Sau này lúc tôi kể lại về cuộc đối thoại vừa rồi với Duyệt Vi cho cậu Hồ Nhạn nghe, cậu tôi liền tủm tỉm mà rằng: “Cháu gái đáng thương, con không biết vì sao Duyệt Vi đột ngột bỏ đi ư? Chưa kể đến chuyện cha thằng nhóc ấy Thiên Long Vương là một kẻ rất phong lưu, khắp cõi trời này cũng không thiếu chuyện thần tiên lấy nhiều chồng, nhiều vợ. Con nói như thế, cộng với vẻ ngoài này, dễ khiến người ta hiểu lầm con là vợ bé mới vào cửa của Hồ Vương…”
Lúc đó tôi mới vỡ lẽ, òa lên cười ha hả. Thế nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại tôi theo gót ông ngoại mình tiến vào trong phòng họp của Thiên Long Thần Điện. Vị Thái tử lúc nãy còn nói chuyện thân thiết vừa biến mất một cách khiếm nhã, chẳng lúc từ khi nào đã yên vị phía bên kia căn phòng.
Tôi từng sống ở Thiên Long Thần Điện mấy ngàn năm, mọi ngóc ngách của nơi này đều nằm trong lòng bàn tay. Thứ gọi là phòng họp này thật ra là một căn phòng có thể co dãn, số người càng đông thì nó càng rộng. Hiện tại có hơn một trăm tiên nhân vừa bước vào phòng, lập tức liền có một chiếc chiếc mặt bàn pha lê hoa lệ định hình ở giữa. Ngay cạnh mấy vị khách mời đều xuất hiện một cái ghế đẹp đẽ thoải mái, lúc ngồi vào có cảm giác vô cùng dễ chịu.
Thiên Long Vương ngồi trên ghế chủ tọa cao ngất, trên người khoác lễ phục vàng kim, khuôn mặt đạo mạo pha chút lo lắng hỏi: “Bổn quân nghe nói tối quả dãy Hổ Đầu bị tấn công. Xin hỏi tình hình Hổ Vương hiện tại ổn cả chứ?” Hổ Vương khoát khoát tay nói: “Cũng chẳng phải tình hình nghiêm trọng gì. Con trai của ta gặp nạn, cũng may có Hồ Vương cùng Vô Diện tiên tử đến góp sức. Hiện tại không có gì đáng ngại nữa.”
Thiên Long Vương gật đầu, ánh mắt như vô tình lướt qua chỗ ông tôi đang ngồi. Đối với vị này, tôi cảm giác của tôi không rõ là quen thuộc hay xa lạ. Xét về vai vế, ông ta cũng giống như cha nuôi của tôi, thế nhưng thực thế mấy ngàn năm qua tôi không gặp qua ông ta mấy lần, chỉ những khi có việc mới được triệu đến mà thôi. Bản thân tôi yên vị trên chiếc ghế nhỏ sau lưng ông ngoại, xung quanh người đứng đầu các tộc đều dẫn tùy tùng đi theo, tôi cũng không bị Thiên Long Vương để mắt đến.
Thiên Long Vương lên tiếng: “Cuộc thảo luận hôm qua vẫn chưa đến hồi kết. Sau mấy sự việc tiên nhân đột nhiên nhập ma, bổn quân đã điều tra một chút, liền phát hiện các vụ việc này đều có một điểm chung.”
Thiên Long Vương pháp thuật vô cùng cao thâm. Lời ông ta vừa nói tới đây, trên mặt bàn pha lê liền hiện ra một mô hình nho nhỏ. Ông ta nói tới đâu, mô hình này lập tức thay đổi hình dạng minh họa cho lời ông ta.
Hiện tại cái mô hình này đang miêu tả một thứ giống như đường hầm, không gian bên trong đường hầm vô cùng hỗn loạn.
“Hẳn các vị đều nhớ tới đại chiến Tiên – Ma ba vạn năm về trước. Lúc Ma Thần còn hoành hành đã tạo ra rất nhiều đường hầm nối thông giữa cõi trời và cõi ma. Sau này các đường hầm đó đều bị bịt lại, thế nhưng không hiểu sao thời gian gần đây, thường xuyên có ma vật quấy nhiễu ở địa phân lân cận những nơi đó.” Ồng ta ngừng một chút, lại nói tiếp: “Nói cách khác, sự việc các tiên nhân nhập ma đều diễn ra ở khu vực từng có đường hầm nối thông cõi trời với cõi ma.”
Một hồi mấy tiếng xôn xao vang lên. Một vị tiên tóc bạc kích động nói: “Phong ấn đặt lên các đường hầm này đều là do thần khí thượng cổ tạo thành, độ bền chắc vô cùng to lớn. Xin hỏi Thiên Long Vương có tìm ra nguyên nhân những phong ấn này bị rò rỉ?”
Lời nói của ông ta làm dậy lên mấy âm thanh hỗn loạn. Thiên Long Vương ra hiệu im lặng, nghiêm trang nói: “Nếu các vị để ý, mấy sự việc này đã bắt đầu lác đác xảy ra từ sau khi Ma Thiên Vương bị tiêu diệt. Bổn quân đoán là lúc hắn ta chết đi, đã để lại một loại bùa chú gì đó gây trở ngại cho cõi trời, đồng thời làm rò rỉ những phong ấn đặt lên mấy đường hầm này.” Ông ta nói xong thì nhìn về phía bên tay trái của mình: “Sự việc này là do thái tử điều tra ra. Nếu muốn nói rõ hơn, hẳn thái tử sẽ là người thích hợp nhất.”
Lúc này mọi ánh mắt dồn về phía người thanh niên áo trắng viền vàng ngồi bên cạnh Thiên Long Vương. Duyệt Vi được nhắc đến, đầu tiên là cười khẽ. Anh ta trịnh trọng đứng dậy, cao giọng nói: “Bổn thái tử từng có thời gian làm chủ soái trong trận chiến tiên – ma gần nhất, cho nên đối với ma chướng luôn có sự nhạy bén nhất định. Mấy tháng qua ta tuần tra ngang dọc khắp cõi trời, tìm đến những vị trí phong ấn đường hầm tiên – ma, mới phát hiện suy đoán của mình là thật. Về chuyện vì sao chuyện ma chướng rò rỉ này lại xảy ra…”
Duyệt Vi nói tới đây thì cố ý dừng lại, đưa mắt nhìn khắp chúng tiên trong phòng một lượt. Anh ta nhếch mép: “Liên quan tới thứ gọi là Ma Cốt, chẳng hay có vị tiên nhân nào đã từng nghe qua?” Một vị đứng tuổi ngồi gần đó liền xen vào: “Ma Cốt chẳng phải là bộ xương của Ma Thần? Thứ ấy hẳn ra rệu rã từ lâu, thái tử nhắc lại, phải chăng có huyền cơ?”
Duyệt Vi gật đầu: “Các vị có điều không biết, thật ra từng có nhiều kẻ nhìn thấy Ma Cốt chuyển động, đi lại như một người thường. Một bộ xương làm sao có khả năng đi lại? Điều kỳ lạ hơn là, bộ Ma Cốt ấy lại có thể tu thành hình người, cũng vì thừa hưởng một phần lớn sức mạnh của Ma Thần nên được tôn thành Ma Thiên Vương của cõi ma. Cho đến gần đây, việc này vẫn là một bí mật. Về sau Ma Thiên Vương bị diệt, những sự việc kì lạ ở cõi trời mới xuất hiện. Ta đoán Ma Cốt chính là mấu chốt cho đáp án mà chúng ta đang cần.”
Lời này từ miệng anh ta thốt ra, cả căn phòng rộng lớn dường như sống dậy.
Đây là chuyện chấn động tới chừng nào!
Ma Thiên… vốn dĩ là Ma Cốt tu thành sao?
Những lời Duyệt Vi nói, có bao nhiêu phần là sự thật?
Những chuyện sau đó tôi đều không nghe rõ. Đến lúc cánh tay bị kéo một cái, tôi mới hoàn hồn.
Ông ngoại thâm sâu nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Con ra ngoài chờ một chút. Thiên Long Vương có việc cần bàn riêng với người đứng đầu các tiên tộc.”
