*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sum....
Anh đâu rồi....
Trên chiếc giường được bao phủ bởi hoa tuyết trắng xóa, một bàn tay yếu ớt vươn lên, hòa vào luồng khí giá lạnh mong mỏi tìm thấy chút hơi ấm tồn tại giữa căn phòng cô đơn. Sau cái ngày đi chơi ấy, nó với hắn không còn gặp nhau nữa.Cái cảm giác lạnh lẽo, lạc lõng này khiến nó không còn chút sức lực để ngồi dậy, thần thức vĩnh viễn chìm vào trong mê mang.
Chiếc bình bông màu xanh trên bệ cửa sổ đã bị bao phủ bởi sắc đen, tâm trạng u ám dường như khiến cho khung cảnh căn biệt thự trở nên âm u, mờ nhạt. Ánh sáng đối với nó giờ chỉ là hy vọng quá xa vời, quyết định đêm hôm đó đã đẩy lùi tất cả, chúng ngăn cách nó với hắn ngày càng rộng hơn, rộng đến mức không thể với lấy thêm một lần nào nữa.
Tình bạn và tình yêu, không thể chọn cả hai được.
Bỗng dưng, nơi khóe mắt Bloodmix xuất hiện những giọt nước vỡ òa, chúng chảy giàn giụa trượt xuống bờ môi mỏng, tích tụ biết bao nhiêu tư vị của nỗi đau. Bloodmix mặt đỏ hoe, cố gắng hít thở sâu để điều khiển dòng nước chảy ngược lại. Nhưng càng làm vậy chỉ càng khiến cho lệ đắng tuôn ra nhiều, khoang miệng hô hấp hé mở không
ngừng tiếp nhận những cảm giác đau đớn mặn chát.
Nước mắt chẳng còn là thứ xa vời nữa rồi.
...........................................
Rào...rào...rào
Âm thanh nước chảy xối xả từng đợt dội vào người hắn, Sum với đôi mắt thẫn thờ nhìn xuống dưới, bản thân chìm sâu vào dòng suy tư. Có lẽ, ngoài sự tổn thương mà nó dành cho hắn ngày hôm qua, đầu óc hắn dường như không thể chứa thêm bất cứ suy nghĩ nào nữa.
Bóng hình khuất dần trong biển sương mù tuyết chẳng thể nào phai trong tâm trí, hình như cái thứ gọi là tình yêu không thể nào tồn tại giữa nó và hắn được. Đau đớn và tuyệt vọng xuất phát từ sự phản bội của mối tình đầu đã đóng băng trái tim hắn, mọi thứ cứ ngưng đọng cho đến khi Bloodmix xuất hiện, người đầu tiên có thể làm tan chảy trái tim lạnh giá và một lần nữa đưa nó trở về trạng thái ban đầu.
Hắn còn nên tin vào tình yêu nữa không!?.........
Những giọt nước thi nhau thoát khỏi lỗ của chiếc vòi sen không ngừng rơi, che lấp đi giọt nước vô thức lìa khỏi khóe mắt. Sum máy móc đóng nước lại, hắn vơ chiếc khăn lau đầu rồi bước ra khỏi phòng tắm. Bước chân bất chợt ngừng lại khi nhìn thấy bức ảnh chụp trên màn hình điện thoại, bản thân không tự chủ mà cầm lấy đặt giữa tim, viền
mắt mới khô lạnh một lần nữa âm ấm, ẩm ướt.
" Chết tiệt! NGƯỜI ĐÂU!!!!!!!?"Sum đột nhiên tức giận, hất văng chiếc điện thoại rồi hét lên. Âm thanh phẫn nộ lạnh gáy khiến cho người hầu ở dưới vội vã chạy ào ào lên lầu, diện kiến trước cửa hắn. Mặc dù đã tập trung đông đủ nhưng không có ai dám mở cánh cửa to lớn lạnh lẽo này, bởi vì việc duy nhất bọn họ đứng đây là chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, còn kẻ nào gan to dám bước vào phòng nhưng chưa có sự cho phép của Trần thiếu gia thì cứ xác định con đường chết của mình cho rồi.
"Litta!""Vâng!...""Vào đây!"Hắn mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, gọi đại một cô hầu vào phục vụ. Tính cách phong lưu vốn đã biến mất bây giờ lại nổi nổi lên.
Nữ hầu Litta nghe được gọi tên thì bản thân không khỏi mừng thầm, liền nhanh chóng đi vào. Khi cánh cửa vừa mới hé mở, một thân hình nam nhân rộng lớn phơi bày ngay trước mắt, làn da màu đồng kết hợp với nhan sắc tuấn lãnh vô cùng mê người. Đặc biệt hơn là chiếc khăn quấn quanh hạ thân rắn chắc, chỉ ngần những đặc điểm đơn giản này đã tạo lên một sức hút gợi cảm, không thể cưỡng lại.
"Cởi đồ ra!"Sum liếc đôi mắt xanh biển sớm đã đục ngầu, lạnh lẽo ra lệnh, từng cử chỉ dù rất phong lưu, đa tình nhưng lại toát lên một khí chất vương giả, cao quý khiến ai cũng không dám phản kháng. Nữ hầu Litta ngoan ngoãn, nhanh chóng thoát y chính mình rồi thoăn thoắt tiến đến chỗ hắn. Chẳng mấy trong căn phòng vang vọng tiếng thở dốc rất rõ, nồng mùi hoan ái rất đậm. Hắn sau khi trút hết cơn giận nên cơ thể nhỏ bé đó thì liền tẩy rửa lại cơ thể mình, thờ ơ mặc kệ với nữ hầu run rẩy nằm thở dốc.
"Thiếu...thiếu gia!?"Dù đã bị hành hạ, giày vò rất lâu nhưng cô ta vẫn còn sức níu lấy khóe áo hắn, Sum liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn người đàn bà có tỏ ra quyến rũ phía dưới, bản thân có chút chán ghét mà hất tay cô ta. Hắn hay có thói quen thay đổi toàn bộ đồ dùng trong căn phòng mình sau khi làm tình với một người phụ nữ, bởi vì mùi hương hoan ái lưu lại chính là điều khiến hắn khó chịu vô cùng.
"Cút!"Sự chết chóc bất ngờ hiện lên giữa tròng ngươi khiến cho nữ hầu Litta bất thình lình giật bắn, vội vã mặc hết quần áo lại. Cô ta mang theo vẻ mặt ủy khuất mà chạy biến, thề là sẽ không bao giờ quay lại căn phòng này. Hắn đương nhiên chẳng thèm để tâm, bình thản ngồi xuống chiếc ghế nhấm nháp ly lượu, vị ngọt đắng cùng hơi men chẳng mấy mốc kéo toàn bộ ý thức chìm vào cơn say. Tầm mắt mờ mờ ảo ảo khiến cho mọi thứ cũng xoay chuyển theo, bàn ghế cứ trượt lên trượt xuống một cách thất thường. Đặc biệt là vị trí ở khung cửa sổ sát đất, xuất hiện một bóng dáng mảnh mai với mái tóc đen bay nhẹ nhàng, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười xinh đẹp, lấp lánh sắc tím yêu kiều ẩn hiện trên đôi đồng tử quyến rũ.
Ư.....
Bị ảo giác mạnh mẽ mê hoặc, Sum với sắc mặt đỏ bừng cố gắng gượng dậy, hơi thở toàn là mùi rượu phảng phất trong không khí làm cho hình ảnh tồn tại trong tâm trí kia càng rõ nét hơn. Mỗi bước đi, hắn như phải vượt qua hàng nghìn ngọn núi vô cùng nguy hiểm và gian nan, đầu khớp gối dần dần mất đi khí lực, liền ngã nhào. Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh cuối cùng, hắn vẫn luôn gồng mình quay người lại, nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy. Qủa nhiên, hình ảnh vẫn không những không biến mất mà còn tiến đến bên cạnh hắn, bàn tay khẽ đưa lên rồi nhẹ nhàng vỗ đầu. Sum lúc này chỉ cảm thấy trái tim ấm áp vô cùng, khóe mắt run run rồi đổ ập xuống. Hàng lông mi cong vút trên viền mắt vô thức đẩy giọt lệ cố gắng kìm nén hàng giờ tuôn ra ngoài. Nó lặng lẽ chảy xuống, hòa vào da thịt trắng bệch của một lòng bàn tay.
"Haizzz! Thẳng nhỏ này! Ta không nghĩ em lại yêu cháu ta đến vậy! Người thầy dạy toán thở dài, lặng lẽ khiên hắn lên chiếc giường đã thay nệm, lòng không khỏi dâng lên trận thương xót.
Hắc Đinh Thiên....con người và Ma Cà Rồng có thể tồn tại được với nhau sao!?
Qua mấy tiếng đồng hồ chìm trong cơn say, Sum cuối cùng cũng tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi, cực kì đau đầu. Hắn ôm mặt, tự xoa bóp hai thái dương nhức mỏi để làm giảm khối chong chóng đang xoay vòng vòng giữa mắt. Bỗng nhiên, bên tai bất thình lình vang lên tiếng ngáy to, âm tiết vô cùng rõ ràng, chúng khiến cho mọi cơn buồn ngủ còn sót lại trong đầu đều lập tức tan biến đồng thời cấp tốc kéo sự chú ý của hắn sang chỗ giường bị lún bên cạnh.
Cơ thể hắn bất động trong hai ba giây, đồng tử nhắm lại liên hồi nhưng hình ảnh đáng sợ vẫn không biến mất. Khóe miệng Sum run rẩy co giật, khẽ nhấc tay cấu mạnh da mình. Cơn đau nhói buốt chứng tỏ những gì trước mắt đều là sự thật, cả người hắn nổi da gà run bần bật rồi nghiến răng đập đầu vào tường.
"Gì mà ồn ào thế!?"
Một giọng đàn ông ngái ngủ, khó chịu vang vọng.