Dịu dàng nhìn vào mắt nó, Đăng nói một cách chân thành để nó có thể tin tưởng.

- Tôi không quan tâm cậu là ai, chỉ cần biết là tôi thích cậu và mãi mãi cũng sẽ như thế. Vì vậy đừng mặc cảm hay cố gắng tránh né nữa, hãy làm theo điều con tim cậu mách bảo, chỉ cần cậu tin tưởng tôi nhất định sẽ khiến cậu vui vẻ.

Lời nói của Đăng như có ma lực thu hút sự tin tưởng nơi nó, nó thật sự có thể sống với trái tim của mình sao? Làm sao có thể chắc chắn rằng khi ở bên nhau cả nó và Đăng đều được vui vẻ cơ chứ. Linh ơi, mày đừng làm mọi chuyện thêm rối rắm nữa có được không?

Đọc được suy nghĩ của nó, Đăng nhẹ nhàng bước đến nắm chặt tay nó, truyền cho nó niềm tin vào cậu.

-Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ quyết định như vậy nhé.

Nói xong Đăng hôn lên trán nó rồi ra về với tâm trạng vô cùng vui vẻ, ít nhất bây giờ cậu cũng có thể đường đường chính chính chăm sóc cho nó rồi.

Đăng về rồi, nó vẫn còn ngồi một chỗ suy nghĩ mọi chuyện đã qua mà vẫn không tin đó là sự thật. Liệu nó có thể đến với Đăng như cậu nói được không?

Nó chỉ là một cô học trò chưa từng biết đến chuyện yêu đương trai gái, chưa từng biết mơ mộng đến thứ gọi là tình yêu như những người bạn đồng trang lứa khác. Đây là lần đầu tiên nó có cái cảm giác khác lạ với một người khác phái, không biết đó có phải gọi là tình yêu hay chỉ là xúc động nhất thời nhưng cũng làm nó hạnh phúc.

Nó chưa đủ lớn để có thể nghĩ xa hơn về mối quan hệ này, rằng gia đình Khoa chắc chắn sẽ không chấp nhận, hay hai đứa sau này sẽ đi về đâu, chỉ biết rằng ngay lúc này đây nó cần một vòng tay đủ rộng để bên cạnh nó những lúc yếu lòng.

Từ lúc bước chân vào ngôi trường này, chỉ có Đăng là đối xử chân thành với nó nhất. Có lẽ nó nên trải lòng mình ra để bên cạnh Đăng, cho dù thứ tình cảm này có ngắn ngủi đi chăng nữa thì ít nhất nó cũng đã một lần sống đúng với con tim mình.

Trong lòng dấy lên một niềm vui nho nhỏ, nó lấy giấy ra và vẽ một bức tranh, đó là hai bóng người nắm tay nhau in xuống lòng đường. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng lại rất khác biệt so với những bức tranh trước đó, không còn sự cô độc, lẻ loi khi không có ai bên cạnh nữa.

-Linh ơi, ngủ chưa?

Đang ngồi nghĩ ngợi thì có tiếng đập vào tường từ phòng bên cạnh, nó trả lời cụt ngũn.

-Chưa.

-Bên Linh có nến không cho tôi mượn một cây đi, bóng đèn bên đây bị hư mất tiêu.

-Không có.

Nó trả lời xong tự nhiên thấy hắn tội tội, giờ này ai mở cửa đâu mà mua nến chứ, thôi thì qua giúp hắn một lần vậy.

Nghĩ là làm, nó bước qua phòng hắn. Ánh sáng từ chiếc đèn pin điện thoại yếu ớt nhưng cũng đủ để nó nhìn thấy căn phòng gọn gàng sạch sẽ, khác hẳn với căn phòng bề bộn lung tung của nó.

-Linh qua có chuyện gì không?

Hắn hơi ngơ ngác khi nhìn thấy nó xuất hiện, từ lúc dọn đến đây ở tới giờ, đây là lần đầu tiên nó chủ động bước vào phòng hắn.

-Sửa điện chứ làm gì.

-Linh biết sửa luôn hả?

-Hên xui.

Nói xong nó loay hoay cặm cụi một hồi, cuối cùng đèn cũng sáng.

Hắn nhìn nó ngạc nhiên, nó có phải là con gái không mà mấy cái thứ này cũng làm được vậy không biết.

-Linh giỏi thật đó.

-Cũng thường à, khỏi cần cảm ơn.

Không đợi hắn lên tiếng nó đã đi ra cửa về phòng mình, trong lòng cũng thầm thán phục sự siêng năng chăm chỉ của hắn, căn phòng nhỏ xíu mà nhìn đâu cũng thấy sách, thảo nào hắn học giỏi như thế.

…..

Sáng, vừa mới bước chân ra khỏi phòng đi học đã gặp Đăng đứng ngay trước cửa. Thấy nó, cậu nở một nụ cười rạng rỡ.

-Đi học thôi.

Đăng tự nhiên nắm tay nó dẫn đi, miệng huýt sáo vui vẻ.

-Mới trúng số hay sao vui dữ vậy?

-Ừm, tiền nhiều quá xài không hết nên hôm nay tụi mình cúp tiết đi xem phim nha.

Nó quay qua nhìn Đăng nghi ngờ, hôm nay có chuyện gì mà vui đến nỗi dẫn người ta đi xem phim vậy không biết.

-Đi đi mà, trên mạng mới quảng cáo bộ phim bom tấn hay lắm.

-Ừ, đi thì đi.

Thế là Đăng dẫn nó đi đến rạp phim, vì là buổi sáng nên rạp không đông người lắm. Vậy càng khỏe, đỡ phải chen lấn cho mệt.

Hai đứa ngồi coi phim, nói cho sang vậy thôi chứ chỉ có mình Đăng xem, còn nó ngồi ăn hết hộp bắp rang, uống cạn ly nước rồi nhắm mắt ngủ không biết trời trăng mây gió gì, ngay cả tựa phim cũng chẳng buồn xem qua.

-Đi xem phim với Gấu thích thật đó.

Đăng nói nhỏ vừa đủ cho nó nghe nhưng không thấy phản ứng gì mới phát hiện ra nãy giờ nó ngủ mất tiêu. Có ai đi xem phim mà chưa gì hết đã ngủ lăn quay vậy không biết.

Khẽ mỉm cười, cậu kéo đầu nó dựa vào vai mình và cứ giữ tư thế ấy cho đến hết bộ phim.

-Dậy đi về nào.

Mọi người bắt đầu đứng lên đi về, Đăng mới gọi nó dậy.

-Phim gì mà có chút xíu là hết mất tiêu vậy?

Nó uể oải, vừa gãi đầu vừa nói làm mái tóc cụt ngủn rối tung lên. Đang mỉm cười đưa tay lên vuốt tóc nó.

-Ngắn cái đầu cậu, ngủ như con lợn nên ngắn phải rồi.

-Người ta mới ngủ có chút xíu chứ mấy.

-Chút xíu của cậu là 2 tiếng đó hả? Đúng là lợn, về thôi.

Đăng nắm tay nó dắt đi, vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên vừa đi mắt vừa lim dim nhìn thảm thôi rồi.

Mãi đến khi ra tới đường, ánh nắng chói chang rọi xuống nó mới tỉnh ngủ.

-Sao im re vậy?

Nó nhìn Đăng thắc mắc, bình thường cái miệng lúc nào cũng tía lia nhưng từ lúc ra khỏi rạp tới giờ chẳng mở miệng nói chuyện cho người ta tỉnh ngủ gì hết.

-Giữ yên tĩnh cho mấy người ngủ rồi còn muốn gì nữa.

-Lu ngoan, chị thương.

Lấy tay xoa đầu Đăng, nó nói chuyện y chang với thú cưng trong nhà làm Đăng trợn mắt quay lại nhìn. Nhưng nhỏ này nhanh ghê lắm, mới thay đổi sắc mặt một cái nó đã chạy đi mất tiêu, y chang một con sóc vậy đó, thật bó tay với nó luôn.

-Không giỡn nữa, có chỗ này vui lắm cậu muốn đi chơi không? Đăng nói với theo.

-Đi đâu?

-Đi rồi biết, yên tĩnh, trong lành, mát mẽ, xinh đẹp

-Đi thì đi, nếu mà không giống như mấy người nói thì cắt bỏ không tha.

Đăng bật cười trước cái kiểu nói chuyện chợ búa của nó, nhiều khi ngẫm nghĩ lại có khi nó còn manly hơn cả cậu nữa đấy chứ.

Cậu chở nó đi đến một cánh đồng vắng vẻ dưới chân cầu, nơi chiều chiều cậu và đám bạn hay tập trung đua xe. Đường vắng lại không có công an nên đây là nơi lý tưởng để đám bạn quậy phá tụ tập mà không sợ ai làm phiền. Cánh đồng bỏ hoang không có nhà cửa nên cỏ lau mọc bát ngát vô tình tạo nên một khung cảnh xinh đẹp.

Dưới bầu trời xanh rộng lớn, một cánh đồng cỏ lau trải dài khẽ đung đưa mình trước gió, một nơi bình yên mà không phải ai cũng biết đến. Mà cho dù có biết họ cũng không dám đến đây vì sợ gặp mấy thanh niên chạm trỗ đầy người tụ tập. Chỉ có thỉnh thoảng có vài cặp cô dâu chú rể đến đây để chụp hình cưới mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play