‘ớ bị nấc, thật là căng thẳng khi nhìn những gì tớ phải ‘ể cậu nghe, nên tớ sẽ tập trung cật lực ‘ể mọi chuyện suôn sẻ.
Được rồi.
Tớ đã làm mọi thứ cùng lúc: ngừng thở, uống nước trong tư thế trồng cây chuối và tưởng tượng có một tên sát nhân sau lưng mình để có thể cảm thấy sợ hãi; giờ thì tớ chẳng biết đâu là phương pháp hiệu nghiệm nữa.
Tớ thực sự cảm thấy rằng làm người cô đơn ở New York đúng là công việc bận rộn toàn thời gian. Ba cuộc hẹn hò trong tuần, thật quá ư ấn tượng! Ở đây những “cuộc hẹn mù” không tồn tại. Người ta đã nhập khẩu các quán bar phục vụ cho việc hẹn hò cấp tốc; nhưng những bữa tối mặt đối mặt nơi hai người hoàn toàn xa lạ gặp gỡ và công khai đánh giá nhau không bao giờ phát huy tác dụng.
Dân Pháp là những kẻ hay cả thẹn - và đạo đức giả. Hiếm khi có chuyện họ chính thức bắt tay vào tìm kiếm, nên một cuộc hẹn hò thường diễn ra thông qua một sự dàn xếp phức tạp mà ai cũng coi như không hay biết điều gì.
Mà thôi bỏ qua đi, và hãy quay lại với chủ đề ưa thích nhất của tớ: bản thân tớ.
Trước tiên là mẹ tớ đã quay trở lại Pháp, chủ đề này quá rộng để có thể đề cập đến lúc này, nhưng cậu nên biết một điều, đó chính là nguồn cơn gây xì trét chủ yếu. Ở bà có hàng tá điều khiến tớ phát điên, nhưng kỳ quặc thay tớ lại nghĩ tớ thích được giống bà một chút. Bà có cách hạnh phúc rất trêu ngươi mà tớ không có. Lúc tớ ra về, bà bảo: “Con có mọi thứ để hạnh phúc mà sao mặt con cứ xị ra thế nhỉ?” Rồi bà phá lên cười, ôm hôn tớ và đóng sầm cửa lại. Tớ muốn bấm chuông cửa để tát bà một cái, nói với bà rằng khi đặt câu hỏi người ta luôn chờ đợi câu trả lời; và nếu cái mặt tớ xị ra như vậy thì đó chính xác là vì tớ không quen với cách xử sự của bà.
Tớ cũng muốn òa khóc trong lòng bà, nhưng vì đó là điều bất khả nên tớ đành bỏ đi.
Bố tớ đã thuyết phục được tớ đi cùng ông đến đám cưới Claire.
Tớ đã nghĩ về hành trình của một chiến binh mà cậu tự đặt ra cho bản thân trước mỗi cuộc gặp gỡ, và tớ đã quyết định mình xứng đáng được hưởng chút vui thú hòng bù đắp cho những thử thách phải chịu đựng những ngày qua. Thế nên tớ đã đặt hẹn với thẩm mỹ viện để chăm sóc da mặt.
Rồi tớ lên đường, tin chắc rằng mình sẽ trở về trong tình trạng được lột xác cả về mặt tinh thần lẫn thể xác. Nhưng khi hẹn với thẩm mỹ viện, tớ đã không để ý gì cả nên không biết là tòa nhà cạnh đó đang trong quá trình phá dỡ toàn bộ. Ngồi vào ca bin chăm sóc sắc đẹp rồi tớ mới nghe thấy tiếng động inh tai nhức óc. Mắt nhắm nghiền, tớ cảm giác như mình bị khoảng mười hai gã công nhân đang gõ búa vây quanh và hình ảnh đó không gây được hưng phấn cho lắm. Chỉ trong các quán bar có coca light đám công nhân trông mới sexy thôi, nhưng dù thế nào thì tớ cũng chẳng khoái coca.
Cô gái ở đó nhìn chằm chằm khuôn mặt tớ để xem nên dành cho tớ loại hình chăm sóc nào, rồi cô ta bắt tay vào việc. Sau vài giây, cô ta bảo tớ: “Da chị bắt đầu mất dần độ săn rồi, chị có dùng kem dưỡng đêm không đấy?”
Cách khởi động câu chuyện mới thiếu thiện cảm làm sao...
Tớ trả lời: “Chị lúc nào cũng tắm trong kem dưỡng đêm.”
Im lặng. (Suy cho cùng cũng là một cách nói.) Hẳn cô ta phải tự nhủ mình nghe không rõ do đống tiếng ồn ào kia. Nên cô ta dai dẳng: “Chị phải dùng kem làm săn da!”
Tớ thề với cậu chứ, suýt nữa thì tớ hét vào mặt cô ta đòi cô ta cho tớ xem chân ngay lập tức, nhưng tớ chọn giải pháp “Ưmmm” để cô ta câm họng, cũng may là cô ta đủ lịch sự để làm đúng như vậy.
Sau đó, trong lúc mặt tớ bị nung dưới hơi nước như món tim sắm vị tôm, cô ta mát xa tay cho tớ còn tớ tự nhủ suy cho cùng đây cũng là một cô bạn của mình.
Hẳn tớ sẽ ghét trở thành món tim sắm vị tôm lắm.
Bị câu lên rồi hạ cánh xuống một nhà hàng Trung Hoa nơi người ta cuộn bạn lại trong một sợi mì to sụ đầy đường glutamat rồi bị hấp bằng hơi nước trước khi kết thúc số phận trong một cái miệng chẳng sạch sẽ gì cho cam... Một vài con tôm có số kiếp thật kinh khủng. Lần tới, nếu bố tớ còn phàn nàn về số kiếp của ông, tớ sẽ nói điều này cho ông hay.
Tất cả chỉ là vì cái đám cưới đáng nguyền rủa ấy. Chẳng có gì diễn ra như dự đoán cả: bố tớ ngồi cùng với đám bạn thân của ông, còn tớ, tớ phải ngồi ở một cái bàn nơi người ta quây lại toàn bộ những người “đầu thừa đuôi thẹo”, trong đó có một bà đã ly dị cực kỳ cay nghiệt và một gã đực rựa trọng nam khinh nữ không chịu nổi. Họ gây sự với nhau cả buổi tối, thật khiếp đảm.
Không đủ thời gian kể chi tiết, tất cả những gì tớ có thể nói với cậu đó là nổi bật lên trên hết là nỗi ngạc nhiên của tớ khi phát hiện ra cô em họ Bérénice cũng có mặt.
Bérénice là cơn ác mộng tồi tệ nhất đời tớ, đó là loại con gái mà nhìn từ bên ngoài thì cái gì cũng luôn tốt đẹp. Hồi tớ còn bé, bố tớ thường xuyên nói “Làm sao mà trông con lúc nào cũng đầu bù tóc rối thế? Nhìn em họ con kìa, tóc con bé mượt quá cơ”. Đó chỉ là một ví dụ, còn suốt đời tớ, chuyện luôn luôn như vậy; tớ không ngừng bị so sánh với nó và đúng là không thể chịu nổi.
Bérénice tóc vàng, dài và mượt mà, nó luôn nói những điều cần thiết với đúng người vào đúng thời điểm. Mỗi lần nó tặng quà hay khen ngợi ai thì thường là trước mặt một ai đó, cậu có hiểu ý tớ không? Nó là tùy viên báo chí, chuyên về các nhãn hiệu mỹ phẩm, và cậu cũng đoán được rồi đấy, nó làm việc cực kỳ xuất sắc.
Mọi người ai cũng yêu quý Bérénice. Trên thực tế thì nó là nữ hoàng đạo đức giả đội lốt bò, nhưng tới nay cũng chẳng có mấy người nhận ra điều đó.
Nó đã tìm được một vị hôn phu tử tế và ngồi tại bàn dành cho các cặp đôi mà liếc nhìn tớ với vẻ đầy tự hào. Khi ấy tớ làm ra vẻ không biết nó nhưng tớ rất muốn tát cho nó hai phát và rỡ tung cái búi tóc của nó lên. Song tớ đã kìm chế được bằng cách tưởng tượng ra kiếp sau nó sẽ bị đầu thai thành món tim sắm vị tôm.
Ừm, hôm nay thế là đủ rồi, tớ đi ngủ đây.
Ôm hôn cậu,
A.
TB: đừng có ăn ngũ cốc nữa, rồi trông cậu sẽ giống một gói ngũ cốc Chocapic mất thôi.
Ariane yêu quý,
Không có thời gian viết dài cho cậu: tối nay tớ đi Miami tham dự một salon với ông chủ tớ, người đang vô cùng xì trét. Tớ có cả đống việc phải làm, và còn phải xếp va li nữa chứ.
Tớ chỉ muốn nói với cậu là chẳng ai hiểu hơn tớ việc có một người mẹ như mẹ cậu là thế nào. Một tuần sau khi đến Luân Đôn nhập học, tớ gọi điện về nhà, tớ rất căng thẳng và rất nhớ gia đình. Bố tớ nhấc máy, được vài giây thì tớ òa lên khóc. Tớ cảm thấy ông rất bối rối nên ông đã vội chuyển máy cho dì tớ. Dì tớ đã nghe tớ khóc và bà cũng òa lên theo.
Bà chuyển máy cho mẹ tớ. Mẹ tớ đã nghe tớ khóc... Và bà gác máy.
Dĩ nhiên, đâu đó thẳm sâu trong tớ, tớ biết rằng sở dĩ bà làm vậy là vì bà không biết cách xử lý nỗi buồn khổ của tớ. Nhưng mẹ kiếp chứ, liệu có phải thực sự khó hiểu không khi ta hy vọng được bố mẹ an ủi mỗi lần đau đớn?...
Tớ đã trải qua một tuần khốn nạn, hơn nữa, trong tập mới nhất của bộ phim truyền hình Sex and the City, Carrie, người đã cơm lành canh ngọt trở lại với Aidan, vẫn còn làm mọi chuyện be bét hết cả. Tớ ngồi trước màn hình cái ti vi đang gào lên: “Đồ ngốc, hãy trưởng thành chút nữa xem!” Một buổi tối tồi tệ, tớ phải viết thư đến HBO mới được.
Cậu hào hứng với ba cuộc hẹn hò của tớ ư, thật ra chúng đều hỏng bét cả. Điều duy nhất hơi hơi thú vị đến với tớ trong mấy ngày qua là nhìn thấy anh chàng từng khiến tớ rất hài lòng, Harry, người năm ngoái mới đến Luân Đôn làm việc. Vài tháng trước, cậu bạn David của tớ đã giới thiệu chúng tớ với nhau, khi đó tớ không thích anh ấy và đã lờ tịt anh ấy đi. Nhưng rồi ngay sau đó tớ lại thấy anh ấy quyến rũ. Càng quyến rũ hơn nữa khi tớ biết chuyện anh ấy đã rời thành phố.
Hôm qua, lúc thấy anh ấy ở quán cà phê góc phố, tớ đã bị sốc và không thể đến chào anh ấy được. Theo thông tin tớ có được thì anh ấy đã thực sự quay về. Thế là tớ nhờ David sắp xếp một bữa tối. Tớ phấn khích lắm!
Ông chủ tớ làm tớ sợ, tớ phải đi đây.
Justine
TB: Tớ thuộc chòm sao Ngưu. Tớ nghĩ mình sinh vào một ngày thứ Tư, cung nào thì có ảnh hưởng gì đến tớ không nhỉ?
TTB: cần phải nới rộng Căn phòng Tra Tấn, tớ sẽ gửi cả cô em họ Bérénice của cậu, con mụ đã ly dị chua ngoa và gã dở hơi trọng nam khinh nữ kia tới đó.
Tối thứ Ba quanh một chiếc bàn.
Léa, Julien và tôi cùng đợi Ambre, cô tới với vẻ bí mật và ôm chặt trên tay một túi tài liệu nhỏ.
Cô ngồi xuống, đặt cái túi lên bàn, nhìn chúng tôi lần lượt rồi nói:
- Xong rồi, tớ đã qua.
- Qua cái gì cơ?
- Trung tâm mai mối. Hay chính xác hơn là một câu lạc bộ hẹn hò dành cho người độc thân, nhưng cũng thế cả thôi.
Bầu không khí hoài nghi bao trùm. Nhưng nom cô chẳng có vẻ gì là đùa cợt.
- Tại Guillaume à? Léa hỏi.
- Cậu đùa chắc! Không, Guillaume chỉ là một tên khốn nữa xuất hiện trên cái danh sách đang bắt đầu dài thêm của tớ, và tớ không muốn mất thời gian với những gã như hắn. Trong câu lạc bộ này, tớ biết mình sẽ gặp những người đàn ông năng động, đầu óc họ nghĩ đến chuyện khác với chuyện làm tình.
- Mọi chuyện tệ đến thế cơ à? Julien hỏi.
- Câu hỏi này có ý gì vậy? Muốn có được một câu chuyện tình cho ra hồn là dấu hiệu cho thấy ta không ổn sao?
- Không, nhưng để hẹn hò thì còn nhiều cách khác mà... Công việc, bạn bè...
- Các mối quan hệ công việc của tớ ai mà chẳng có đôi có cặp rồi, còn bạn bè thì chính là các cậu còn gì! Chúng ta quen nhau mười lăm năm rồi và đã giới thiệu nhau với hết thảy họ hàng thân thích, mà đám người độc thân chúng ta gặp có làm hài lòng chúng ta đâu! Nghiêm túc nhé, tớ đến phải quay lại mấy cái lễ hội sinh viên để tìm một gã mua vui một đêm cho tớ mất. Tớ chỉ muốn tạo cho mình các cơ hội khác trước khi quá muộn thôi.
“Quá muộn” ư! Cô ấy điên rồi. Ambre bằng tuổi tôi, cứ nghe những gì cô ấy nói thì chúng tôi hẳn là sắp hết đát đến nơi...
- Cậu vẫn còn vài năm nữa trước khi quá muộn cơ mà.
Cô ấy buộc tôi phải nhắc lại vì câu trước tôi nói nhỏ quá.
- Vài năm nữa ấy à? Nghe này, tớ gần ba mươi ba tuổi rồi, nếu ngày mai tớ gặp một gã khiến tớ hài lòng, thì cũng phải mất một khoảng thời gian nữa bọn tớ mới sống chung được với nhau, dù sao cũng phải ít nhất một năm rồi mới tính đến chuyện có con hay kết hôn. Điều này có nghĩa là trong trường hợp tốt đẹp nhất, tớ sẽ đẻ đứa con đầu tiên năm ba mươi lăm tuổi. Và tớ thì chẳng có ý định đợi thêm đâu.
Im lặng.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, Julien thận trọng chọn giải pháp không dằng dai, thậm chí Léa cũng im tiếng; điều khiến tôi quả thật ngạc nhiên. Cuối cùng chính cô phá tan bầu không khí im lặng.
- Trong cái túi nhỏ có gì thế?
- Hồ sơ các gã trai để xem gã nào thu hút tớ.
- Cho bọn tớ xem đi!
Cô mở tập hồ sơ ra và chúng tôi lao vào đọc từng tập một.
- Không có ảnh à?
- Họ chỉ đưa ảnh khi mình thấy hồ sơ hấp dẫn, để mình không bị ngoại hình tác động. Họ đang thử nghiệm phương pháp mới này vì theo kinh nghiệm của họ thì các cặp đôi cơm lành canh ngọt không bao giờ chọn nhau vì hình thức...
- Điều này đặc biệt giống với ý đồ tiêu thụ dồi lợn tồn kho! Julien lên tiếng, cậu ấy đã lấy lại được phong độ.
Léa với lấy một tập hồ sơ.
- Khoảng bốn mươi tuổi, có học vấn, quyến rũ... Mới nghe đã thấy kinh rồi. Gã nào bảo mình khoảng bốn mươi tuổi thì chắc là đã năm mươi hai tuổi rồi và đang tìm một em gái hai mươi lăm tuổi. “Có học vấn” nghĩa là gã biết tuốt mọi thứ hơn cậu, và nếu gã tự nhận mình quyến rũ thì đó là vì gã rất ngạo mạn.
- Đừng có bắt đầu chứ; tớ đã chọn gã này này: thi sĩ, tâm hồn rộng mở và tận tình.
Lần này đến lượt Julien tấn công.
- Thi sĩ á? Gã pê đê hay sao vậy? Tâm hồn rộng mở thì gã đó hẳn sẽ muốn nhảy xổ vào các bạn gái của cậu thôi và gã sẽ chẳng hiểu nổi điều đó khiến cậu điên tiết thế nào đâu. Còn tận tình ấy à... có lẽ gã nói “xin lỗi” khi đánh rắm trên giường chăng?
- Các cậu nghe này, Léa hớn hở nói: chín chắn, hài hước, nhạy cảm, có thiên hướng kết bạn đặc biệt. Dịch nhé: Chín chắn: nhiều tuổi hơn bố cậu. Hài hước: cậu sẽ buộc phải bật cười trước những lời nói đùa dở hơi. Nhạy cảm: khóc mỗi khi một bộ phim kết thúc. Còn thiên hướng kết bạn, đó là dành ưu tiên cho đám bạn thân, bia bọt đêm hôm và điều khiển từ xa. Bỏ qua đi.
- Được rồi, trả tớ đây, nói thẳng là các cậu thật khó chịu. Cũng có cả hồ sơ về đám phụ nữ để tớ dựa vào đó mà soạn cho mình một cái đấy. Tớ nghĩ chúng ta có thể cùng nhau xem qua và các cậu sẽ giúp tớ soạn thứ gì đó ngon lành.
Tôi ngưỡng mộ lòng can đảm của cô ấy, tôi biết rõ mình sẽ chẳng thích thú gì nếu ở địa vị cô ấy, và đã đến lúc tôi thoát khỏi tình trạng im hơi lặng tiếng.
- Thôi nào các cậu! Cậu có ý tưởng gì không?
- Có đấy, tớ nghĩ đến mấy tính cách như dịu dàng và lãng mạn, thích lắng nghe người khác...
Nhưng Julien không chịu để Ambre ngơi nghỉ.
- Lũ con gái dịu dàng tớ từng quen biết thảy đều mờ nhạt cả, điều này khiến tớ nhớ tới Muriel, các cậu còn nhớ Muriel chứ? Cô ấy cũng bảo mình thích lắng nghe người khác... Đến nỗi tớ từng thường xuyên tự hỏi liệu có phải cô ấy mắc chứng tự kỷ dạng nhẹ hay không... Còn gì nữa nhỉ? À phải rồi, lãng mạn, cậu biết tớ nghĩ thế nào về đám con gái lãng mạn rồi đấy: họ chỉ thích ăn tối dưới ánh nến vì theo họ, điều đó khiến da dẻ họ trông có vẻ hồng hào rạng rỡ.
- Tốt lắm, Ambre nói, cô bắt đầu cảm thấy thực sự sốt ruột, vậy hãy nói tớ nghe cậu thích đọc được cái gì hay đúng hơn là phải định nghĩa thế nào về một cô gái để cậu muốn hẹn hò với cô ta?
- Ờ thì... Cởi mở... Dễ gần... Và vui vẻ nữa, tớ thích những cô gái vui vẻ, những cô gái có nụ cười dễ lây ấy...
- Thực ra phải là đàn ông thì mới dễ dụ bởi cái định nghĩa kiểu này! Léa ngắt lời. Đối với tớ, một cô gái tự nhận mình cởi mở dễ khiến ta ngầm hiểu rằng cô ấy là điểm giới hạn tuyệt vọng. Dễ gần, điều này khiến tớ tự nhủ cô ấy hẳn là kẻ lang bạt giang hồ... Còn nụ cười dễ lây ư! Thật vớ vẩn! Thế khác nào lên cơn nhập đồng...
Ambre ngồi im. Đầu cúi xuống, những lọn tóc vàng của cô rủ xuống che khuôn mặt cô.
Tôi bèn lên tiếng.
- Nhưng có cả đống thứ hay ho để nói về Ambre! Các cậu ngừng huyên thuyên hai phút và chúng ta cùng suy nghĩ xem.
Tôi quay về phía Ambre.
- Tớ ấy mà, khi nghĩ về cậu, tớ thường tự nhủ cậu thật nhiệt huyết, say đắm, gợi cảm... chuyên nghiệp... và hoài cổ một cách đáng yêu trong lối ăn vận!
- Chắc chắn cậu ấy sẽ không viết thế lên hồ sơ của mình đâu, Léa phản đối. Một cô gái nhiệt huyết, điều đó sẽ khiến đám con trai nhút nhát e sợ, chúng sẽ tự nhủ rằng cô ấy hẳn ồn ào lắm và cô ấy sẽ làm chúng xấu hổ mất. Say đắm cũng tương tự thôi: tính cách này khiến người ta sợ... Hay chỉ đơn giản phát điên.
- “Chuyên nghiệp” nghe cứ như gái đĩ cửa quyền ấy, Julien cười ngặt nghẽo nói thêm. Còn hoài cổ trong lối ăn vận thì nói thật là cụm này chẳng khiến đám đàn ông cương cứng được đâu! Chắc chắn là đèn đóm phải tắt sạch và chẳng có gì khác ngoài kiểu nhà truyền giáo...
- Được rồi, các cậu đã thắng! Ambre vỡ òa.
Cô vơ vội đống hồ sơ lại, xếp chúng vào cái túi nhỏ rồi nhìn xoáy vào chúng.
- Cậu biết không Léa, nếu cậu bớt bóng gió ác ý đi một chút thì cậu sẽ hiểu là tớ chẳng thích thú gì khi phải ra nông nỗi này. Tớ không khỏi nghĩ rằng cậu cư xử như thế không phải vì cậu thấy cách của tớ buồn cười mà bởi vì cậu cố tình một cách hèn hạ, hoặc vì niềm kiêu hãnh sai chỗ của cậu...
- Được rồi, cậu đừng cáu, bọn mình sẽ cùng soạn hồ sơ cho cậu... Léa thì thầm.
Rồi chúng tôi nghe rõ tiếng cô tặc lưỡi nhiều lần, nhưng không hề có lấy một chút thoải mái.
- Thôi bỏ đi. Tớ sẽ soạn hồ sơ với Ariane hoặc soạn một mình! Như vậy lúc nào cũng dễ chịu hơn là phải chịu đựng mấy trò ngu ngốc của các cậu.
- Cậu đừng tự ái...
Quá muộn. Cô ấy đã suy sụp tinh thần hoàn toàn.
Cả Léa cũng vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT