Ánh nhìn trống rỗng, Mathias khoắng thìa trong ly cà phê của mình. Antoine ngồi cạnh và lấy nó ra khỏi tay anh.
- Cậu khó ngủ à? Antoine hỏi.
Louis từ phòng nó đi xuống và đến ngồi bên bàn.
- Không biết con gái tôi còn đang làm gì nữa đây? Lại muộn học mất thôi.
- Bạn ấy tới ngay giờ, Louis trả lời.
- Người ta không nói “ngay giờ” mà là “ngay bây giờ” Mathias nói, giọng cao lên.
Anh ngẩng đầu và thấy Emily đang trượt trên thành cầu thang xuống.
- Ra khỏi đó ngay lập tức, Mathias vừa hét vừa đứng bật dậy.
Mặt cau có, con bé đi tới ngồi trên tràng kỷ trong phòng khách.
- Bố đến chán ngấy con rồi! bố nó tiếp tục kêu, con có lập tức ra bàn ăn khong thì bảo!
Môi run run, Emily vâng lời đến ngồi trên ghế của mình.
- Con đúng là được chiều quá hỏng rồi, chuyện gì cũng phải nhắc lại cho con hàng trăm lần, lời nói của bố không vào được trong não của con nữa phải không? Mathias tiếp tục.
Sững sờ, Louis nhìn bố của nó, người này khuyên nó nên làm sao cho kín đáo nhất.
- Và đừng có nhìn bố theo cái kiểu ấy! Mathias tiếp tục nói, vẫn chưa nguôi cơn giận. Con bị phạt! Tối nay khi con đi học về... làm bài tập, ăn tối và sau đó lên ngủ ngay, không xem tivi, rõ chưa?
Con bé không trả lời.
- Thế đã rõ chưa hả? Mathias nhấn mạnh, và còn nói to hơn nữa.
- Vâng thưa bố, Emily lắp bắp, mắt đầy lệ.
Louis lấy cặp sách, bắn vào Mathias ánh mắt giận dữ rồi kéo bạn nó ra cửa.
Antoine không nói một câu nào, lấy chìa khóa xe hơi trong chiếc khay.
Sau khi đã đưa lũ trẻ tới trường, Antoine đậu chiếc Austin Healey trước hiệu sách. Vào lúc Mathias bước xuống xe, anh nắm cánh tay bạn.
- Tớ rất muốn hiểu trong lúc này cậu khong thấy dễ chịu cho lắm, nhưng sáng nay cậu đã hơi quá với con gái cậu đấy.
- Khi tớ thấy nó bước qua thành cầu thang, tớ đã quá sợ, sợ đến xanh cả mặt nếu như cậu cần biết.
- Không phải bởi cậu mắc chứng chóng mặt mà cậu ngăn cấm nó đi lại chứ!
- Cậu nói thế thì đúng lắm đấy, cậu mặc áo len cho con trai cậu ngay khi cậu thấy lạnh... Tớ đã thực sự kêu đến mức ấy kia à?
- Không, cậu đã thực sự gào đến mức ấy thì có! Hãy hứa với tớ một việc, đi dạo đi, chiều nay hãy quay lại công viên đi, cậu cần như vậy đấy!
Antoine vỗ nhẹ thân ái lên vai bạn và đi về phía văn phòng của mình.
* * *
Vào lúc mười ba giờ, Antoine mời McKenzie đến ăn tại nhà hàng của Yvonne. Để bắt đầu, anh tuyên bố, họ sẽ mang tất cả những bản vẽ thi công mà McKenzie đã hoàn thành và tranh thủ bữa ăn để kiểm tra tại chỗ những chi tiết cuối cùng còn lại.
Họ ngồi vào bàn, Yvonne đến tìm Antoine, có người cần gặp anh ở điện thoại.
Antoine cáo lỗi người cộng sự của mình và nhấc ống nghe đang đặt trên mặt quầy.
- Hãy nói thật cho tớ biết, cậu có nghĩ rằng Emily có thể sẽ không yêu tớ nữa chứ?
Antoine ngắm nghía chiếc máy điện thoại và dập máy mà không trả lời. Anh đứng nán lại bên cạnh, và anh đã đoán trúng phóc, tiếng chuông đã lại đổ dồn. Anh nhấc máy ngay lập tức.
- Cậu làm tôi bực mình quá thể, Mathias... Xin lỗi? Không, buổi trưa chúng tôi không nhận đặt chỗ ở nhà hàng... Đúng thế, xin cám ơn.
Và dưới con mắt tò mò hồi hộp của Yvonne, anh nhẹ nhàng đặt máy xuống.
Antoine quay về bàn của mình và ngay lập tức phải quay lại, điện thoại lại réo vang. Yvonne chìa máy cho anh.
- Đừng nói gì và hãy nghe tớ nói đã nhé! Mathias đang bồn chồn đi đi lại lại trong hiệu sách của mình, khẩn khoản. Tối nay, cậu dỡ bỏ hình phạt, tớ sẽ về sau cậu và tớ sẽ tùy cơ ứng biến.
Mathias dập máy liền.
Máy điện thoại vẫn trên tai, Antoine cố gắng hết sức để giữ độ bình thản. Và do Yvonne vẫn không rời mắt khỏi anh, anh cũng tùy cơ ứng biến luôn.
- Đây là lần cuối cùng cậu quấy rầy tớ giữa cuộc họp đấy nhé! anh nói rồi đến lượt mình cũng đặt máy xuống.
* * *
Ngồi trên một băng ghế, Danièle đã ngừng chơi trò tìm ghép chữ để đam một chiếc quần yếm trẻ em. Bà kéo sợi dây len và đẩy cặp kính ở chỏm mũi lên. Đối diện bà, Sophie ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, chơi bài với Emily và Louis. Cô bị đau lưng, cáo lỗi bọn trẻ và mặc chúng ở đấy để đứng dậy đi vài bước.
- Bố của cậu dạo này sao thế? Louis hỏi Emily.
- Tớ cho rằng đó là tại cô nhà báo đã đến nhà ăn tối hôm trước ấy.
- Chính xác là có cái gì giữa bọn họ mới được chứ? cậu bé chất vấn trong lúc quẳng một cây bài xuống.
- Bố cậu... và mẹ tớ, vừa trả lời cô bé vừa ngả bộ bài của mình xuống.
* * *
Mathias vội vã bước trên một lối đi trong công viên. Anh mở túi mua ở hiệu bánh mì, thò tay vào và lấy ra một cái bánh mì pha nho và nhai ngấu nghiến. Bất thình lình, anh bước chậm lại và thay đổi vẻ mặt. Anh đứng nấp đằng sau một cây sồi để theo dõi cảnh tượng trước mặt mình.
Emily và Louis đang cười hết sức thoải mái. Bò lồm ngồm trên cỏ, Sophie cù hết đứa này rồi lại đến đứa kia. Cô nhỏm dậy và hỏi chúng.
- Một bất ngờ có sáu chữ cái là gì nào?
- Đu quay (nguyên bản: Manège)! Louis kêu lên.
Như là ảo thuật, cô làm xuất hiện hai chiếc vé trong lòng bàn tay mình. Cô đứng dậy và mời bọn trẻ đi theo mình về phía trò chơi đu quay.
Louis đi sau cùng, nó nghe thấy tiếng huýt sáo và quay đầu lại. Cái đầu của Mathias thò ra khỏi thân cây. Anh ra hiệu cho nó kín đáo đi về phía mình. Louis liếc nhanh về phía các cô gái đang đi xa trước nó và chạy về chiếc ghế băng nơi Mathias đang đợi.
- Chú làm gì ở đây vậy? cậu bé hỏi.
- Thế Sophie, cô ấy làm gì ở đây thế? Mathias trả lời.
- Cháu không thể nói cho chú biết được, đó là bí mật!
- Này, khi chú biết rằng có một cậu bé nào đó đã bóc lấy một cái vảy sừng của con khủng long ở nhà bảo tàng, thì chú đã chẳng nói gì cả đấy thôi!
- Đúng thế, nhưng đây là chuyện khác, con khủng long thì đã chết rồi.
- Thế tại sao chuyện Sophie có mặt ở đây lại là một bí mật nào? Mathias cố nài.
- Hồi đầu, khi chú chia tay với cô Valentine, chú đã lén đến thăm Emily ở vườn Luxembourg, đó cũng là một bí mật chứ, đúng không?
- A, chú hiểu rồi..., Mathias thì thầm.
- Không, chú chẳng hiểu cái gì cả! Kể từ khi chú và bố cháu cãi nhau với cô Sophie, cô ấy nhớ bọn cháu, và cả cháu nữa, cháu cũng nhớ cô ấy.
Cậu bé đứng vụt dậy.
- Thôi, cháu phải đi đây, họ sẽ nhận ra là cháu không có mặt ở đó.
Louis đã đi được vài bước, nhưng Mathias gọi ngay nó lại.
- Cuộc nói chuyện của chúng ta, thì cũng là bí mật, đồng ý chứ?
Louis gật đầu đồng ý và khẳng định lời tuyên thệ của nó bằng một bàn tay được trịnh trọng đặt trên ngực. Mathias mỉm cười và quẳng cho nó gói bánh ngọt.
- Còn hai cái bánh mì pha nho đấy, cháu sẽ đưa một cái cho con gái chú chứ?
Cậu bé ngó Mathias, làm ra vẻ suy sụp.
- Thế cháu sẽ nói gì với Emily, rằng cái bánh mì pha nho của chú đã mọc lên từ một cái cây à? Chú đúng là rất tồi trong chuyện nói dối, ông già ạ!
Nó ném trả lại anh túi bánh và vừa chạy đi vừa gục gặc đầu.
* * *
Buổi tối, khi trở về nhà, Mathias thấy Emily và Louis ngồi trước bộ phim hoạt hình. Antoine đang sửa soạn bữa ăn trong bếp. Mathias đi về phía anh và khoanh tay nhìn.
- Tôi không hiểu rõ cho lắm! vừa nói anh vừa chỉ tivi đang bật. Tôi đã nói thế nào ấy nhỉ?
Sửng sốt, Antoine ngẩng đầu lên.
- Không... được... bật tivi cơ mà! Vậy thì tôi nói hay không nói thì cũng vậy thôi à? Dẫu sao thì cũng quá thể lắm đấy! anh kêu lên và giơ hai tay lên trời.
Từ tràng kỷ, Emily và Louis quan sát cảnh tượng ấy.
- Tôi rất mong mọi người tôn trọng một chút uy quyền của tôi trong cái nhà này. Khi tôi ra một quyết định nào đó về lũ trẻ, thì tôi rất muốn cậu ủng hộ tôi, kể cũng dễ dàng khi mà bao giờ cũng là một người chuyên phạt và người kia thì chuyên thưởng đấy nhỉ!
Antoine, nãy giờ không rời mắt khỏi Mathias, dừng tay đảo món rau xào thập cẩm của mình.
- Đây là vấn đề liên kết gia đình! Mathias kết luận trong lúc thò ngón tay vào trong chảo và nháy mắt với bạn.
Antoine giáng cho anh một nhát muôi vào tay.
Sự va chạm thế là được khép lại, tất cả mọi người ngồi vào bàn. Vào cuối bữa, Mathias dẫn Emily lên đi ngủ.
Nằm cạnh con, anh kể cho cô bé nghe câu chuyện dài nhất mà anh biết. Và đến lúc kết thúc, Théodore, con thỏ có khả năng thần diệu, đã nhìn thấy trên bầu trời có con đại bàng lượn thành vòng tròn (con vật khốn khổ từ lúc lọt lòng mẹ đã có một cánh ngắn hơn cánh kia... mấy cái lông), thì Emily cho ngón tay vào miệng và dựa sát vào bố nó.
- Con ngủ đấy ư, công chúa của bố? Mathias thì thào.
Anh trườn hết sức nhẹ nhàng xuống bên cạnh. Quỳ gối gần giường, anh vuốt mái tóc đứa con gái nhỏ của mình và ngồi lại rất lâu ngắm nhìn nó ngủ.
Emily một tay đặt lên trán, tay kia vẫn nắm tay bố. Thỉnh thoảng, môi nó mấp máy như thể nó sẽ nói điều gì đó.
- Sao con giống cô ấy thế không biết, Mathias thì thầm.
Anh đặt một nụ hôn lên má con, nói với con rằng anh yêu nó hơn tất thảy rồi ra khỏi phòng không hề gây một tiếng động.
* * *
Antoine, trong bộ pyjama, đang nằm trên giường bình thản đọc sách. Có tiếng gõ cửa.
- Tớ quên đi lấy bộ com-lê ở hiệu giặt là rồi, Mathias nói và thò đầu vào trong cánh cửa mở hé.
- Tớ đã đi lấy rồi, nó ở trong tủ treo của cậu ấy, Antoine vừa trả lời vừa quay lại những dòng đầu của trang sách đang đọc.
Mathias tiến lại gần giường và nằm dài lên tấm chăn đắp. Anh cầm điều khiển từ xa và bật tivi.
- Đệm của cậu tốt thật đấy!
- Nó cũng cùng loại với đệm của cậu!
Mathias nhỏm dậy, vỗ vỗ chiếc gối để sửa lại chỗ cho thoải mái.
- Tớ không làm phiền cậu chứ? Mathias hỏi.
- Có đấy!
- Cậu thấy chưa, thế rồi sau cậu lại phàn nàn rằng bọn ta không bao giờ nói chuyện với nhau.
Antoine tịch thu cái điều khiển và tắt tivi.
- Cậu biết không, tớ đã ngẫm nghĩ về chứng chóng mặt của cậu, vấn đề đó thật không chung chung chút nào. Cậu đã sợ lớn lên, sợ lao mình về phía trước và chính điều đó làm cậu tê liệt, bao gồm cả trong quan hệ của cậu với những người khác. Với vợ thì cậu sợ làm một người chồng, và đôi khi, thậm chí với con gái cậu cũng sợ làm một người bố. Lần cuối cùng cậu làm một cái gì đó cho một ai khác không phải bản thân cậu là từ hồi nào hả?
Antoine ấn vào công tắc của cái đèn trên bàn ngủ và quay lại. Mathias ngồi yên như vậy liền vài phút, trầm ngâm trong bóng tối; cuối cùng anh cũng đứng dậy và, ngay trước lúc đi ra, nhìn chằm chằm vào bạn mình.
- Thế cậu có biết không hử? Cậu có lời thì tớ cũng có lời, tớ có lời liên quan đến cậu, Antoine ạ: để cho ai đó bước vào đời mình, thì phải hạ những bức tường mà mình đã dựng lên để tự bảo vệ, chứ không phải ngồi đợi để người kia lao đầu vào phá chúng đi đâu!
- Tại sao cậu lại nói với tớ như vậy? Có phải là tớ đã không phá tường hả? Antoine kêu lên.
- Không, người phá tường chính là tớ, nhưng tớ không nói đến chuyện này! Thế cỡ giày trong cửa hàng quần áo trẻ sơ sinh là bao nhiêu vậy?
Và cánh cửa khép lại.
* * *
Cả đêm ấy Antoine không ngủ được... hoặc gần như là thế. Anh bật đèn, mở ngăn kéo bàn ngủ, lấy ra một tờ giấy và bắt đầu viết. Và chỉ đến lúc trời tảng sáng thì giấc ngủ mới cuốn anh đi, khi anh đã hoàn thành bức thư của mình.
Mathias cũng vậy, cả đêm không ngủ... hoặc gần như là thế. Cả anh cũng bật đèn, và cũng hệt như Antoine, chỉ đến lúc trời tảng sáng thì cơn buồn ngủ mới cuốn anh đi, khi anh đã quyết định được một vài điểm dứt khoát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT