*** 30p sau ***Những vết thương từ nhỏ đến lớn, từ nặng đến nhẹ của Phong, Khang, Huy, Dương đã được băng bó gọn gàng, máu cũng ngừng chảy, Dương cũng đã tỉnh lại trong sự mừng rỡ của Vân, cả An cũng vậy. An bất giác nhìn về phía cửa sổ… Oái!! Mặt trời đã lặn mất tiêu từ bao giờ rồi! Hic làm sao đây làm sao đây tối rồi mà cả đám vẫn chưa ra khỏi trường, cái ý nghĩ đó khiến cô hét toáng lên : “ Tối mất rồi làm sao đây?”
“Chờ đến khi trường đóng cửa, leo rào ra!” - Tên Khang đang nói chuyện với Vi, quay qua nói với cô. Cái gì? Leo rào á? Có lộn không vậy? Bọn con trai các người leo ra thì dễ rồi! Không lẽ bắt 3 đứa con gái mỏng manh yếu đuối như chúng tôi xách váy leo rào á? Không thể được tuyệt đối không được!! An vò đầu bứt tóc đi qua đi lại cố kìm cái ý nghĩ đang muốn biến thành lời nói mà thoát ra khỏi cuống họng của mình.Cô đi về phía tên Khang và Vi : “Nè! Chẳng lẽ không có cách khác sao? Chẳng lẽ chúng ta phải leo rào thật á?”“ Chỉ còn cách đó nếu cô muốn về nhà!” - Cậu buông ra 1 câu độc ác hết sức.
Cô mặt mài ủ dột, đi về phía Dương, Vân và Phong.“Dương ơi! Còn cách nào ra khỏi đây mà không phải leo rào không vậy?” - An nhẹ nhàng hỏi Dương. Cậu mỉm cười : “ Tớ mới từ Mỹ về và chỉ nhập học vào hôm qua, sao mà biết được?” “ Uhm… tớ cũng không biết nữa!” - Vân e dè chen vào.“ Aizz… tớ quên mất là 2 người mới từ Mỹ về!” . Cô đau khổ nhìn qua phía Phong và nhanh chóng thất vọng khi Phong nhìn về phía khác( Nói thẳng thừng là làm lơ cô >’’”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT