Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa kính, hắt vào căn phòng.
Xuân Phi ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sau này thực sự sẽ
sống một mình sao? Nhưng ngay lập tức khóe môi của cô từ từ nhếch lên,
cuối cùng biến thành đường cong.
Cô không thể kìm được nghĩ đến hai từ “tái sinh”.Xuân Phi nhìn tờ lịch
Naruto treo trên tường, ngày mùng 1 tháng 9 được khoanh tròn bằng bút
đỏ, từ bây giờ đến ngày đó còn bốn ngày.
Chưa bao giờ Xuân Phi lại mong chờ ngày khai giảng như thế này. Trước
đây, mỗi khi đến ngày khai giảng của Học viện Giai Kỳ cũng là lúc mà cơn ác mộng của Xuân Phi bắt đầu. Bởi vì điều đó có nghĩa là, trong nửa năm tới, ngày nào cô cũng phải ở trong xe một tiếng rưỡi.
Nếu không may bị tắc đường đến muộn thì còn bị cô giáo phạt đứng. Tuy
nhiên những cơn ác mộng đó sắp trở thành dĩ vãng.Buổi sáng mẹ gọi điện
thoại nhắc nhở: “Sau khi cuộc thi piano kết thúc anh sẽ về thăm con.
Trong thời gian này con không được gọi điện thoại cho anh. Tiền học phí
và tiền sinh hoạt mẹ đã gửi vào thẻ của con rồi. Chưa biết kiếm tiền thì phải tiêu pha tiết kiệm một chút”.
Lúc ấy, Xuân Phi mới nhớ đến chuyện nộp học phí.Mọi người xếp hàng dài
trước chiếc máy ATM cuối đường. Khó khăn lắm mới chờ được đến buổi tối
không có người, cô nhét thẻ vào máy, nhưng đợi rất lâu mà không thấy
tiền đâu.
Xuân Phi đứng ngây ở đó và nghĩ: Mình đúng là quá “may
mắn”, gặp đúng cái máy ATM hỏng. Lúc ấy cô mới phát hiện ở một góc khuất bên cạnh máy ATM có ghi hàng chữ: “Máy gặp sự cố”.
Cô ức chế lấy lại thẻ rồi ra về.
- Này, bạn gì ơi, máy rút tiền này... - Một giọng nói lạ nhưng rất có sức hút vang lên bên tai Xuân Phi.
Xuân Phi không quay đầu lại mà nói:
- Cái máy ấy hỏng rồi.
- Bạn đừng đi vội, cái máy ấy không hỏng đâu. - Giọng nói rất có sức hút lại vang lên, ngữ khí rất kiên định.
Xuân Phi quay đầu lại, không biết ánh đèn trong đêm tối quá mê hoặc hay
là nụ cười của chàng trai này quá đẹp mà cô ngây người không nói được
lời nào. Những sợi tóc màu cà phê đậm bay bay trên khuôn mặt thanh tú và tinh xảo.
Đôi mắt biết cười dường như lúc nào cũng đang mỉm cười và phát ra ánh
sáng lấp lánh.Anh ta đến trước máy rút tiền, đưa tay gạt gạt khe rút
tiền một lúc lâu, sau đó một tập tiền tuôn ra.
- Hả? Không phải là hỏng rồi sao?
- Xuân Phi ngạc nhiên thốt lên.
- Không phải là hỏng mà là khe rút tiền có dính kẹo cao su.
Anh ta đưa tiền cho Xuân Phi và nói.
- Đây là mánh khóe rất phổ biến gần đây, bạn không xem tin tức à? Còn
nữa, nếu máy rút tiền hỏng thì nhân viên ngân hàng sẽ dán thông báo trên màn hình của máy chứ không phải dán ở chỗ tối như thế này.
Xuân Phi như chợt nhận ra điều gì đó đập vào đầu mình và nói:
- Haha, lần sau chú ý nhé. Tạm biệt. Trên tay anh ấy có cầm một bình
nước giữ nhiệt bằng inox mà nhà trường phát cho. Trên chiếc bình ấy có
in hai chữ “Giai Kỳ”.
- Anh cũng là học sinh của Học viện Giai Kỳ à?
Xuân Phi đứng chắn trước mặt anh ta và hỏi.
- Cấp ba đúng không?
Dường như đây là lần đầu tiên cô đứng chắn trước mặt người khác, cánh
tay dang ra như chuẩn bị ôm lấy anh ta vậy. Nghĩ đến đấy, da mặt mỏng
tang của Xuân Phi đỏ ửng lên vì e thẹn.Anh chỉ mỉm cười nhìn cô.- Lẽ nào là đại học... Xuân Phi e thẹn nhìn anh.
Nhưng chàng trai trước mặt không cho cô bất kỳ câu trả lời nào, chỉ mỉm
cười nhìn cô. Mình có nên biết điều mà rời đi không nhỉ? Đứng chắn trước mặt anh ấy thế này giống như là muốn bắt chuyện vậy. Vốn dĩ là muốn bắt chuyện mà. Xuân Phi nghĩ mãi nghĩ mãi, cô thấy mặt mình nóng ran, chân
cũng lùi ra sau.
- Tạm biệt. - Anh vẫn chỉ mỉm cười.
Mặt Xuân Phi đỏ bừng, cô nhường đường cho anh đi. Anh vừa đi được hai
bước thì nghe thấy giọng nói mềm mại của một cô gái vang lên từ phía
sau:
- Triệt.
- Kỷ Vi, em chậm chạp quá.
Anh ta quay người lại, mỉm cười và nói.
- Xin lỗi, cửa hàng đông người quá.
Cô gái nũng nịu khoác tay anh. Chắc là cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng
Xuân Phi giống như một kẻ háo sắc đứng chắn trước mặt anh, thế nên mới
ném cho Xuân Phi một ánh nhìn đầy thù địch. Bỗng chốc Xuân Phi cảm thấy
rất xấu hổ.
- Ừ, chúng mình mau đi thôi, đừng để mọi người chờ quá lâu. - Chàng trai nói với cô gái.
Xem ra anh chàng này đã có chủ rồi. Cô gái đi bên anh da trắng, chân
dài, dáng chuẩn, đúng là một mỹ nhân. Xuân Phi vội vàng đi về hướng
ngược lại với họ giống như vừa làm sai chuyện gì vậy.Thật là mất mặt.
Xuân Phi thở dài rồi nghĩ: Sao mình có thể đứng chắn trước mặt người
khác như một kẻ háo sắc như thế được cơ chứ? Nếu sau này mà gặp lại
người đó ở trường thì quả thực cô sẽ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng cao
đầu.4. Buổi lễ đón học sinh mới hàng năm của nhà trường hết sức long
trọng.
Trên cánh cửa theo kiến trúc châu Âu có treo hàng chữ đỏ bắt mắt: Lá
phong tháng chín màu đỏ nhạt, gợi cho người ta cảm giác trong suốt mơ hồ dưới ánh mặt trời.Xuân Phi cầm cuốn sách tiếng Anh, ngồi trên bãi cỏ
dưới bóng cây nhưng hầu như không nhớ được một từ mới nào.
Con châu chấu nhảy từ bụi cỏ ra khiến cô giật nảy mình.
- Xuân Phi, cậu ngồi làm gì đấy?
- Học từ mới.
- Bà chị của em, chị bình thường một chút có được không? - Một cô gái tóc ngắn sốt sắng kéo cô dậy.
- Buổi lễ đón học sinh mới bắt đầu rồi, mau đưa mình đến hội học sinh, tuyệt đối sẽ không bị tóm đâu
- Đến hội học sinh làm gì?
- Ở buổi lễ đón học sinh mới có rất nhiều anh đẹp trai đứng tiếp đón.
Hiệu trưởng nghĩ ra cái chiêu này quả là tuyệt. Những anh chàng đẹp trai này mặc đồng phục giống nhau. Năm ngoái mình cũng đi xem rồi. Đẹp trai
lắm ý.
Xuân Phi không nỡ từ chối cô bạn. Cô bạn nhìn Xuân Phi với ánh mắt khẩn cầu. Cô suy nghĩ ba mươi giây rồi hỏi:
- Tiểu Thái, có đúng là thích thế không?
Thoạt nghe Xuân Phi nói Tiểu Thái có chút mơ hồ. Xuân Phi nói thường
thiếu chủ ngữ như thế. Hai người học cùng lớp từ hồi tiểu học. Xuân Phi
không thích nói nhiều, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ. Khoảnh khắc mơ hồ còn
nhiều hơn những lúc bình thường. Cô nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng
hiểu ý của Xuân Phi.
Cô híp mắt nói:
- Thích chứ, nhưng cũng chỉ có thể nhìn trộm thôi.
- Xuân Phi, cậu thích chàng trai như thế nào? Thực sự không có người nào mà cậu thích sao?
- Người thích... người mình thích... phải có mái tóc màu cà phê đậm...
có nụ cười ấm áp như gió xuân... còn nữa... chưa có bạn gái.
- Đấy là yêu cầu gì? Cậu đang bôi bác mình? - Cô gái gườm gườm nhìn Xuân Phi.
Xuân Phi cười nhạt hai tiếng rồi nghĩ: Nếu là bình thường thì từ chối
Tiểu Thái cũng chẳng sao cả. Chỉ sợ bây giờ nói không thì cô ấy lại giận mấy ngày liền.fSân vận động của trường rất rộng, dù sao thì cũng là
trường quý tộc mà, chỗ đỗ xe còn không đủ, xe xếp ngang xếp dọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT