Nửa đêm, Xuân Phi nghe thấy có người khẽ đẩy cửa phòng
mình. Cô vẫn chưa ngủ say. An Dương Thuần Uyên chỉnh điều hòa xuống hai
bảy độ, sau đó rón rén đến cạnh giường đắp chăn cho cô.Mắt Xuân Phi vẫn
mở to. Đợi đến khi mắt của Thuần Uyên thích ứng với bóng tối, anh mới
ngạc nhiên phát hiện ra điều đó.
Thuần Uyên đặt tay lên trán cô và nói:
- Chưa ngủ à?
Xuân Phi nằm sát vào trong, nhường chỗ cho anh. Thuần Uyên nằm xuống để Xuân Phi gối đầu tay mình.
Dường như Xuân Phi gầy đi, cô nằm co quắp bên cạnh anh giống như một chú mèo con.
- Anh, để em đoán nhé, lần này anh giành giải nhất, đúng không?
- Không nhớ được hết bản nhạc, giải nhì.- Giải nhì cũng rất tốt. Có phải bị mẹ cằn nhằn không. Giải nhất được một trăm nghìn tiền thưởng. Giải
nhì chỉ có năm mươi nghìn, ít hơn một nửa.
E rằng mẹ sẽ đau lòng đến nỗi không thể ngủ được.
Xuân Phi bật cười. - Đúng là không biết thế nào mới hài lòng.
Thuần Uyên không nói gì. Anh không biết nên nói gì. Nói theo em hay nói
ngược lại với em. Cô bé đang trong giai đoạn dậy thì, có nhiều quan điểm trái ngược với bố mẹ. Tuy biểu hiện không rõ rệt nhưng anh vẫn có thể
cảm nhận được.Không gian chìm trong tĩnh lặng, Xuân Phi ho một tiếng phá tan sự tĩnh lặng ấy.
Thuần Uyên cao một mét tám. Anh quấn chăn cho em gái còn chân của mình
thì thò ra ngoài.- Xuân Phi, đừng nghĩ nhiều quá, cố gắng lên thẳng hệ
đại học của Giai Kỳ là được.
Em biết rồi. Giọng nói của Xuân Phi có chút không thoải mái. Tất cả hy
vọng của mọi người trong nhà đều gửi gắm vào anh trai, cô chỉ cần an
phận học hết đại học, sau đó tốt nhất là qua mai mối lấy được người đàn
ông giàu có. Nói chuyện với anh trai chỉ có trong đêm tối không nhìn
thấy mặt nhau thì mới tự nhiên như thế này.
Thuần Uyên vốn là một người khiến người khác có cảm giác xa lạ. Những
người như anh dù có đối xử ôn hòa với người khác thì vẫn mang chút gì đó lạnh lùng xa cách. Xuân Phi cảm thấy trái tim của anh giống như vực sâu tối tăm.
Cô muốn lén chui vào đó nhưng sợ mình sẽ trượt chân ngã xuống vực
thẳm.Khoảng cách an toàn nhất giữa cô và anh trai có lẽ là lúc này, dùng hơi ấm của cơ thể để bày tỏ sự gắn bó với nhau. Cô muốn khóc.Buổi sáng
thức dậy, Xuân Phi thấy trên đầu giường có một tập tiền.
Những ngón tay nắm chặt tập tiền lại rồi lại buông ra, sau đó cô ném
chúng vào ngăn kéo, đi ra ngoài đánh răng rửa mặt. Mùi thơm quen thuộc
lan tỏa trong phòng. Cô dụi mắt, đúng như cô dự đoán, chiếc đĩa trên bàn ăn bày những lát khoai tây tẩm xì dầu và hành đang tỏa mùi hương quen
thuộc. Cô nuốt nước bọt thèm thuồng.
Tô Kính Hy cười đắc chí và nói:
- Hôm qua tâm trạng của em không tốt là vì món này đúng không.
- Anh biết mà.
- Vâng. - Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Xuân Phi
- Nhà ăn không làm món này nữa, anh đi mua ở đâu vậy?
- Mới sáng sớm ông anh tốt đã bắt xe bus vào thành phố mua đấy.
Anh ngừng một lát rồi nói:
- Anh không điên như thế đâu.
Dường như trái tim của Xuân Phi có một sợi dây mảnh bị đứt vì không thể
chịu đựng được sự quan tâm quá lớn ấy. Giọng nói của cô không vui vẻ
chút nào, chỉ hỏi một câu:
- Anh ấy đâu?- Về nhà rồi.
Hôm qua cậu ấy vừa từ Thượng Hải về, vẫn chưa về nhà.Xuân Phi cầm đũa
lên rồi lại đặt xuống, sau đó vào phòng khách nằm trên ghế sô pha gặm
táo. Đôi lông mày rất đẹp của Tô Kính Hy chau lại:
- Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.
- Em không muốn ăn nữa. - Cô nheo mắt nói với anh.
- Sau này em không bao giờ ăn khoai tây sốt xì dầu nữa.
- Không - muốn - ăn - nữa.- Cô nàng phiền phức, anh ghét nhất là cái kiểu bướng bỉnh ấy của em.
Tô Kính Hy kích động lao ra phòng khách.
Xuân Phi lấy cây gãi ngứa làm vũ khí. Anh cũng không chịu thua, vớ lấy
cái gối ôm. Không biết cuộc tranh đấu đã diễn ra bao lâu, cuối cùng Xuân Phi kiệt sức, nằm vật trên ghế sô pha, thở hổn hển giống như con cá
trên bờ. Cổ của Tô Kính Hy đỏ ửng vì những vết móng tay cào xước.Đúng là tên nữ tặc hung hăng tàn ác. Tô Kính Hy chửi thầm trong bụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT