Ngay khi nụ cười nhếch mép của Hunter nhạt đi trên khuôn mặt của anh, chúng tôi nhìn thấy những tia chớp dọc ngang bầu trời kèm theo những tiếng sấm đùng đoàng. Vài giây sau, bầu trời trút xuống cơn thịnh nộ của nó và những giọt nước nặng nề thấm ướt làn da chúng tôi.
Tôi quay gót và hướng về phía ngôi nhà. Tôi cố chạy thật nhanh, nhưng thật là không may, cơn mưa đã ngay lập tức làm cho nền của cầu tàu trơn trượt và đôi dép lê của tôi không có đế chống trượt. Tối bước một bước quá nhanh và bị mất thăng bằng. Tôi hét lên, biết chắc chắn là mình sẽ lại ngã dập mông trong 3, 2…
Nhưng ngay lập tức tôi cảm thấy đôi cánh tay vòng quanh mình, chống lại cú ngã của tôi, bắt giữ tôi. Tôi nhìn lên phía trên mình và thấy Hunter nhìn xuống tôi với một vẻ khôi hài trên mặt, đôi cánh tay anh ấy đang vòng xunh quanh tôi.
Anh ấy kéo tôi lên và trước khi tôi có thể đặt vững hai chân lại trên bề mặt để lấy lại thăng bằng, tôi cảm thấy đôi cánh tay ở dưới chân mình và nền nhà biến mất phía dưới tôi. Tôi để thoát ra một tiếng hét khác. Hunter hất đôi cánh tay của anh ấy lên và bắt đầu bước về phía ngôi nhà.
“Để em xuống.” Tôi nói giọng phản đối.
Anh ấy lắc đầu. “Không đời nào. Em là một kẻ vụng về, Allisson.”
Tôi cắn chặt môi. Trái tim tôi lại đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi không thể thở nổi và tôi hoàn toàn chắc chắn là mặt mình đang dần chuyển từ ửng đỏ sang tím.
Allisson.
Chúng ta tạo nên một cặp đôi thật nguy hiểm. Anh thì bị mù và em thật vụng về.
Tôi nhớ anh ấy đã từng nói những lời đó với tôi như thể anh mới nói chúng ngày hôm qua thôi. Anh ấy có nhớ mình đã nói những lời đó không? Anh ấy có nhớ ra tôi? Liệu rằng anh ấy có muốn nhớ ra tôi không? Hay là tôi chỉ là một phần của những cơn ác mộng và anh ấy lựa chọn để lại phía sau.
Chúng tôi đã tới được chỗ căn nhà và anh ất đặt tôi xuống đứng trên đôi chân mình. Cả hai bọn tôi đều ướt sũng bởi trận mưa. Tôi từ chối nhìn vào anh và đi vào phòng tắm chộp lấy cho mình một chiếc khăn tắm và một cái khác cho Hunter. Tôi đi ra phòng khách và đưa nó cho anh. Anh đón lấy nó không nói một lời nào, và cũng từ chối nhìn vào mắt tôi.
Tôi choàng chiếc khăn tắm vòng quanh đôi bờ vai để giữ ấm. Hunter cởi bỏ chiếc áo sơ mi ướt sũng của anh ấy ra và đi tới lò sưởi. Tôi quan sát anh nhóm lửa, những suy nghĩ của tôi chạy đua và những dây thần kinh của tôi rối như tơ vò.
Tôi sẽ làm gì ở đây một mình với Hunter đây? Ngôi nhà thực sự không rộng lớn để bọn tôi chơi trò chốn tìm trong khi chúng tôi cố gắng lẩn tránh nhau. Thật là không khả thi để không nói chuyện hay thậm chí là nhìn vào nhau.
Khi anh ấy quay người lại, thân hình hoàn hảo của anh ấy một lần nữa lại phơi bày ra trước mắt tôi. Tôi vội quay người đi khỏi anh ấy. Tôi sẽ không để bị bắt gặp đang chảy nước dãi lên thân hình anh hai lần đâu!
Không một lời nào, anh ấy đi vào phòng ngủ. Khi trở lại anh ấy đã mặc một chiếc áo sơ mi trắng mới.
“Em không định thay đồ hả?” Anh ấy hỏi phía sau tôi. “Em sẽ bị ốm thôi.”
“Em chỉ mang theo một cái áo sơ mi từ ngôi nhà chính.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Anh ấy quay lại phòng ngủ và khi quay ra anh đang cầm theo một chiếc áo sơ mi màu xám.
“Hãy mượn của anh.” Anh ấy nói. “Hãy đi thay đồ đi trước khi em bị cảm lạnh.”
Tôi không tranh cãi với anh ấy. Tôi cầm lấy cái áo sơ mi, lẩm bẩm câu cảm ơn của mình trước khi tôi đi tới phòng tắm. Khi tôi quay lại phòng khách, Hunter đang đứng ở những khung cửa kính, quan sát cơn mưa. Sấm tiếp tục gầm vang và có vẻ như cơn bảo sẽ không bao giờ ngừng.
Tôi đi tới phía trước lò sưởi để giữ ấm cho chính mình. Ở đó có một bàn cà phê bằng gỗ xinh xắn phía bên cạnh tôi. Những bề mặt của nó được chạm khắc với những dây leo và những bông hoa xinh xắn. Ở giữa mặt bàn được đánh véc ni có những hoa văn hình kẻ ô vuông. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra những hoa văn đó là hình ảnh của một bàn cờ. Tôi mỉm cười. Nó được làm thật khéo léo. Nó thật là phù hợp với người chủ nhân của ngôi nhà, người mà đã trở hành một quán quân cờ vua.
“Em muốn chơi chứ?” Hunter hỏi phía sau tôi. Tôi quay người để nhìn vào anh. Anh ấy đang theo dõi tôi nhìn vào bàn cà phê cờ vua của anh ấy.
“Em không biết.” Là tất cả những gì côi có thể nói. Và nó là câu trả lời duy nhất tôi có. Tôi không biết liệu tôi muốn chơi với một thiên tài cờ vua đang đứng trước mặt mình. Tôi không biết liệu tôi muốn nhớ lại lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Tôi không biết liệu tôi có thể ngồi trước mặt anh hàng giờ và giả vờ như chúng tôi không có những quả bom đang treo lơ lửng trong đầu của chúng tôi, sẵn sàng rơi xuống và nổ tung mọi thứ bất cứ lúc nào. Tôi không biết liệu tôi có thể chịu được những lời nhận xét chế giễu của Hunter và những cái nhìn lăng mạ. Tôi không biết nếu tôi có thể là một kẻ đạo đức giả và giả vờ tôi có thể chịu đựng thêm nữa sự từ chối của anh nhận biết về tôi… và quá khứ của chúng tôi.
Anh ấy bước về phía bàn cà phê, mở ngăn kéo và lấy ra những quân cờ. Anh ấy lặng lẽ đặt chúng lên bàn cờ và rồi anh ngồi xuống một trong những chiếc trường kỷ. Anh nhướn một bên mày lên với tôi và chờ đợi tôi tới ngồi phía trước mặt anh. Khi tôi không nhúc nhích, anh ấy cau mày. “Có vẻ như em sẽ chẳng thể đi được bất cứ đâu.” Anh ấy nói khô khốc. “Với mức độ này của cơn bão, có vẻ như chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây một giờ, có lẽ còn hơn thế.”
Tôi nhướn một bên mày lên với anh. “Sẽ thế nào nếu em nói là em không biết chơi?” Nó không phải là một câu hỏi. Đấy là một sự thách thức. Tôi chọc tức anh phải nhớ ra tôi… nhớ ra chúng tôi.
Hunter nhìn chằm chằm vào tôi vài giây. Tôi như chờ đợi trong bất tận để có được câu trả lời của anh. Cuối cùng anh ấy nói. “Anh sẽ nói, ngồi xuống đi và chứng minh điều đó.” Anh ấy nhướn một bên mày thách thức tôi.
Giờ thì sao đây hả? Tôi hỏi chính mình. Tôi biết là anh ấy biết tôi. Tôi biết anh ấy nhớ ra tôi. Anh ấy chỉ là từ chối thừa nhận sự thật đó. Và nếu như tôi giả vờ rằng tôi không biết chơi cờ là thế nào, tôi sẽ chỉ nhìn như là một đứa ngốc trước mặt anh.
Tôi muốn kết thúc chuyện này. Tôi muốn bước tiếp. Thật là không công bằng rằng tôi vẫn hy vọng là Hunter và tôi sẽ có một tương lai. Thật là không công bằng rằng anh ấy thoát ra chuyện này thật dễ dàng. Tôi đã chờ đợi anh ấy một năm rưỡi trời! Tôi đóng lại mọi cánh cửa với bất kỳ khả năng nào thậm chí là thích một ai đó khác bởi vì tôi đã giữ chặt lấy lời hứa của anh ấy rằng anh ấy sẽ quay lại với tôi.
Nhưng không biết tại sao, tôi không muốn bắt đầu cuộc tranh cãi này. Và thậm chí là nếu tôi có, tôi không biết làm sao để bắt đầu. Tôi không biết làm sao để đối phó với nó nếu như anh ấy lựa chọn từ chối tôi hay là cười vào mặt tôi và nói với tôi rằng tôi đã hoang tưởng vào việc tin vào những lời hứa của anh trước khi anh ra đi. Rằng nó tất cả nó chỉ là một lời nói dối.
Tôi hít một hơi thở sâu và làm những gì mình có thể vào lúc ấy. Tôi chơi cờ với Hunter. Ít ra thì trong một giờ tới hoặc là gần như thế, đầu tôi sẽ phải bận rộn với những thứ khác. Sẽ là một thách thức để đánh bại được anh ấy trong trò chơi này, nhưng nó chắc chắn là sẽ dễ dàng hơn việc cố gắng để tính toán xem tôi phải làm gì với anh ấy trong đời thực.
Tôi di chuyển quân tốt của mình. Anh ấy di chuyển quân của anh ấy. Tôi di chuyển quân mã, anh ấy di chuyển quân tịnh. Tôi nhử tốt, anh ấy từ chối ăn nó. Thay vào đó, anh ấy tiến một bước khác đứng đối diện với tôi ở đường chéo, để tôi phải lựa chọn ăn anh ấy hay là tiến tiếp lên cao hơn.
Ở một trạng thái khác, ở ngoài đời thực, Hunter và tôi đang chơi cờ vua. Nó hoàn toàn là một trò đấu trí. Mỗi người trong chúng tôi cố gắng hiểu được người kia, đoán trước những bước đi của người khác, lập chiến lược làm sao cứu vãn những quân cơ, từ chối để bị ăn mất và cố gắng hết khả năng để không bị thua và dành lấy chiến thắng.
Tôi bị mất hai quân. Hunter thì bốn. Tôi đưa tay tới quân tịnh và lưỡng lự. Khi tôi nhìn lên, Hunter đang nhìn vào tôi thật mãnh liệt. Anh ấy đang nghiên cứu tôi. Tôi không thể nào đọc được những biểu cảm trên mặt anh. Trong đôi mắt anh, tôi thấy sự hoài nghi và sự ngưỡng mộ mà tôi kéo dài điều này thật lâu. Nhưng cả hai chúng tôi đều biết điều không thể tránh được. Chỉ có một người trong chúng tôi có thể thắng được trận đấu này. Chỉ có một người sẽ bước đi mà không bị thiệt hại. Và người đó sẽ không phải là tôi.
Tôi thở dài và di chuyển quân của mình. Bước đi duy nhất tôi có thể làm. Hunter không bao giờ rời mắt khỏi tôi. Anh ấy không phải nhìn xuống nơi tôi tiến quân cờ của mình tới. Anh ấy đưa tay ra phía trước và di chuyển quân hậu. Và với giọng thì thầm thật nhẹ nhàng, anh ấy nói, “Chiếu tướng.”
Dịch: June
Tôi gõ nhẹ vào quân vua của tôi trong thất vọng. Tôi dựa lưng vào ghế ngồi và nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Tôi ngồi như thế cả phút, chỉ nhìn chằm chằm vào quân vua thua trận. Sự nhận thức trườn xuyên suốt tôi như một người bạn bội bạc đang chờ đợi để đâm tôi ở sau lưng. Tôi sẽ không thắng được trận này.
Khi tôi ngước mắt lên nhìn vào Hunter, tôi nhận ra anh ấy vẫn đang nhìn chăm chú vào tôi cũng dữ dội như cái cách tôi đang chằm chằm nhìn vào quân cờ thất bại của mình. Đôi mắt anh ấy khoan thủng những lỗ xuyên thẳng vào tâm hồn tôi. Biểu cảm của anh ấy là trộn lẫn của sự thất vọng, giận dữ và buồn bã. Anh ấy đã thắng, nhưng tại sao anh ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi như thể điều đó là không đủ? Như thể anh ấy vẫn chưa hoàn thành xong?
“Anh có bao giờ thấy mệt mọi với chiến thắng không?” Tôi hỏi anh giọng yếu ớt.
Ban đầu anh ấy không trả lời tôi. Rồi sau đó với một giọng điềm tĩnh, anh trả lời, “Ai nói là anh luôn luôn dành chiến thắng chứ?” Tôi nghĩ là lại thấy được sự giận dữ trong giọng của anh, nhưng anh ấy đã cố gắng kiểm soát nó.
Trước khi tôi có thể mở miệng để nói được gì đó, một tiếng nổ đùng làm gián đoạn chúng tôi. Hunter cuối cùng cũng rời đôi mắt của anh ấy ra khỏi tôi và nhìn chằm chằm vào những khung cửa kính phía bên ngoài, nơi cơn mưa đang xối xả hơn bất cứ lúc nào.
“Em vẫn chưa cảm ơn anh.” Tôi nói. “Anh biết đó… về chiều nay. Anh đã cứu em. Những gì anh làm thật nguy hiểm cho anh… cho….” Tôi ngắt lời. Đấy là sự thật. Anh ấy không nên nhảy xuống hồ nước mà không có đồ bảo hộ cho đôi mắt. Nó thật là nguy hiểm cho ca ghép mắt của anh.
Khi tôi nhìn lên, tôi thấy Hunter lại đang nghiên cứu khuôn mặt tôi, như thể anh ấy đang cố gắng đọc được những cảm xúc phía sau từng lời của tôi. Rồi anh ấy thở dài và nói, “Điều đó chẳng quan trọng.” Anh ấy ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Anh chẳng quan tâm nữa.”. Có gì đó trong lời tuyên bố của anh ấy khiến tôi nao núng. Nó nhắc lại cho tôi nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp anh, khi anh ấy mất đi hết ý chí, hết mọi lý do để tồn tại và sống tiếp cuộc đời anh.
Tôi không thể chịu được sức nặng trong cái nhìn của anh. Nó khiến tôi cảm thấy buồn bã, hối lỗi và còn tan vỡ hơn tôi đã từng. Những lời chúng tôi nói với nhau càng tiến gần hơn tới một vấn đề mà chúng tôi cần phải tranh luận, nhưng không hiểu sao, có vẻ như không ai trong chúng tôi muốn bắt đầu cuộc nói chuyện ấy.
“Em đoán là chúng ta sẽ không được giải cứu sớm.” Tôi lẩm bẩm, đứng lên khỏi chỗ ngồi và quay người về hướng những cửa sổ bằng kính đằng sau tôi, nhìn chằm chằm vào bầu trời tối đen, giờ lại đang được rọi sáng ít nhất mỗi 10 giây bởi những tia chớp.
“Chúng ta có thể bị kẹt ở đây hàng giờ liền.” Anh ấy nói phía sau tôi. “Anh chắc chắn là Anderson sẽ không vui vẻ gì về điều đó.” Giọng nói của anh nghe như thể là sự kết hợp của sự thích thú, ghê tởm và nhạo báng. Tôi quay người và nhìn vào khuôn mặt anh. Anh ấy nói thêm, “Mặc dù nếu anh là cậu ta, ngay từ đầu anh sẽ không rời đi mà không có em.”
Tôi muốn nói gì đó đáp trả lại nhưng tôi không thể tìm thấy giọng của mình. Tôi muốn nói với anh ấy là Chaise không phải bạn trai của tôi. Nhưng hơn cả thế, tôi muốn hét lên với anh, hỏi anh tại sao lại phớt lờ tôi, từ chối nhận ra tôi, từ chối chấp nhận sự thật rằng chúng tôi biết nhau một thời gian dài về trước.
Anh ấy cũng đang nhìn tôi thật dữ dội. Đôi mắt anh khiến toàn bộ tôi bốc cháy. Rồi anh nhìn xuống ngực tôi và đôi bàn tay tôi tự động đưa lên sợi dây chuyền xung quanh cổ mình, nắm chặt lấy mặt dây trong lòng bàn tay.
Tôi lại thấy anh ấy cười nhếch môi rồi anh lắc đầu. Nó nhìn như thể anh muốn nói điều gì đó nhưng lại chọn không làm thế. Anh ấy nhìn như thể anh sắp sửa bùng phát, nhưng vào thời điểm cuối cùng, anh có thể kiềm nén lại những cảm xúc của mình.
Tôi không hiểu được anh. Nó dường như thể anh ấy phát bệnh phải che dấu những cảm nhận về tôi và anh không ngừng được để cho một vài suy nghĩ của anh ấy về tôi tràn ra. Tôi chẳng làm gì với anh cả, nhưng tôi không thể thể hiểu nổi tại sao có vẻ như anh ấy có những hình dung gớm ghiếc về tôi trong đầu anh.
Tôi đã chờ đợi anh ấy hơn một năm trời, hy vọng anh sẽ trân trọng những lời hứa anh ấy đã nói trước khi rời đi. Nhưng khi anh ấy quay lại, anh ấy làm ra vẻ như thể tôi chẳng là gì với anh ấy… rằng anh không quan tâm một tý nào về tôi hay là những cảm nhận của tôi. Và hơn thế nữa, anh ấy không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào làm cho tôi cảm thấy mình chẳng có ý nghĩa gì, tôi không bao giờ có ý nghĩa gì và anh ấy không thèm quan tâm bất cứ thứ chiết tiệt nào về tôi.
Cơn thịnh nộ bừng lên khắp người tôi với cường độ tôi nghĩ là mình không thể kiểm soát được. Thậm chí là kể từ khi có sự trở lại của anh, trái tim tôi đã bị tan vỡ và thêm những tổn thương và bị xúc phạm.Không chỉ vì anh ấy đã lờ tôi đi, mà còn vì anh ấy đã không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào khiến cho tôi cảm thấy… như những đứa trẻ còn lại ở trường học đã làm. Đồ sâu bọ. Đáng khinh. Thừa thãi.
Tôi cần phải biết tại sao. Tôi chịu đựng sự khó chịu và xua đuổi của anh đủ rồi. Tôi im lặng như thế là đủ rồi. Tôi khóc lóc và không để cho anh ấy biết là anh ấy đã tổn thương tôi như thế nào đã đủ lắm rồi. Tôi đã bị trừng phạt bởi những tội lỗi mà ngay từ đầu tôi chẳng biết là mình đã phạm phải như thế là đủ rồi.
Tôi hít vào thật sâu và bước lại gần anh. “Anh muốn nói thẳng vào mặt em điều gì, Hunter Vaughn?” Tôi giận dữ hỏi.
Anh ấy không trả lời, thay vào đó anh ấy tiếp tục nhìn mãnh liệt vào tôi.
“Tại sao lúc nào cũng có vẻ như anh nổi điên lên với em? Tại sao, Hunter? Tại sao anh trừng phạt em với những thứ mà em không biết là mình đã làm? Tại sao có vẻ như sự tồn tại của em khiến cho anh thấy ghê tởm? Giống như em làm anh thấy phiền phức? Hay là chỉ cần có sự hiện diện của em trong bán kính vài mét quanh anh cũng đủ khiến cho anh muốn ói? Tại sao Hunter? Trả lời em!”
Nước mắt lăn xuống má tôi nhưng tôi từ chối thoát lui. Tôi đã khơi mào lên rồi. Cuối cùng tôi đã tìm thấy can đảm để đối mặt với anh. Tôi cần biết tại sao anh ấy đổi thay. Tôi cần phải nghe thấy nó trực tiếp từ anh. Cho dù là nó đau đớn thế nào!
Anh ấy có thể nói rằng tôi khiến anh ấy ghê tởm, rằng anh ấy ghét tôi, rằng anh ấy nghĩ tôi là một con quái vật. Tôi đã sẵn sàng để nghe bất cứ thứ gì từ anh... chỉ để có được một chút nhận thức được tại sao anh ấy đối xử với tôi như thế. Tôi cần biết để ít nhất tôi có thể từ bỏ đi hy vọng rằng anh ấy quay lại để thực hiện những lời hứa của anh. Tôi cần phải kết thúc thôi.
“Nói với em, Hunter Vaughn! Tại sao? Tại sao anh lúc nào cũng có vẻ giận dữ với em? Tại sao anh lại ghét em?”
Hunter chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, không ngờ tới cơn giận dữ của tôi. Anh ấy nhìn như thể anh không biết được cái gì vừa đấm vào anh. Như thể anh ấy đã không kỳ vọng rằng tôi sẽ chống trả lại và hỏi ra những câu hỏi mà anh ấy không muốn trả lời... hoặc là có thể là không có câu trả lời.
Tôi đứng đó, nước mắt tuôn trào hai bên má. Với những tiếng nức nở vỡ òa, tôi hỏi lần nữa, “Anh có bao giờ thấy mệt mỏi việc trừng trừng mắt lên giận dữ với em? Phớt lờ em? Ghét bỏ em? Anh có thấy mệt mỏi với những trò chơi đó chưa?”
Tôi đã hít thở thật nặng nề và trừng trừng nhìn vào anh, thách thức anh ấy nói lên... nói ra với tôi sự thật.
Cuối cùng, anh ấy đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình và từ từ bước về phía tôi. Anh ấy đứng cách xa tôi một bước chân, quá gần, khuỷu tay của chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi nhìn chằm chằm lên anh và cố gắng đánh bật ra những biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Anh ấy hít vào thật sâu. “Em sai rồi.” Anh ấy lắc đầu. Thật là ngạc nhiên, giọng anh ấy thật bình tĩnh... thậm chí dịu dàng. “Sự hiện diện của em không làm cho anh thấy ghê tởm, không có bất cứ điều gì khiến anh phát ói cả. Anh không hề thấy ghê sợ em một chút nào.”
Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào anh. Tôi không nói gì cả, khuyến khích anh tiếp lời. Rồi anh ấy thì thầm. “Nhưng em nói đúng.” Biểu cảm của anh ấy vỡ tan, giọng anh khàn khàn. “Anh thấy mệt mỏi.” Anh ấy hít một hơi thở sâu khác. “Anh mệt mỏi phải chống lại điều này, Allison.”
Trước khi tôi nhận biết được, tôi cảm thấy đôi cánh tay anh vòng qua eo tôi và anh ấy kéo tôi vào anh. Rồi anh cúi người tới trước và bao phủ lên đôi môi tôi bằng môi anh. Anh hôn tôi dữ dội, trọn vẹn. Anh hôn tôi như thể anh không thể tìm thấy những điều đúng đắn để nói và thay vào đó, anh trút ra tất cả những cảm xúc của mình, tất cả những sự giận dữ của anh vào trong những nụ hôn ấy. Anh ấy hôn tôi... như thể anh ấy muốn hôn tôi cho dù là sau này không bao giờ có thể làm thế được nữa.
Tôi không suy nghĩ... không thể suy nghĩ được cho dù là tôi muốn thế. Đôi cánh tay tôi lấy lại sức sống của chính nó và chúng tự động vòng quanh cổ Hunter và tôi kéo anh lại phía tôi mạnh mẽ như anh đang kéo tôi vào anh. Tôi hôn lại anh cũng với cảm xúc mãnh liệt như anh đang hôn tôi. Tôi hôn anh như thể tôi muôn tuôn trào ra tất cả những cảm xúc tôi dồn nén bấy lâu vào trong nụ hôn đó. Tôi hôn anh như thể tôi đã chờ đợi được hôn anh kể từ ngày anh rời bỏ tôi.
Hunter nhấc bổng tôi lên và bắt đầu bước đi. Tôi không biết anh ấy đang đưa tôi đi đâu nhưng tôi không quan tâm. Đôi môi anh ấy không bao giờ rời khỏi môi tôi, đôi cánh tay anh ấy vòng quanh tôi thậm chí không hề mất đi sự kiềm kẹp đang ở xung quanh eo tôi.
Khi anh ấy thả tôi ra, tôi cảm thấy lưng mình chạm vào lớp đệm mềm mại trên giường ngủ của anh. Anh nằm xuống phía trên tôi mà không hề rời ra một giây. Đôi môi của anh tìm thấy môi tôi và anh ấy lại hôn tôi. Tôi than thở trên môi anh khi những cảm xúc mãnh liệt vặt xoắn dọc người tôi với cường độ mạnh mẽ tới mức tôi không thể kiểm soát nổi.
Bàn tay anh chạm vào má tôi và tôi cảm thấy anh ấy vuốt ve vết sẹo của tôi. Tôi lại than thở khi tôi cảm thấy cảm giác quen thuộc nơi những ngón tay của anh trên làn da bị phá hủy của mình. Anh ấy hôn lên bên má tôi, cổ tôi và rồi cuối cùng, anh ấy hôn lên những vết sẹo của tôi... theo cái cách anh ấy đã từng và tôi không ngăn được những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt mình.
Dịch bởi: June
Cuối cùng, anh ngừng hôn tôi. Anh tựa trán lên cằm tôi và hít vào mùi hương của tôi. Anh hít vào vài hơi thở sâu, tiếng nức nở bật ra khỏi đôi môi tôi khi tôi đưa tay lên vuốt ve tóc anh.
Anh hít một hơi thở sâu khác và nhấc đầu lên để anh có thể nhìn vào đôi mắt tôi. Khi tôi tìm lại được can đảm để nhìn lại anh, tôi nhận ra anh ấy cũng đang khóc. Anh đang nhìn xuống tôi với cảm xúc vỡ òa trên khuôn mặt. Anh gạt những giọt nước mắt của tôi bằng những ngón tay của anh rồi anh nhẹ nhàng cúi người tới trước và đặt lên tôi một nụ hôn thật sâu.
Cuối cùng, anh kéo người ra khỏi tôi. Anh ngồi lên và quay lưng lại với tôi. Anh hít những hơi thật sâu như thể anh đang cố gắng kìm lại những cảm xúc của mình.
“Anh đoán như thế đã chứng mình rằng anh không ghê tởm em một chút nào. Và cõ lẽ giờ đây, em hiểu được tại sao anh phải cố gắng để tránh xa khỏi em mọi lúc. Anh không thấy muốn ói mửa chỉ với một cái nhìn thoáng qua với sự hiện diện của em. Còn lâu mới như thế.” Anh ấy hít vào một hơi thở sâu khác. “Mọi lúc anh nhìn vào em, Allison, anh phải chịu đựng ham muốn kéo em vào trong vòng tay anh... và hôn em... như anh vừa làm.”
Rồi anh ấy đứng lên khỏi giường và ra khỏi phòng, đóng lại cánh cửa phía sau anh.
Tôi lấy một chiếc gối và cuộn mình ôm lấy nó. Từ lúc bắt đầu khóc tới giờ tôi đã không ngừng lại được. Tôi lặng lẽ chùi đi những giọt nước mắt khi tôi vùi mặt mình vào chiếc gối.
Sao mọi thứ lại có thể rối tung lên như thế? Một năm rưỡi trước, tôi hăm hở nhẩm tính những ngày Hunter sẽ quay về và cuối cùng nhìn thấy tôi. Tôi dã tin rằng anh ấy sẽ không nhìn vào tôi khác đi. Tôi đã bị thuyết phục rằng anh ấy yêu chính con người tôi ngay cả khi biết tôi trông như thế nào. Tôi đã nghĩ là Hunter khác hẳn những người còn lại của thế giới... và rằng tình yêu của chúng tôi vượt khỏi những lẽ thường.
Nhưng bây giờ... tôi chỉ không thể hiểu tất cả những giận dữ mà anh ấy che dấu bên trong. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy như anh ấy không còn nhận ra tôi. Hoặc nếu như anh ấy có... anh ấy đã căm ghét sự thật là anh ấy phải lòng một kẻ như tôi... xấu xí, nghèo nào... thảm hại. Trong hầu hết thời gian, anh ấy làm như thể anh ấy không thèm quan tâm tới tôi, rằng tôi không tồn tại. Rằng anh thậm chí không thể nhớ ra những khoảng thời gian kỳ diệu chúng tôi trải qua cùng nhau trong khu vườn của chúng tôi.
Tôi lại nghe thấy những âm thanh giận dữ của tiếng sấm. Cơn bão bên ngoài đang ngày càng thịnh nộ. Nó phản chiếu gần như tất cả sự đau khổ tôi cảm thấy trong lòng. Tôi giận dữ và hoang mang. Hơn thế nữa, tôi tổn thương và tan vỡ. Hunter đã từng là một người bạn... một nơi nương tựa. Tôi không bao giờ cảm thấy anh ấy phát xét tôi một chút nào. Anh ấy không bao giờ khiến cho tôi cảm thấy như có gì đó sai trái ở mình. Anh ấy đuổi đi những cơn ác mộng của tôi và ở trong anh, tôi tìm thấy lòng can đảm để mở rộng trái tim mình và cho phép mình rơi vào tình yêu... với những hy vọng và không hề e ngại.
Giờ đây, mọi lúc anh ấy nhìn vào tôi, tôi thấy như anh ấy đang phán xét tôi, như thể anh ấy không thể tin là anh ấy đã trải qua những khoảng khắc trước đó của cuộc đời anh với tôi. Khi anh hôn tôi, tôi có cảm giác như một phần trong anh vẫn còn yêu tôi... vẫn muốn tôi. Nhưng anh lại nói là anh đang chiến đấu với nó. Như thể tôi vẫn là cô gái anh ấy muốn... nhưng bộ não thiên tài của anh ấy đang nói với anh ấy hãy tránh xa khỏi tôi.
Tôi biết, khi anh ấy bị mù, khi anh không thể nhìn thấy tôi, khi anh không biết tôi là ai và không nhìn thấy trông tôi thế nào... anh đã yêu tôi bằng cả con tim. Nhưng bây giờ, tâm trí của anh quyết định chống lại điều đó. Anh tạo ra cảm giác như anh không thể yêu những gì anh có thể nhìn thấy bằng đôi mắt của mình.
Anh nói là anh đã muốn hôn tôi như anh vừa hôn. Anh đã chịu đựng ham muốn mỗi khi anh ấy nhìn vào tôi.
Tại sao?
Sao anh ấy có thể hôn tôi với nhiều đam mê và mãnh liệt như thế và rồi lại chống lại nó? Tôi vẫn còn yêu anh. Luôn luôn là anh. Nhưng tại sao anh ấy lại từ bỏ tôi? Từ bỏ chúng tôi? Tại sao anh ấy lựa chọn tránh xa? Đấy là tại vì chúng tôi quá khác biệt? Rằng anh ấy đứng ở bậc cao hơn nhiều và tôi chỉ là kẻ đã chết rồi... một phế phẩm ở đó? Có phải là vì anh ấy thật quá hoàn hảo còn tôi lại quá thô ráp?
Tôi không biết khi nào thì nước mắt mình cạn đi. Và khi ấy, tôi không có can đảm hay là sức lực để quay lại phòng khách. Sự mệt mỏi và nỗi đau ở trái tim đã đánh bại tôi. Tôi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ, hy vọng rằng lần này những cơn ác mộng sẽ không rượt đuổi tôi, hy vọng rằng khi tôi thức dậy, Hunter sẽ không bao giờ còn có thể làm tổn thương những cảm xúc của tôi được nữa.
Tôi không biết mình đã ngủ trong bao lâu. Khi tôi thức dậy, ánh sáng đã xuyên vào trong phòng, và tôi rúc vào thật thoải mái trong một chiếc chăn ấm áp. Ngoài trời chắc đã tạnh mưa và mọi thứ có vẻ thật im lặng và thanh bình. Tôi lần tay tới chiếc đèn ở bên cạnh giường và tắt nó đi. Đôi mắt tôi điều chỉnh với ánh sáng và tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Đã là 6 giờ sáng.
Tôi nhìn quanhvà thấy là mình đang ở một mình. Nhưng tôi biết rằng vào lúc nửa đêm, khi tôi đang ngủ say, Hunter chắc đã vào phòng và đắp chăn cho tôi.
Tôi đi vào phòng tắm và rửa mặt. Tôi tìm thấy một chai nước xúc miệng gần bồn rửa và dùng nó. Cuối cùng, tôi chải tóc mình. Trận mưa đã ngừng và tôi biết rằng Denise hoặc là Chaise sẽ quay lại đây sớm để đón chúng tôi.
Trước khi tôi ra khỏi phòng tắm, tôi nghĩ là mình đã nghe thấy tiếng nhạc được chơi từ phòng khách. Tôi nhẹ nhàng mở cửa. Âm nhạc tuôn trào vào đôi tai tôi. Khi tôi bước tới phía những chiếc trường kỷ, tôi có thể thấy Hunter ngồi đó lưng quay lại phía tôi. Tôi nghe thấy bài hát quen thuộc mà anh ấy đang chơi trên chiếc ghi ta của anh. Đó là bài hát mà tôi đã luôn luôn chơi cho anh nghe.
Tôi cảm thấy bụng mình vặn xoắn lại trong những mối nối và tôi thấy nỗi đau vỡ òa trong lồng ngực lần thứ n trong hai tư giờ vừa qua.
Đêm trước khi anh ấy hôn tôi, tôi biết là anh ấy nhận ra tôi, anh ấy nhớ tới quãng thời gian chúng tôi ở bên nhau. Anh ấy biết rằng tôi là cô gái anh đã hứa hẹn sẽ quay lại sớm nhất có thể khi anh ấy có lại thị lực. Nhưng tôi không thể hiểu được điều gì khiến anh ấy thay đổi suy nghĩ của mình... điều gì khiến cho anh phớt lờ tôi, căm ghét tôi... không còn yêu tôi nữa.
Đột nhiên, anh ấy ngừng chơi đàn và không nhúc nhích trong vài giây, nhận ra là tôi đang đứng đằng sau anh. Anh hít một hơi thở sâu và cuối cùng lên tiếng. “Em đã hỏi anh tại sao... anh luôn luôn như là giận dữ với em?”
Tôi không trả lời. Tôi đặt tay lên miệng và từ chối để anh nghe thấy tôi khóc thút thít.
Anh ấy lại thở dài. “Đó là bởi vì... anh. Anh phát điên lên vì em.”
Tôi nhắm mắt lại một lúc và cuối cùng tìm thấy giọng mình. “Chuyện gì... em đã làm chuyện gì với anh chứ?”
Anh ấy lắc đầu nhưng anh vẫn từ chối quay người lại và nhìn vào tôi. “Đó là về những gì em đã không làm với anh, Allison.” Anh ấy trả lời.
Sự tĩnh lặng ngậm tràn căm phòng trong 60 giây dài đằng đẵng khi tôi chờ đợi anh ấy tiếp tục... giải thích điều gì khiến cho anh ấy ghét bỏ tôi.
Cuối cùng, anh ấy đặt cây đàn ghi ta sang bên. Rồi anh đứng lên và quay người đối mặt với tôi. Biểu cảm trên khuôn mặt anh không thể đọc được. Anh ấy nhìn rạn nứt, tan vỡ và rối bời. Nhưng một lần trong đời, anh ấy nhìn chẳng có chút giận dữ nào.
Rồi anh nói, “Em đã không chờ đợi anh.” Anh nói giọng tĩnh lặng. “Và em... làm tan vỡ trái tim anh... Thiên thần.”
Tôi thậm chí không dám thở. Tôi nhìn vào đôi mắt anh, cố gắng hiểu những gì anh muốn nói qua những lời đó. Anh ấy biết tôi là ai trong suốt quãng thời gian ấy. Anh ấy nhận ra tôi vào mỗi giây chúng tôi ở cạnh nhau... ngay từ khoảng khắc lần đầu tiên tôi va vào anh ở dọc hành lang của trường trung học Leighton. Và tất cả những lần anh ấy làm tan vỡ trái tim tôi, anh ấy đã làm thế bởi vì trái tim của anh ấy cũng vỡ tan. Bởi vì anh ấy đã nghĩ là tôi từ bỏ anh... tôi từ bỏ mối quan hệ của chúng tôi.
Anh nhìn vào đôi mắt tôi và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy nỗi đau của anh. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt anh muốn ngăn lại, thấy nỗi đau trong tim anh cố gắng che đậy bằng sự giận dữ và lòng kiêu ngạo. Lần đầu tiên kể từ lúc anh ấy quay lại, anh không che đậy những cảm xúc của mình với tôi. Tôi nhìn thấy người con trai tôi yêu trong suốt quãng thời gian ngắn ngủi trong khu vườn của chúng tôi. Tôi cũng thấy một người con trai tuyệt vọng... đau đớn, trái tim tan vỡ và thất vọng. Anh nhìn giống như một anh chàng đang cố gắng rất nhiều và làm mọi thứ anh ta có thể... chỉ để tìm ra sự tranh đấu của anh ấy là không đáng cho... rằng anh ấy đã quá muộn... rằng mọi thứ anh ấy hi vọng đã đi mất.
Tôi không hiểu làm thế nào mà anh ấy lại nghĩ như thế... hay là cảm thấy như thế. Bởi vì tôi biết tôi đã chờ đợi anh trong một năm rưỡi trời. Tôi không bao giờ ngừng việc viết vào cuốn nhật ký dành cho anh cho tới khi anh quay về. Làm sao anh có thể có suy nghĩ là tôi có thể làm tan vỡ trái tim anh? Rằng tôi đã không chờ đợi anh quay lại?
Tôi đang định nói gì đó thì cánh của bỗng nhiên mở ra và Denise và Chaise đi vào trong phòng. Ngay lập tức, Chaise chạy lại chỗ tôi và ôm chầm lấy tôi, kéo tôi vào trong một cái ôm thật chặt. Tôi không ôm lại cậu ấy. Nhưng khi tôi nhắm đôi mắt lại, tôi nhận ra rằng câu trả lời tôi đang tìm kiến đang ở ngay đây... vây quanh tôi trong đôi cánh tay của cậu ấy.
Khi tôi quay lại phía Hunter, tôi thấy anh ấy nhìn vào tôi với đôi mắt nhíu lại. Rồi anh ấy lắc đầu và quay lưng lại với chúng tôi. Anh bước về cửa trước và đóng nó lại đằng sau anh với một cái đập thật mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT