"Mà… hôm qua chúng ta trốn học, hôm nay các cậu lại bỏ tiết để đến đây, có sao không đó?” . Sau khi hậm hực vì bị chọc, An lại trở về với vẻ nghiêm túc vốn dĩ.
“Không sao, cậu đừng lo!Chuyện đó Vi đã giải quyết ổn thỏa rồi!” - Dương lên tiếng.“Uhm… đúng đó, trước khi xuống đây bọn tớ có xin phép cô mà! Còn chuyện bọn mình hôm qua….” - Vi bỏ lửng câu nói.
“Xì, đúng là bà già khó ưa, đã bảo là trường hợp khẩn cấp mà cũng phạt cho bằng được!” - Vân cau có nói chen vào.
“Mà… cô phạt cái gì? Trường hợp khẩn cấp là sao?” - Mấy dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu An.“Bọn tớ nghe tin cậu bị ngất nên ăn theo, nói hôm qua cậu cũng đau bụng rồi ngất đi, thế nên bọn tớ mới đưa cậu đi bệnh viện, trường hợp khẩn cấp nên không báo cho cô biết!” - Vi giải thích cho An. Vân và Dương gật đầu ra vẻ tán thành.
“ Hix…Tớ bị biến thành đứa hay bị ngất từ khi nào thế?” - An nước mắt ròng ròng, đau khổ nói.“Hì hì, xin lỗi cậu mà!” - Dương chỉ cười trừ.
“Vậy còn hình phạt là gì?”- An lập tức trở lại với vẻ mặt thường trực.
“Haizz ,mỗi đứa sẽ bị trừ hai điểm trong bài kiểm tra một tiết sắp tới!” - Vân thở dài thườn thượt, chán nản nói.“Vậy tức là 10 điểm chỉ còn 8 á?” - An nhấn mạnh câu nói.
“Uhm… uhm…” - Cả bọn đau khổ gật đầu.“…Hờ hờ… bye bye mọi người, tớ nghĩ tớ nên ngất thêm một chút, ngất luôn không tỉnh dậy cũng được…” - Cô nói giọng của người sắp rời xa trần thế rồi ngã phịch ra sau.
Nhưng trước khi lưng cô chạm vào chiếc giường, có một bàn tay đã đỡ lấy nó.“Cô muốn chết hay sao mà đòi ngất luôn không tỉnh dậy hả?”
Cái giọng này … quen quá! Cô quay mặt sang nhìn… là… là Gia Huy! Anh ta vào đây từ lúc nào thế?“Ehhhh! Anh vào đây từ khi nào vậy hả?” - Cô hét toáng lên rồi đẩy cậu ra.
“Đúng đó, sao cả tụi này cũng không biết?” - Dương, Vi, Vân đồng thanh.“Tôi vào lâu rồi, nãy giờ đứng ở phía cửa đó! Tôi cũng nghe hết rồi, 8 điểm thì đã sao? Cô vẫn đâu có bị ở lại lớp?” - Huy cộc cằn nói.
“Nhưng… môn Toán là môn tôi yếu nhất, đã vậy còn bị trừ 2 điểm, kiểu này chết chắc!” - An nói ỉu xìu.“Chừng nào kiểm tra?” - Cậu lại cau có nói.“Hai tuần nữa!” - Cô vẫn nói bằng cái giọng ỉu xìu.
“Dư sức! Tôi sẽ ôn cho cô để cô được điểm tuyệt đối!” - Cậu nói chắc nịch.“Thật không? Anh làm được chứ?” - An nghi hoặc hỏi.“Cô coi thường tôi quá đó!” - Cậu cộc cằn.
“ Vậy là tốt cả rồi nhé!” - Vi mỉm cười.“Uhm…” - Vân và Dương đồng thanh.“…Mà… có lẽ chúng ta trở thành kỳ đà cản mũi 2 người họ rồi nhỉ? Tớ nghĩ mọi người không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu ha?” - Vân lấm lét nhìn Huy và An rồi nói to.
“Chắc chắn rồi, chúng ta đi thôi! Bye bye 2 người nhá!” - Dương nói rồi bước ra khỏi phòng y tế.“Khi nào khỏe thì lên lớp nha!” - Vi mỉm cười nói rồi cũng bước theo Dương.“He he, bye bye An, tớ đi đây!” - Vân cười nham hiểm rồi cũng ra khỏi phòng.“Eh… nè!” - Cô đơ, không ngờ đám bạn này lại mỗi người quẳng cho cô một câu rồi kéo nhau đi hết như vậy.
“Giờ thì chỉ còn tôi và cô ở đây thôi nhá!” - Huy cười nham hiểm.“Eh…nè! Giọng cười quái gở đó là sao hả?” - An mở to mắt nhìn cậu.“Aizz! Chỉ vì cô bị ngất mà giờ tôi bị cả trường đồn ầm lên kìa!” - Cậu lảng sang chuyện khác.“Anh nghĩ tôi không bị gì chắc!” - Cô quạu.“Vậy thì sao tôi với cô không công khai luôn nhỉ?” - Đột nhiên cậu nở một nụ cười tươi rói, ngồi xuống bên cạnh cô.“Ehh! Anh bị điên hả?” - Cô khó hiểu.“Điên cái đầu cô ấy! Vốn dĩ cô đã là bạn gái tôi rồi mà!” - Cậu cốc nhẹ vào đầu cô.“Geez, chỉ là giả thôi mà!” - Cô bĩu môi, tay xoa xoa chỗ bị cốc.
“Vậy bây giờ là thật!” - Cậu đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
“Eh…hôm nay anh bị gì vậy? Tôi nhớ anh đâu có thích tôi?” - Cô khó hiểu, thấy hơi sợ thái độ nghiêm túc này của cậu.“…” - Cậu bỗng im lặng, nhìn cô không chớp mắt.“N…nè, mặt tôi dính gì hả?”“…”“Anh sao v…” Chữ “vậy” còn chưa kịp thoát khỏi cuống họng cô thì đã bị cậu chặn lại bằng đôi môi của mình. Cậu đang áp chặt đôi môi ấm nóng của mình vào môi cô! Nói đúng hơn là hôn!
Đôi mắt trong veo màu nâu sẫm mở to.
Ấm…ấm quá!
Môi anh ta ấm quá! Không hiểu tại sao nhưng mà…
Mình không muốn rời đôi môi này! Mình không muốn anh ta dừng lại! Không muốn!
Rồi từ từ… nhẹ nhàng… đôi mắt trong veo tuyệt đẹp đó khép lại… nhường chỗ cho cảm giác êm dịu đến từ nụ hôn nhẹ nhàng đó.
Cô thấy mình trở nên nhỏ bé, thấy cả cơ thể mình rơi thỏm vào vòng tay ấm áp đó. Thấy đôi môi mình bị nuốt chửng bởi đôi môi ấm áp lạ kì đó!
Vài chiếc lá vàng của thu nhẹ rơi… theo làn gió cuốn vào ô cửa sổ... rơi xuống chiếc giường… nơi có hai con người đang trao cho nhau nụ hôn êm dịu… nhẹ nhàng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT