đến lúc này Phong mới hiểu cô có ý gì, vội cau mày bảo: “Em muốn anh bỏ trốn, vậy còn em thì làm sao?”

“Tôi tự có cách, việc của tôi cũng không cần anh lo.” –Hân Vũ lạnh lẽo đáp, hướng mắt nhìn những cồn cỏ phía xa –“Lính canh gác ở phía trước tôi sẽ giúp anh đối phó. Từ đây anh cứ đi thẳng một mạch là được.”

Kỳ Phong siết chặt chiếc thẻ bài trong tay đến đỏ ửng, chẳng hiểu sao hắn thấy lòng tê tái lạ lùng. Thấy bóng dáng cô dợm bước về phía chuồng ngựa, hắn vội níu tay cô lại, nghiêm túc nói: “Không được. Muốn đi thì cả hai cùng đi. Anh đưa em rời khỏi đây. Sau đó chúng ta tìm cách về nhà.”

Dù đã quyết định, nhưng chẳng hiểu sao bàn tay ấm nóng của hắn vẫn khiến cử động ngón tay Hân Vũ khẽ run. Bước chân cô dừng lại, rất lâu sau mới ngập ngừng đáp thành tiếng: “Nhà của tôi vốn là ở đây.”

“Khỉ thật, bọn họ mà em cũng gọi là nhà sao?” –Kỳ Phong nổi nóng, suýt chút nữa đã văng ra tiếng chửi tục –“Anh cóc cần biết em nghĩ gì. Một là em đi theo anh, không thì anh chẳng đi đâu hết. Em ở đâu, anh sẽ ở đó. Bọn họ không thương em thì để anh thương em.”

Hân Vũ đứng quay lưng về phía Phong, hắn không nhìn thấy rõ mặt cô nên dĩ nhiên không nhận ra được hàng mi cong cong vì câu nói này mà nhẹ nhàng lay động. Hắn cũng chẳng phải người tinh tế gì, chỉ thấy cô quay lại nhìn mình, nụ cười nhợt nhạt như không tin được: “Anh… thương tôi sao?”

“Cái này… còn phải hỏi sao?” –Phong ngẩn người, trong một thoáng lại hơi thất vọng. Chẳng lẽ những ngày ra biểu hiện của hắn không rõ ràng? Là hắn không đủ thành ý, hay trách cô quá ngốc đây? Nghĩ nghĩ, hắn lại thở dài, bước đến nắm chặt lấy cánh tay lạnh lẽo của cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đó như thể chia sẻ cho cô một ít hơi ấm. Còn cô vẫn hơi ngẩng đầu nhìn hắn như thể đợi một câu trả lời.

“Đồ ngốc, anh nào có thương em thôi. Anh yêu em, thích em chết đi được. Nếu không sao lại phải mạo hiểm như vậy vì em chứ? Em nghĩ anh rảnh hơi sao?”

Tầm mắt Hân Vũ khẽ dao động. Mãi mà cô cũng không dám nhìn hắn, ánh mắt lại mơ màng vươn ra khoảng không xa xăm.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến, nhưng đến lúc nghe chính miệng hắn thản nhiên thừa nhận như vậy, tim cô vẫn run rẩy từng hồi.

Bao lâu rồi, mới có một người thẳng thắng đứng trước mặt cô nói yêu cô? Rõ ràng hắn cũng chẳng phải người đâu tiên, giống như hai năm trước, người đó cũng từng nói vậy, nhưng trong lòng cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Hay như lúc Vĩnh Hi hời hợt nói với cô: “Chúng ta thử yêu nhau nhé!” , cô cũng chỉ cười nhạt. Vốn cô nghĩ rằng trên đời này không có gì có thể khiến cô rung động được nữa.

Thế nhưng, dường như cô sai rồi, nếu như quả tim đã lạnh lẽo đến chết đi, vậy thứ đang đập từng hồi trong lồng ngực này là gì đây?

Lúc này cô đã mơ hồ cảm thấy bản thân tựa như trò hề. Nhớ đến trước đây có lần thầy Tần nói với cô, thế gian luôn có một số người, cho dù con có thể lãnh đạm trước mắt cả thể giới, nhưng lại không tài nào diễn kịch được trước mắt họ. Cô nghĩ, cuối cùng dường như cô đã gặp được người đó.

Ánh mắt Kỳ Phong vẫn đăm đắm nhìn cô. Hắn thừa nhận mình chưa bao giờ hiểu rõ được cô gái này. Lúc ở thế giới hiện đại, cô ngây thơ, mềm mại như nước, còn từ khi đặt chân đến đây lại trở thành một tảng băng chẳng cách nào xuyên thấu được. Nhưng thi thoảng, khi chỉ có mỗi hắn bên cạnh, cô lại như dần tan chảy ra sự nhiệt thành, ra sự ấm áp tựa như chỉ thuộc về mỗi hắn mà thôi.

Hắn nghĩ nó giống như duyên nợ từ kiếp trước, mà đời này, đuổi theo nhau qua hai miền thế giới như thế, rốt cuộc số phận vẫn để hắn gặp lại cô.

Rất lâu mà vẫn không thấy Hân Vũ ừ hử gì. Phong mới nóng lòng nâng cằm cô lên, nào ngờ vừa nhìn thấy mắt cô, hắn sững sờ đến quên cả thở.

Mắt cô hơi ửng đỏ, làn mi run rẩy không dám nhìn thẳng vào hắn. Năm năm rồi, cô mới phát hiện hóa ra trái tim mình vẫn còn tồn tại nhiều cảm xúc đến vậy. Sự mong manh yếu đuối chưa từng để lộ ra trước mắt người ngoài thế mà lại để gã con trai nhìn thấy được. Mà cô mới gặp hắn có bao nhiêu ngày đâu chứ? Chỉ vài tháng, vài tháng thôi, mà cứ tưởng như đã trải qua cả một đời.

Cánh tay Kỳ Phong cứ thế giương ra trong không khí, không biết có nên ôm lấy cô hay không, hắn ngập ngừng, rồi lại run rẩy nhìn cô hít hơi dài, cố nén chua xót trong chiếc mũi đã đỏ ửng một mảng, nở ra nụ cười tan nát lòng hắn: “Đừng thương tôi, Phong à, tôi không phải người xứng đáng để người khác yêu.”

“Tại sao?”

Hân Vũ mấp máy môi, cuối cùng cũng không thốt ra được lời trong lòng mình: “Vì đối với tôi tình yêu không phải là điều quan trọng nhất. Dành tình cảm cho tôi, trước sau gì anh cũng sẽ hối hận.”

“Anh biết. Anh cũng chẳng hy vọng có thể trở thành số một trong lòng em, cũng chẳng mong sẽ được là số hai, số ba, hay thậm chí bốn năm sáu gì đó. Anh chỉ cần em biết là anh thương em. Chỉ cần là lúc em muốn, anh sẽ luôn ở cạnh em, vậy là được rồi.”

Lời Phong nói ra làm Hân Vũ khẽ cười khổ, trong lòng lại dâng lên từng đợt chua xót. Sao lại có người ngốc đến như vậy, chẳng lẽ muốn cô phải làm tới cùng hay sao?

Ký ức như chậm rãi bày ra trước mắt cô. Đã bao lâu rồi, cô níu giữ một bí mật trong lòng. Cho dù khó chịu thế nào, dù bản thân cảm thấy tuyệt vọng ra sao cũng chỉ có thể một mình nhận lấy. Cô biết, cho dù có yêu đến thế nào cũng chẳng thể vượt qua được sự thật này. Bao năm rồi cô sống vật vờ trên cõi đời, ai có thể chấp nhận được cô? Ai có thể cho cô một chút ấm áp? Mắt cô lại lơ đãng nhìn về hướng đấu trường Định Mệnh. Một kẻ như cô, tự mình sống tiếp, cố gắng không bị người khác nhét vào cái địa ngục kia đã là may mắn lắm rồi, sao còn dám mơ tưởng tới chuyện trai gái kia chứ?

Con người luôn cho rằng bản thân mình rất thiện lương, nhưng sự thiện lương ấy chỉ áp dụng được với người cùng chủng tộc mà thôi. Còn cô, nào đã còn là con người?

Từ rất lâu rồi cô đã biết, cô không thuộc về thế giới này, cũng có thể kiếp sống của cô chỉ là tạm bợ, để trả nợ hết ân tình mà cô đã nợ ở thế giới loài người. Để rồi đến khi chiến tranh kết thúc, mọi người đều sống trong yên bình, đó cũng là lúc cô sẽ ra đi.

Như cũng nhận thấy phản ứng của Hân Vũ quá mức điềm tĩnh, Phong lại ôm chặt lấy cô, hắn cứ dụi đầu vào cổ cô như thế, siết chặt đến nỗi cô muốn thở cũng chẳng thở nổi, luôn miệng bảo: “Anh nói rồi, anh sẽ không để em rời xa anh. Vậy nên đừng đuổi anh đi có được không? Để anh ở lại bên em đi, anh sẽ bảo vệ em, em muốn gì anh cũng làm hết, chỉ cần đừng đuổi anh đi thôi.”

Hân Vũ chỉ thiếu điều chết ngạt trong vòng ôm của hắn, nhưng thâm tâm lại ấm áp lạ thường. Cô chẳng ngờ cả những câu như vậy mà hắn cũng nói ra cho được.

Những lời muốn nói rốt cuộc cũng nghẹn lại trong cổ họng. Hân Vũ thả lỏng người, dần dần chìm vào cái ôm ấm áp của hắn. Cảm giác trở thành cả thế giới trong tay ai đó, dường như sau cùng cô cũng cảm nhận được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play