-Sinh nhật vui vẻ nha Kiến.

Đăng lấy từ trong túi ra một chiếc lắc đeo tay xinh đẹp bằng bạch kim rồi nhẹ nhàng đeo vào tay cho nó, có chút ngạc nhiên nó rụt tay lại.

-Tôi không nhận món quà đắt tiền thế này đâu.

-Cậu mà không nhận tôi giận cậu suốt đời luôn đó.

Nhìn món quà đắt giá mà nó cảm thấy ái ngại kinh khủng, có thể đối với nhiều người đó chỉ là một sơi dây bình thường nhưng đối với nó đó là món quà rất cao cấp mà nó chưa từng nghĩ đến. Còn Đăng nữa, cậu chỉ là một học sinh bình thường thì đào đâu ra tiền để mua cái này chứ.

Nó nghiêm mặt nhìn Đăng dò hỏi.

-Tiền đâu ra cậu mua cái này?

-Tiền…của tôi.

Đăng gãi đầu không biết trả lời thế nào, cậu bịa đại và dĩ nhiên nó không tin rồi.

-Đừng có xạo, nói mau.

Nhìn ánh mắt sắc bén của nó, cậu đành phải nói sự thật không dám gian dối nửa lời.

-Tôi xin mẹ.

-Điều kiện là gì?

-Hai tuần ngoan ngoãn ở nhà, không chơi bời, cá độ, đua xe, lêu lổng.

-Đồ ngốc.

Chẳng biết nói thế nào với tên này nữa, chỉ biết là cậu rất ngốc, ngốc khi làm những điều này cho nó.

Nó biết ngay là muốn được cho một số tiền lớn, mẹ Đăng cũng sẽ có điều kiện với cậu mà. Nhưng kể ra cái điều kiện thế này cũng tốt, cậu không đi chơi mấy trò kia là cũng bớt lo lắng rồi.

-Ừm, tôi ngốc lắm, nhưng chỉ ngốc với một mình cậu thôi biết không hả?

Câu nói của Đăng làm cho nó cảm thấy ấm áp, trong mắt cậu nó lại trở nên đặc biệt như thế sao?

-A, sao băng kìa Kiến.

Đăng chỉ tay lên trời làm nó bật cười, có cố gắng làm cho nó vui cũng đâu cần phải bày trò con nít như trong phim vậy chứ.

-Cậu băng thì có, sao băng nào mà xuất hiện ở đây.

Nó đệm theo làm Đăng hụt hẫng, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

-A, sao chổi kìa.

-Cậu chổi thì có.

-A, sao Hỏa kìa.

-Cậu hỏa thì có.

-A, sao Đẹp kìa.

-Cậu đẹp thì có.

Nói xong nó mới thấy mình bị hố, còn Đăng thì khoái chí cười nghiêng ngả với trò đùa của mình.

-Tôi biết tôi đẹp trai rồi, đâu cần cậu phải khẳng định vậy đâu, ngại quá.

-Cậu đúng là hâm nặng.

Nó mệt mỏi tựa đầu vào vai cậu thiếp đi lúc nào không hay biết, cậu nhìn khuôn mặt đáng yêu của nó khẽ mỉm cười.

-“ Cậu đúng là đồ ngốc nghếch nhất mà tôi từng gặp. Từ giờ trở đi, trước mặt tôi cậu không cần phải cố tỏ ra cứng rắn hay mạnh mẽ đâu, tôi thích cậu cứ ngoan ngoãn ngủ trong tay tôi như lúc này mà thôi. Cậu là người đầu tiên khiến tôi vui vẻ, người đầu tiên khiến tôi có cảm giác muốn đến gần và cũng là người đầu tiên làm tim tôi đập nhanh như vậy. Tôi thích cậu, và mỗi ngày trôi qua tình cảm đó lại tăng lên nhiều hơn, vì thế, cậu đừng bao giờ khiến tôi lo lắng nữa nhé. Khi cậu buồn cứ tựa vào vai tôi mà khóc, khi cậu mệt mỏi, hãy chia sẻ với tôi và khi có bất cứ khó khăn nào trong cuộc sống hãy cứ nói ra và chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết được chứ?”

Đăng nói chuyện một mình, cảm giác của cậu bây giờ rất hạnh phúc khi được ngồi bên cạnh nó như thế này. Hóa ra tình yêu có thể làm nên những điều kỳ diệu mà bản thân chưa từng nghĩ tới như vậy.



Trưa hôm đó, vừa bước ra khỏi cổng trường được vài bước thì nó chạm mặt với Thức, thằng em cùng cha khác mẹ của mình. Có vẻ như tên đó cố tình đứng đợi nó thì phải.

-A, chị Linh, lâu ngày không gặp em nhớ chị quá.

Nó cảm thấy thật sự khinh bỉ con người này, đối với hắn nó chẳng muốn gặp, chẳng muốn tiếp xúc cũng chẳng muốn có bất cứ mối liên quan nào. Nhất là vào lúc này, khi đêm qua chẳng ngủ được bao nhiêu nên người đang cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhưng tên Thức đó chẳng có ý định gì là tha cho nó, hắn ta cứ đứng cản đường không cho nó đi, đợi đến khi đám học sinh về hết hắn ta mới bắt đầu đổi giọng.

-Mày cũng sống tốt quá ha, có bạn trai luôn cơ đấy. Có muốn tao nói chuyện của hai đứa mình cho thằng đó biết không?

Nó nhìn cái nụ cười nửa miệng của tên đó mà chẳng có chút sợ hãi, người rơi vào ngõ cụt như nó thì cần gì mấy cái thứ gọi là danh dự đấy chứ.

-Mày thích làm gì thì làm, miễn sao đừng có xuất hiện trước mặt tao là được rồi.

Cái kiểu không quan tâm của nó làm tên Thức tức tối, hắn ta điên tiết siết chặt cổ tay nó rồi ép nó vào tường.

-Mẹ, mày ngon lắm, để xem mày vênh váo được bao lâu, sẽ có ngày tao sẽ cho mày sống không bằng chết khi mang thai đứa con của em mình.

-Mày đừng có mà hù dọa tao, đối với những đứa hèn hạ như mày thì sẽ bị trời đánh trước khi đụng đến tao.

Quá uất ức, nó bỗng trở nên mạnh mẽ đến lạ. Nó biết tên này mỗi lần phê thuốc hay uống rượu vào đều trở thành cầm thú rất ham muốn thể xác nó, có lẽ đó là cách hắn ta muốn hành hạ nó. Những lúc như thế, hắn chẳng còn là người nữa, ngay cả nó là chị cùng huyết thống mà hắn còn muốn hiếp thì còn gì là nhân tính con người nữa.

-Mẹ mày con chó.

Hắn điên quá sẵn tay thụi vào bụng nó một cái rõ đau khiến nó gục xuống, cảm thấy hả hê với hành động của mình, hắn xé bung hết nút áo nó ra rồi vừa bỏ đi vừa cười. Vì là trưa nắng, trường học lại nằm trong một con đường yên tĩnh nên không có ai nhìn thấy, nó ngồi bệt dưới đất ấm ức, dù vậy vẫn không để mình rơi nước mắt.

Nó ước gì mình mạnh mẽ hơn một xíu, ước gì mình to cao hơn một xíu chắc nó đã không để Thức ăn hiếp mình rồi. Trước kia nó nhịn hắn vì sợ hắn sẽ đánh đập mẹ, còn bây giờ hắn đã khỏe hơn rất nhiều rồi nó cũng chẳng thể chống lại được. Bình thường Thức sẽ chẳng dám làm gì nhưng một khi đã dùng chất kích thích thì hắn trở nên biến thái kinh khủng, nhất là đối với nó.

Tại sao cùng một huyết thống mà hắn lại có thể đối xử như thế với chị gái mình, nó không cần nhận được sự yêu thương từ hắn nhưng cũng không muốn bị người khác xem không giống như một con người.

Nối đau cả thể xác lẫn tinh thần đè nén khiến nó không thể nhấc chân nổi, cứ thế nó ngồi đó mặc cho ánh nắng chói chang chiếu vào người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play