Tôi lúc này mới lật đật đứng dậy, theo gót mấy tiên nhân tùy tùng cũng đang lục tục kéo ra ngoài.
Vì là khách, chúng tôi cũng không được đi sâu vào địa phận hậu cung. Tôi thơ thẩn đi dạo quanh một chiếc hồ nho nhỏ, phía đối diện cũng tình cờ có một người áo đỏ đang đi lại.
Tôi không ngẩng đầu, cứ đi lướt qua người đó. Không ngờ người này đột ngột đứng lại, chặn ngay trước mặt tôi.
Tôi khó hiểu giương mắt.
Vị tiên hữu trước mặt có thân hình cao gầy, khuôn mặt vô cùng sáng sủa, cặp mắt đào hoa, thế nhưng tôi không nhớ đã gặp anh ta ở đâu. Mà anh ta, chẳng những đứng như trời trồng trước mặt tôi, đôi chân mày lại không ngừng nhướn nhướn, miệng mấp máy như điều muốn nói lại thôi.
Tôi mở miệng: “Anh là…” Lúc này tôi cũng tình cờ nhìn thấy chiếc bông tay hình ngôi sao trên dái tai bên phải của anh ta, câu nói liền chuyển thành: “… Thanh Lộc tinh quân đoạn tụ trong truyền thuyết?…”
Khắp cõi thần tiên không ai không biết giai thoại về vị này. Là một vị tinh quân của Tinh Tú Thần Điện, anh ta lại là một vị tinh quân vô cùng nhàn rỗi. Điểm nhấn cho danh tiếng của anh ta là, lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh sư huynh Hoàng Vũ của mình một tấc không rời. Nếu có lúc nhìn thấy anh ta đi một mình, ấy là vì sư huynh của anh ta đi lịch kiếp chưa về, khi ấy khuôn mặt anh ta nhất định sẽ không vui, cũng dễ sinh sự với người khác. (Thanh Lộc: có thứ giai thoại ấy thật sao? @@)
Sau khi nghe mấy lời trong lúc vô ý của tôi, khuôn mặt của vị tinh quân trước mặt đang tươi tắn bỗng chuyển thành màu tím đen, giọng nói vốn trong trẻo lạnh đi mấy phần: “Cô là Vô Diện tiên tử?” Tôi ngơ ngác gật đầu, cảm thấy giọng nói cùng cách luyến láy này rất quen tai… Người đối diện nói tiếp: “Bản tinh quân sống mấy vạn năm, kẻ dám bôi bác bản tinh quân ngay trước mặt, chỉ có một mình tiên tử, hừ!”
Cả cái giọng “hừ” mỗi lúc tức giận này, tôi hình như đã từng nghe qua rất nhiều…
Tôi vỗ tay một cái, bật thốt lên: “Ôi chao, đây chẳng phải là Lê Duyệt hoàng đế đấy sao!” Tôi nói xong liền lập tức hạ giọng, thần bí nói: “Tinh quân chắc không chấp hậu bối như tiểu tiên. Hơn nữa trước đây tinh quân từng nợ tiểu tiên hai mạng, người cũng đã hứa sau này sẽ trả nợ rồi đấy thôi.”
Thanh Lộc tinh quân lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, rầu rĩ nói: “Vốn dĩ lúc nãy tình cờ nghe tên tiên tử, bổn tinh quân tò mò nên định hỏi một chút. Không ngờ lại tự rước vạ vào thân.”
Nếu là ngày thường, có lẽ tôi sẽ chọc ghẹo vị tinh quân này thêm một chút. Thế nhưng trước đó tâm trạng tôi hết sức sầu muộn, mặc dù vị tinh quân đào hoa này có mang lại một chút hứng thú, thế nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi.
Thanh Lộc tinh quân thấy tôi chỉ cười mỉm nhìn anh ta, chợt thần bí hỏi: “Lúc nãy bản tinh quân thấy cô đi chung với Hồ Vương, cô là người của Thanh Khâu? Có quen biết với tiểu Diệc Vũ cháu gái của Hồ Vương không?” Tôi sững sờ đáp: “Khắp Thanh Khâu ai cũng biết nàng ấy.” Thanh Lộc tinh quân tiếp tục trưng vẻ vẻ đau đớn tột độ, thở một hơi dài nói: “Trước đây bản tinh quân với mẹ của con bé cũng coi như có chút giao tình. Nghe nói từ lúc thoát khỏi Hỏa Ngục, con bé còn chưa xuống giường được, không biết có buồn chán hay không?” Tôi trơ mặt nói: “Nàng ấy luôn than buồn muốn chết. Thế nhưng vết thương chưa trị hết, không dám ra ngoài gặp người.” Thật ra vết thương nàng ấy đã lành lặn, còn bay nhảy trước mặt tinh quân đây này.
Thanh Lộc: “Cô nghĩ nếu bản tinh quân muốn tặng quà cho con bé, thì nên chọn vật gì?” Tôi đáp: “Nàng ấy hiện tại đang ốm, tặng đồ chơi là thích hợp nhất.” Ừm, cậu Hồ Nhạn lớn xác nhưng rất thích mấy món đồ bé bé xinh xinh, đem đồ của các tinh quân về chắc cậu ấy rất thích.
Thanh Lộc tinh quân nghĩ nghĩ, rút từ ngực áo ra một chiếc gương tròn nạm lam ngọc, băn khoăn nói: “Thứ này được làm từ sao trời, được gọi là Tinh Kim Gương, có tác dụng soi sáng trong đêm, soi tỏ nguyên thân vạn vật. Không biết con bé có thích dùng hay không…” Tôi nghĩ nghĩ: “Nàng ấy nằm trên giường, cái gì cũng thèm ăn. Đồ chơi chắc cũng không kén chọn đâu.” Nói rồi giơ tay cầm lấy chiếc gương, không biểu lộ chút ngại ngùng nào.
Tôi vừa nhét chiếc gương vào tay áo, sau lưng chợt có một tiếng cười khẽ vang lên.
Tôi chầm chậm quay người lại, thấy một đám con gái đang nhìn về hướng này cười giễu. Tôi quay lại ngó Thanh Lộc tinh quân, anh ta cũng ngơ ngác như tôi, có điều ánh mắt nhanh chóng tối lại. Anh ta không còn vẻ đau khổ giả vờ lúc này, giọng nói vốn nhẹ nhàng cũng nặng hơn vài phần: “Bản tinh quân qua phía bên kia hồ ngắm cảnh.”
Thanh Lộc tinh quân vừa dứt lời thì người đã cách một quãng xa. Tôi dợm bước theo, đã có một giọng nói mềm mại gọi lại: “Tiên tử xinh đẹp này… mấy lời cô nói về Diệc Vũ tiên tử, có thật chăng?” Tôi quay người lại đối mặt với chủ nhân của giọng nói này. Nàng ta nép sau lưng mấy nữ tỳ áo hồng của mình, đeo mạng che mặt, trên người khoác một chiếc áo lông vũ màu bạc. Tiên trang trên người các nàng có tác dụng che giấu khí tức rất tốt, thế nhưng những người pháp thuật cao cường một chút đều phát hiện các nàng vốn chẳng thuộc loài tiên.
Tôi từng điều tra qua về người con gái này. Công chúa ma giới tên thật là Xích Loan, từ nhỏ đã được tôn vinh là mỹ nhân đệ nhất của vùng đất mà cha nàng cai trị. Về tính tình, nghe nói nàng là một người con gái vừa lương thiện vừa khéo léo vừa giỏi chiều lòng người. Trước đó, tôi không dám đem mức độ lương thiện, khéo léo theo tiêu chuẩn của cõi ma so sánh với cõi trời, cũng không có nhận định gì về tính cách của nàng kia. Thế nhưng nếu chỉ dùng bề ngoài để đánh giá, Xích Loan tuy không phải tiên, lại cố tình che mặt, nhưng đứng giữa khu vườn này vẫn toát lên nét xinh đẹp rực rỡ hiếm có.
Dĩ nhiên, những suy nghĩ này đều xảy ra trước khi tôi bị giọng nói có chút quá mềm mại kia gọi lại.
Đáp lại nàng, tôi chỉ cười cười: “Đây là việc nhà của Thanh Khâu, vốn chẳng phải chuyện hay ho gì. Lúc nãy là tiểu tiên lỡ miệng nói với tiên hữu thân thiết, mong cô nương xem như chưa tình cờ nghe thấy gì ha.”
Tôi nhấn mạnh hai chữ “tình cờ”. Thật ra tôi đã phát hiện mấy nàng này lén giấu khí tức mà tới sau lưng tôi, thế nhưng tôi vẫn giả vờ như chưa biết. Thứ nhất, tôi vẫn cho rằng các nàng mang lòng tò mò đơn thuần, cũng không muốn làm to chuyện. Thứ hai, hụ, cô gái này từng là hình mẫu về mỹ nhân mà tôi say mê từ nhỏ, tôi cũng không muốn làm xấu mặt nàng.
Thế nhưng cô nàng xinh đẹp kia chưa chịu buông tha, hơi dài giọng nói: “Tiên tử có điều không biết, bổn cung vốn là thái tử phi tương lai của Thiên Long tộc… Diệc Vũ tiên tử dù sao cũng từng là nô tỳ bên cạnh vị hôn phu của ta… Nghe nói nàng ấy hi sinh thân mình vì nghĩa lớn, thân là hiền thê tương lai của thái tử, cũng nên vì chàng mà báo đáp chút tình nghĩa này…”
Giọng nói của nàng êm dịu như vậy, thế mà suýt nữa khiến tôi ngã ngửa xuống hồ. Vế sau coi như tạm được, dù sao tôi cũng không muốn tranh chức thái tử phi với nàng ta, thế nhưng vế đầu, ặc, có cái gì đó sai sai…
Nô tỳ?
Tôi, làm nô tỳ cho Duyệt Vi?
Tôi hơi cong môi: “Cô nương quả là một người thú vị. Thế nhưng người ta thường nói nhiệt tình đi với ngu dốt sẽ làm hỏng chuyện, trước khi cô nương muốn đền đáp bằng hữu hay nô tỳ của hôn phu gì gì đó của mình, nên điều tra kỹ họ là ai.”
Tôi nói xong cũng không đợi cô nàng phản ứng, vừa bước nhanh tới bên kia hồ vừa cất tiếng gọi: “Ấy kìa tinh quân áo đỏ, chờ tôi với…”
Vị tinh quân áo đỏ vừa được nhắc tới đang chắp tay đứng dưới một gốc hoa đào, tôi vừa chạy tới, anh ta liền phóng ánh mắt ta-đây-hiểu-rõ-mọi-chuyện nhìn tôi. Anh ta mở lời: “Tiên tử có biết mấy nàng kia là người của cõi ma?” Tôi tỏ vẻ hơi ngạc nhiên: “Thật vậy sao? Lúc nãy đã thấy khí tức các nàng là lạ, thế nhưng cõi trời thông hôn với cõi ma, các nàng xuất hiện ở Thiên Long Thần Điện cũng không phải không chấp nhận được.” Thanh Lộc tinh quân nở nụ cười quái dị: “Hừ, không thể không chấp nhận được cái gì? Nếu nàng ta thông minh một chút, hẳn đã không chườm mặt ra lúc này. Hơn nữa trước tình hình ma vật quấy nhiễu cõi trời như hiện tại, đám cưới kia phải hoãn lại một thời gian rồi.” Tôi buộc miệng nói: “Dù sao nàng ấy cũng đã đến đây rồi, có đám cưới hay không thì cũng như nhau thôi.” Thanh Lộc tinh quân nghe vậy liền cười cười: “Tiên tử thật là độc miệng. Ta rất thích.”
Tôi hỏi: “Tinh quân thần thông như vậy, có đoán được bên trong phòng họp đang nói về cái gì không?” Thanh Lộc tinh quân đáp: “Lát nữa tiên tử hỏi ông ngoại mình, chẳng phải sẽ rõ sao?” Tôi: “!!!” Thanh Lộc tinh quân: “Tiên tử vẫn nghĩ không ai đoán được thân phận của cô? Thật xấu hổ quá, lúc nãy bổn tinh quân có đùa giỡn một chút, sự thật là ngay từ đầu ta đã đoán được tiên tử là ai.” Tôi cong miệng nói: “Quả là như vậy. Tối qua ông ngoại có nói với Hổ Vương thân phận của tiểu tiên rồi. Chẳng qua tiểu tiên sơ ý, quên mất điều này.” Thanh Lộc tinh quân liền tròn mắt nói: “Tiên tử thật sự là Diệc Vũ sao? Thật ra từ đầu bổn tinh quân cũng chưa biết cô là ai. Lúc nãy thử một chút, không ngờ tiên tử tự khai ra hết rồi…”
Tôi: “…”
Thanh Lộc tinh quân: “Tiên tử cũng đừng lo. Tiên nhân chúng ta đều sống lâu, cho nên hiểu rõ cái gì người không muốn ta biết, thì ta cứ làm như không biết. Bổn tinh quân dám cá mấy vị trong phòng kia đều đoán được tiên tử là cháu ngoại của Hồ Vương, chẳng qua đổi một cái tên, thay một diện mạo khác, đừng quên người còn trẻ mà có bản lãnh như tiên tử, ở cõi trời này cũng là có một không hai.”
Anh ta chuyển sang lẩm bẩm: “Nói tới diện mạo, tiên tử ăn linh dược gì mà có thể xinh đẹp như thế? Trước đây mọi người đều nói công chúa cõi ma xinh đẹp bậc nhất, thế nhưng bổn tinh quân thấy so với tiên tử, nàng ta chỉ là một bông hoa dại bên đường mà thôi.” Cũng may ánh mắt anh ta chỉ mang theo tò mò cùng nghiền ngẫm, không có chút bỡn cợt nào, nếu không tôi nhất định tung cước đá văng anh ta khỏi Thiên Long Thần Điện.
Tôi không đáp lời Thanh Lộc tinh quân, anh ta cũng không mở miệng thêm nữa. Chúng tôi mỗi người chìm vào suy nghĩ của mình, tạo ra tình huống hai người giương mắt chiếu tướng nhau. Cùng lúc, Thanh Lộc tinh quân cũng đang quan sát động tĩnh của mấy nàng ở phía bờ hồ đối diện, các nàng bước về bên trái một bước, anh ta nhất định cũng kéo tôi về bên trái một bước.
Cũng may sau đó buổi họp kín của mấy vị lãnh đạo cũng nhanh chóng kết thúc, Thanh Lộc tinh quân theo thủ trưởng của anh ta về Tinh Tú Điện, tôi cũng theo ông ngoại về Thanh Khâu. Lúc chúng tôi chia tay còn có một màn tạm biệt như thế này:
Tôi: “Tinh quân đừng quên hẹn ước của chúng ta.”
Thanh Lộc: “Bản tinh quân biết rồi, tiên tử đừng có nhắc hoài nữa được không. Chẳng lẽ trước giờ bản tinh quân là người hay thất hứa như thế?”
Tôi (suy nghĩ một lát): “Nếu nói tinh quân của cõi tiên, tiểu tiên không dám nhận xét, vì tiểu tiên mới gặp ngài gần đây. Còn nếu nói Lê Duyệt hoàng đế, cũng là tinh quân lúc đi lịch kiếp, tiểu tiên mà nhận xét về anh ta thì tinh quân rất mất mặt…”
Thanh Lộc: “Được rồi, bản tinh quân chấp nhận mình không phải là một người tốt.”
Tôi: “Thật ra cũng không cần tự trách. Cái mà tiểu tiên cần là tương lai của tinh quân. Còn quá khứ, tiểu tiên sẵn lòng tha thứ.”
Thanh Lộc: “Tốt nhất là tiên tử đừng nói thêm câu nào nữa. Danh tiếng của bản tinh quân đã không tốt, cô còn làm người ta hiểu lầm bản tinh quân là kẻ phụ tình trong truyền thuyết ư…”
Tôi cảm thấy việc dùng lời nói làm người khác phát điên cũng là thú vui tao nhã, hơn nữa còn có thể làm tinh thần phấn chấn lên rất nhiều.
Tôi và ông ngoại đạp chung một đám mây về Thanh Khâu. Trên đường, lúc ông ngoại thoát khỏi dòng suy nghĩ về an nguy của cõi trời, chợt nói với tôi như thế này: “Thanh Lộc tinh quân thật ra cũng là một vị tiên tốt. Thế nhưng trước đây gã từng theo đuổi mẹ con, lại từng có ý nhận làm cha đỡ đầu của con (nhưng bị cha ruột con từ chối). Xét về vai vế con còn phải gọi người ta là chú.”
Tôi bĩu môi: “Ngay cả Yêu Hoàng còn già hơn ông ngoại mà con còn chẳng thèm gọi bằng chú. Thanh Lộc tinh quân xứng sao?”
Hồ Vương (lau mồ hôi hột): “Ý ông ngoại không phải là như vậy… Mấu chốt của vấn đề, là vị này từng theo đuổi mẹ của con...”
Tôi bật cười sằng sặc: “Ông ngoại đừng nói đùa nữa được không. Tinh quân rõ ràng là ‘đoạn tụ’, khắp cõi trời ai cũng biết, anh ta còn có thể động lòng với giống cái như mẹ con ư...”
Hồ Vương: “...” (Cái danh đoạn tụ này, ngày xưa cũng là mẹ con ban phát cho người ta đó, con có biết không? Thanh Lộc đáng thương...) Vậy mới nói, một khi tin đồn bất thiện đã được bồi đắp thành niềm tin vững chãi, khổ chủ chỉ còn biết than trời mà thôi…
Sau một hồi cười sặc sụa, trong lòng tôi trở nên trống vắng rất nhiều. Tôi chợt nhận ra rằng mỗi người có người nhắc tới hai chữ “người yêu”, hoặc ngụ ý hai chữ này, tôi nhất định sẽ nhớ tới Ma Thiên, tim cũng sẽ đập nhanh một nhịp. Mặc dù hiện tại tôi không biết Ma Thiên đang ở đâu, cộng thêm sự việc “Ma Cốt” làm nổi lên nhiều nghi vấn về chàng, thế nhưng buồn cười thay, tất cả những suy nghĩ mà tôi dành cho chàng vẫn đều tốt đẹp và tràn đầy tin tưởng.
Phải chăng, trải qua bao gian khổ cùng chàng trong Hỏa Ngục, tôi đã dần biến chàng thành một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho mình. Chỉ cần nghĩ về chàng, tôi sẽ cảm thấy cõi lòng ấm áp, mọi khó khăn đều không phải là vấn đề lớn nữa. Nếu không phải đã nhìn nhận tình cảm với chàng từ trước đó, tâm trạng lúc tôi gặp lại Duyệt Vi sẽ là hoang mang, bối rối, chứ không thể thờ ơ, bình tĩnh như tôi đã thể hiện. Nói cách khác, khi trong lòng tôi có Ma Thiên, Duyệt Vi cũng giống như một người qua đường xấu tính từng hắt lên chân tôi một vũng nước. Vũng nước vẫn ở đó, thế nhưng tôi có thể lựa chọn bước tiếp, chỗ bị ướt bẩn cũng sẽ có lúc khô ráo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thì ra khi trong lòng bạn có một người, bạn sẽ trở nên kiên định rất nhiều. Người đó chỉ cần ở trong tim, bạn sẽ cảm thấy khoảng trống trong lòng được lấp đầy, mọi suy nghĩ của bạn cũng sẽ xoay quanh người đó.
Thế nhưng điều tiếc nuối duy nhất của tôi hiện tại, là vẫn chưa tìm được Ma Thiên bằng xương bằng thịt, vẫn chưa thể nói cho chàng biết rằng tôi nhớ mong chàng biết chừng nào.
Lúc tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, tiếng gió vù vù bên tai cũng bắt đầu dịu xuống. Ông ngoại tôi nhảy ra khỏi đụn mây, mệt mỏi nói: “Chúng ta về đến Thanh Khâu rồi.” Tôi lén liếc nhìn ông một cái, thì thấy ông đang cau mày. Suốt đoạn đường đi tôi không hỏi về chuyện xảy ra trong phòng họp kín, thế nhưng nhìn sắc mặt ông ngoại, đây cũng không phải chuyện hay ho gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT