Tiết ba chiều thứ năm là tiết thể dục, Xuân Phi chạy quanh sân vận động một vòng lấy lệ, sau đó chạy đến ngồi hóng mát dưới cây quế bì. Thầy thể dục nói: - Này, em An Dương, như thế này là không được. Tuy nói như vậy nhưng khuôn mặt của thầy không hề có chút tức giận, ngược lại rất hiền hòa.

Một số nữ sinh không phục làu bàu rằng - Nhìn người ta cứ như là đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình ấy.

- Nếu không phục cô hãy về nhất trong cuộc thi đi.

- Nếu tôi cũng chăm chỉ như An Dương Xuân Phi, không biết chừng sẽ giành giải nhất toàn trường.

- Đừng có mà khoác lác, có bản lĩnh thì vượt qua An Dương Xuân Phi là được rồi.

……..

Những lời nói còn lại bị gió cuốn đi, họ vừa chạy vừa nói chuyện. Thầy thể dục huýt sáo và nói: -

Nếu còn nói chuyện thì chạy hai vòng. Tiếng than thở và cằn nhằn của họ khiến Xuân Phi phì cười. Những lời không nghe thấy có lẽ là - cô ta thì giỏi giang gì chứ…..

Cô cũng thấy mình không hề giỏi giang. Nếu muốn cô có liên quan đến hai chữ “giỏi giang” ấy thì đó chính là cô có một người anh trai giỏi giang.

Tô Kính Hy đứng cạnh sân bóng, hai tay đút túi. Đối với một số nam sinh cuối cấp không hề có áp lực học tập, giờ ngữ văn trốn ra ngoài chơi bóng rổ cũng không có gì là đáng chê trách cả.

Nhưng anh không biết chơi bóng, chỉ đứng cạnh sân bóng. Hình bóng thầm lặng và sân bóng huyên náo dường như biến thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ chính là hai thế giới hoàn toàn khác.

Thế giới của Tô Kính Hy cô không thể bước chân vào được, thế giới thuộc về một mình anh.

Xuân Phi muốn lén lút chui vào phòng học nghỉ ngơi nhưng Tô Kính Hy tinh mắt đã nhìn thấy cô. Cô chạy, anh cũng chạy, cuối cùng cô bị anh bắt được ở cửa phòng học.

Tô Kính Hy bóp mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Anh không phải là quỷ, em chạy cái gì mà chạy?

Xuân Phi túm chặt lấy cổ tay của anh, cố gắng kéo thật mạnh đến khi những ngón tay ấy được nới lỏng ra mới làu bàu:

- Bị người ta nhìn thấy thì mất mặt lắm. Cổ anh vẫn còn những vết xước, người ta tưởng em cào thì làm thế nào?

- Thế nào là tưởng em cào, vốn dĩ là do em cào mà. Tô Kính Hy bóp mạnh hơn -Hai ngày hôm nay anh đã bị rất nhiều ánh mắt công kích, em cùng chia sẻ với anh một chút. Chi bằng anh cũng cắn một cái vào cổ em nhỉ?

- Tô Kính Hy. Xuân Phi đá vào chân anh. Tô Kính Hy đau đến nỗi cúi người ôm chân, nhân lúc ấy cô đánh vào đầu anh, co cẳng chạy về phía lớp học.

Thực ra cô biết Tô Kính Hy đang nghĩ gì.

An Dương Thuần Uyên ở trường học khác trong thành phố, phải đi mười ba tuyến xe mới đến đây được. Trong trường học rộng lớn này, người mà Tô Kính Hy có thể nhảy bổ vào như thế này mà không cần kiêng nể gì cũng chỉ có Xuân Phi.

Câu nói nghiêm túc nhất mà anh từng nói là: Trên thế giới này, tôi chỉ có hai người bạn, họ đều mang họ An Dương.

Anh gọi cô là cô nàng phiền phức cũng được. Gặp mặt là đối đầu với cô, thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Dù thế nào cũng không sao cả.

Xuân Phi cũng không biết mình bị làm sao. Mỗi lần gặp Tô Kính Hy trong trường đều cảm thấy không tự nhiên. Có lẽ là nghe người ta nói quá nhiều lần - cô ta thì có gì giỏi giang. Cô sợ rằng phía sau câu nói ấy là một câu nói khác - Anh chàng đẹp trai kia bị mù rồi, sao lại có thể thích cô gái không có chút gợi cảm nào cơ chứ?

Có lẽ là tự ti. Cô cũng không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play