Có những lời thầm kín không thể nói được. Ví dụ như anh Tô Kính Hy là người bạn mà em quan tâm nhất. Ví dụ Tiểu Thái là cô gái ngây thơ nhất mà mình từng gặp. Ví dụ anh Hạ Sâm Triệt là người ấm áp nhất mà em từng gặp.

Có những hơi ấm không thể cảm nhận được bằng tay mà là ấm vào tim.

“Đùng”. Tiếng vỡ chói tai cộng với tiếng hét của Tiểu Thái. Cô ấy cầm cái bơm trên tay, sợ tái cả mặt. Xuân Phi bừng tỉnh sau một hồi suy ngẫm, nghe thấy Tiểu Thái nói – Sau này phải ngăn không cho cậu bơm bóng bay lúc đang ngẩn người ra – Nói xong cô ấy không sợ nữa mà cười bò lăn bò càng. Giọng nói bất mãn của mấy chị lớp mười hai đứng đó không xa vang lên – Hai con ngốc làm hỏng nhiều bóng bay như thế, có gì đáng cười cơ chứ.

Hội trường tràn ngập trong đại dương của bóng bay hồng phấn và bóng bay xanh da trời. Những tiếng hét “đáng yêu” của những cô gái đến tập kịch và múa balê lên xuống trầm bổng, hết đợt này đến đợt khác. Tiếp đó còn nghe thấy có người hét – Kỷ Vi, có thật là bạn trai của cậu bị một con ngốc ngờ nghếch cướp mất không. Kỷ Vi vừa nói – Bọn mình rất tốt – vừa ra hiệu cô gái ấy không nói nữa.

Tiểu Thái bĩu môi rồi nói:

- Cố tình nói lại còn giả bộ. Chỉ có điều, tiên nữ Kỷ Vi thật xinh đẹp.

Cô gái ngây thơ, quả nhiên dùng hình ảnh đẹp đẽ ấy để ví von với cô ta.

Thời tiết lúc ấy đã lạnh buốt đến thấu xương nhưng ông trời vẫn quyết tâm không chịu cho tuyết rơi. Còn hai ngày nữa là Noel rồi. Quảng trường ở giữa phố đã phát quảng cáo trên ti vi, nói là đêm Noel sẽ có tuyết nhân tạo. Noel không có tuyết, không có cây thông thì không phải là Noel thực sự. Đây quả là thông tin khiến người ta phấn khích.

Vốn dĩ cuối tuần la bài thi trắc nghiệm ngữ văn, nhưng cô giáo bận hẹn hò với bạn trai ở nơi khác nên lấy danh nghĩa là ngày lễ hủy bỏ bài trắc nghiệm. Xuân Phi cũng không phải ôn bài nữa. Hàng ngày chỉ có việc giúp trang trí hội trường rồi về nhà sưởi ấm.

Hạ Sâm Triệt trang trí cây thông Noel ở ngoài ban công. Tivi đang phát chương trình thế giới động vật, thỉnh thoảng hai người trò chuyện vài câu. Tiếng nhai khoai tây chiên rất rõ rệt, thậm chí còn át cả giọng nói hồn hậu của người dẫn chương trình.

- Xuân Phi, mang chuông ra đây cho anh, ở trên giường trong phòng ngủ.

- Vâng.

Xuân Phi đi một vòng quanh phòng ngủ của anh, chuông vứt lăn lóc trên giường, còn có một vài bức thư màu hồng phấn trên đó. Cô tiện tay lấy một bức, trên tờ giấy viết thư thơm nồng là nét chữ rất thanh thoát: Anh Triệt yêu quý, hình của cô gái kia rất đáng yêu, có đôi mắt to đến đáng sợ.

Giọng nói của Hạ Sâm Triệt vang vọng trong phòng khách:

- Tìm thấy chưa?

Xuân Phi xé nát mấy bức thư thành nhiều mảnh vụn, ném vào thùng rác, sau đó mới mang chuông ra.

Hạ Sâm Triệt mặc chiếc áo lông cừu trắng muốt. Chiếc cổ áo rộng để lộ làn da trắng mịn. Quả nhiên là anh chàng người lai hoàn mỹ, da đẹp không thể chê vào đâu được. Có thể nhìn thấy rất rõ mạch máu màu xanh nhạt lờ mờ trên cái cổ trắng hồng của anh. Cô ghé rất sát, Hạ Sâm Triệt quay đầu lại liền chạm môi vào cái đuôi tóc đang vểnh lên của cô. Anh hỏi:

- Nhìn gì đấy?

- Anh ghé sát vào người em như thế làm gì? Cô nói rồi ngồi xuống cạnh anh.

- Thật sao. Anh nhường chỗ cho cô rồi treo chuông lên cao – Tối mai là Noel, em có về nhà không?

- Không về, còn anh?

- Anh cũng không về.

Chuông hơi ít, Hạ Sâm Triệt nghĩ một lúc rồi giãn những bông tuyết ra cho đều một chút. Anh chú tâm vào những chuyện ấy, không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Xuân Phi. Cô muốn nói – vậy thì chúng mình cùng đón giáng sinh. Nhưng những lời như thế chẳng phải con trai nên chủ động nói sao? Chỉ có điều cô cũng biết rất rõ, xác suất mà Hạ Sâm Triệt thích mình bằng với xác suất rơi tuyết đỏ.

- Xuân Phi, em thích quà Noel gì để anh mua cho em?

- Quà á…..Xuân Phi chỉ tay vào cái má đang phồng to, nghĩ một lúc rồi nói – Những thứ mua được thì em không thích, những thứ không thể mua được thì em lại không biết là gì.

- Ngày mai đến quảng trường ở trung tâm thành phố ngắm tuyết đi. Ở đó rất có không khí. Hơn nữa bên đó có cửa hàng tên là ngõ phố thứ bảy, rất thú vị….Đột nhiên Hạ Sâm Triệt dừng lại nhìn cô, khuôn mặt như cười mà không phải là cười – Không phải là em có hẹn với bạn trai rồi chứ?

- Lúc nãy có rồi. Cô mềm giọng nói, ngay cả ánh mắt cũng trìu mến hơn. Niềm vui nho nhỏ hiện rõ trên khuôn mặt cô. Sau đó là những lời đối thoại bình thường, nói những chuyện linh tinh trong trường học. Tắt hết tất cả đèn trong phòng, chỉ nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy phát ra từ những ngọn đèn nhỏ trên cây thông Noel, giống như đom đóm đậu trên cành cây.

- Anh thích đom đóm không?

Nghe câu hỏi ngô nghê của Xuân Phi, Hạ Sâm Triệt nghiêng đầu nhìn cô và nói:

- Thích. Cứ đến kỳ nghỉ hè hàng năm là anh lại về nhà ông nội ở quê. Tối đến cùng A Dạ, Bát Tiêu và Cửu Thái đi bắt đom đóm và ve sầu. Bọn anh thả ve sầu vào trong lọ nhìn nó lột xác. Còn đom đóm thì thả vào trong màn….ấy….sao lại hỏi cái đó?

- Em chưa nhìn thấy đom đóm. Anh trai em nói, ánh đèn trên cây thông Noel gần giống với ánh sáng mà đom đóm phát ra.

- Đâu có, khác nhau nhiều thì có, ánh sáng của đom đóm rất ấm áp.

- Anh cũng rất ấm áp. Xuân Phi nói.

- Haha, anh á? Ấm áp dùng để miêu tả mưa bụi mùa xuân, bầu trời sao mùa hạ, đồng lúa mùa thu, ánh mặt trời mùa đông, còn có…..a, đúng rồi, còn có….” Hạ Sâm Triệt híp mắt, ngón trỏ dài và mảnh đặt lên ngọn đèn nhỏ nhấp nháy, mặt anh lúc sáng lúc tối – chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người thân là thấy ấm áp. Em có thấy thế không?

- Người thân á? Xuân Phi cũng đặt tay lên ngọn đèn nhỏ, ngọn đèn nóng rát khiến cô rụt tay lại – thực ra bố mẹ em không có tình cảm gì với em. Họ trúng tiếng sét ái tình rồi kết hôn với nhau. Bố em là một nhân viên bình thường. Mẹ em là giáo viên biên đạo múa trong đoàn múa, không phải là một gia đình tiếng tăm gì. Hơn nữa….em vĩnh viễn thua kém anh trai mình….

- Vì sao phải so sánh với người khác? Hạ Sâm Triệt không đợi cô nói hết mà ngắt lời cô – giống như tên của đom đóm là đom đóm, không có lý do nào cả. Em chính là em. Dù em có xuất sắc hay không xuất sắc, chỉ cần là em là được.

Không gian tĩnh lặng đến đột ngột. Xuân Phi ngỡ ngàng nhìn anh. Chỉ cần là em là được. Chỉ cần là An Dương Xuân Phi là được. Đây là món quà của thượng đế hay trò đùa ác ý của số phận? Vì sao anh có thể nói ra những lời mà lúc này cô muốn nghe nhất? Vì sao lại khiến trái tim của cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến với anh mà không có cách nào kiềm chế được như thế này?

- Em đi ngủ đây. Cô đứng dậy đi về phòng ngủ.

- Bảy giờ tối mai chúng ta gặp nhau ở trước tượng đá voi trong công viên ở trung tâm thành phố nhé. Anh dặn dò – Tan học về cứ đi từ từ thôi, chú ý an toàn, anh sẽ đợi em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play