Vài phút sau khi Charlie chu du vô xứ Badlock, thằng bạn thân nhất của nó, Benjamin Brown, một thằng bé nhỏ thó, tóc sùm sụp và vẻ mặt lúc nào cũng lo âu, rời nhà nó ở số 12, đường Filbert. Hạt Đậu, con chó của thằng này tong tẩy theo sau.
Khi Benjamin nhấn chuông nhà số 9, cánh cửa được ngoại Maisie mở ra ngay lập tức.
"Benjamin cưng ơi," ngoại Maisie thét lên, lôi xệch nó vô hành lang. "Ta hy vọng con làm được cái gì đó. Charlie đi mất rồi."
"Đi mất, thưa bà Jones? Đi đâu ạ?" Benjamin ngoan ngoãn chùi giày vô thảm chùi chân.
"Nếu ta biết thì ta đã không đứng đây bảo con phải làm gì đó, đúng không?" ngoại Maisie nhắm mắt lại và gãi gãi sau gáy. "Ta biết nói gì với ba mẹ nó đây hả trời?"
"Cháu nghĩ bà không cần phải nói gì với cô chú ấy đâu ạ" Benjamin nói. "Có lẽ ba với mẹ cháu có thể giúp được, họ là thám tử tư cơ mà."
Benjamin lập tức hối hận với những lời vừa thốt ra.
Ba mẹ nó đang điều tra một vụ án rất quan trọng. Họ vừa mới rời nhà đi xong, cô Brown cải trang thành đàn ông còn chú Brown cải trang thành phụ nữ. Benjamin không thích ba mẹ nó ăn mặc kiểu như thế - họ không giải thích trường hợp phải đeo râu giả (đối với cô Brown) và phải đội tóc giả nhuộm màu (đối với chú Brown), mà chỉ bảo Benjamin đến nhà Charlie đi, ở đó ngoại Maisie sẽ cho nó ăn trưa.
"Cháu xin lỗi, cháu nghĩ lại là ba mẹ cháu không thể giúp được đâu" Benjamin tạ lỗi.
"Ta chắc chắn điều đó." Ngoại Maisie quay đi và dẫn Benjamin vô một hành lang tối. "Đây là một trong những vụ biến mất mà người thường không thế nào hy vọng tìm ra."
"Nhưng cháu là người bình thường" Benjamin nhắc bà.
Ngoại Maisie thở dài. "Hờ, ta biết. Nhưng con là bạn của nó nên con có thể đi gọi một đứa khác trong bọn những đứa được ban phép thuật á, hay tự chúng xưng như thế".
"Những người con của Vua Đỏ ạ" Benjamin lặng lẽ nói.
Họ đã tới cánh cửa tầng hầm, vẫn còn mở banh. Ngoại Maisie vẫy Benjamin và chỉ xuống tầng hầm. Benjamin ngó xuống căn phòng mốc meo ở dưới mặt đất. Ngoại Maisie gật đầu khích lệ. Benjamin vốn không thích ba cái tầng hầm, cả Hạt Đậu cũng chả thích. Chú chó bự bắt đầu tru lên.
"Cháu phải xuống đó ạ?" Benjamin hỏi.
"Nó ở dưới đó đó" ngoại Maisie giọng khản đặc.
"Dạ?"
"Bức tranh, cưng"
Benjamin vuột ra một tiếng "Ố ố ố" ngân dài khi nó vỡ lẽ rằng Charlie chắc hẳn đã đi chu du rồi. "Vậy thì nó không hẳn là biến mất".
"Lần này thì có" ngoại Maisie nghiêm trang.
Benjamin dòm trân vô tầng hầm. Nó bước xuống ba, rồi bốn bậc cho tới khi có thể thấy bao quát căn phòng. Một ngọn đèn tù mù thòng từ trên trần nhà xuống chiếu cho nó thấy một cái tủ hỏng, mấy cái ghế gãy, bó cọc màn gió, những chồng báo và tạp chí, mấy cái bao nylon to màu đen chứa đồ căng phồng. Và rồi nó nhìn thấy bức tranh. Cái bức tranh dựa vô tường, bên cạnh một tấm đệm cũ cuộn lại.
Một cái bóng nhỏ chập chờn trên bức tranh và Benjamin trông thấy con bướm trắng lượn lờ quanh bóng đèn tròn. Lập tức con bướm chao mình biến vụt đi. Benjamin đi xuống nền tầng hầm và bước về phía bức tranh. Hạt Đậu lạch cạch bước xuống theo sau nó. Chú chàng thở hồng hộc và thỉnh thoảng lại tru lên một tiếng hoảng vía.
Bức tranh khiến Benjamin rùng mình. Đúng như ngoại Maisie thừa nhận, nó chỉ là một thằng bé bình thường, cho nên nó không hề biết đến cảm giác phản kháng lại những cú giật thô bạo như Charlie đã trải qua, cũng không cảm nhận hay nghe được tiếng gió của xứ Badlock rít rú. Tuy nhiên nó có ngay ấn tượng là nét vẽ tả chân của bức tranh bày ra một nơi không phải do tưởng tượng mà là được sao chụp đúng y như thực. Nơi đó hiện hữu. Hoặc đã từng hiện hữu. Với những ngọn tháp xám xịt, bầu trời không có mặt trời, in hình những dãy núi lù xù, chắc hẳn đó là một xứ sở chồng chất hận thù và tội ác.
Có một dòng chữ màu xanh lá cây ở cuối bức tranh, góc phía bên phải. Đề: Xứ Badlock. Nếu xứ Badlock là một nơi có thật thì đó không phải là nơi Benjamin muốn tới. Vậy tại sao Charlie lại "Đi Vào" trong đấy được? Đó là một hoang mạc. Theo như Benjamin nhớ, Charlie luôn cần phải nghe thấy tiếng nói trước đã, sau đó tập trung vô một gương mặt người rồi mới đi được vô một bức tranh nào đó cơ mà. Và trong suốt quãng thời gian Benjamin biết về tài phép của thằng bạn mình, Charlie không bao giờ biến mất thật sự. Thân người Charlie vẫn luôn luôn ở hiện tại, trong khi tâm trí nó chu du vô thế giới đằng sau bức tranh.
"Con nghĩ việc đó là sao, Ben?" ngoại Maisie trên đầu cầu thang hỏi xuống.
Benjamin lắc đầu. "Cháu không biết, thưa bà Jones. Ông cậu của Charlie đâu ạ?"
"Paton hả? Ở tiệm sách. Chứ còn ở đâu nữa?"
"CÓ lẽ cháu đi tới đó đây. Chắc là ông Yewbeam sẽ biết phải làm gì." Benjamin quay đầu bước lên cầu thang.
Hạt đậu không đi theo cậu chủ mà đứng ở trước bức tranh với điệu bộ kỳ cục, đầu nó oặt hẳn sang bên, như thể đang nghe ngóng gì đó. Nó hộc lên tiếng đục ngầu, nghe thê lương. Và rồi, ngay trước mắt Benjamin, chú chó vàng từ từ nhỏ lại, nhạt dần đi.
"Hạt Đậu?" Benjamin lao bổ về phía con chó. Nó tóm được chóp đuôi Hạt Đậu, mẩu đuôi đứng im, cứng đơ như cây chổi, nhưng chưa tới một giây sau thì cái đuôi cũng tan nốt, tan luôn nguyên cả con chó yêu quý của Benjamin.
Benjamin hét thất thanh "HẠT ĐẬU!" đúng lúc vọng xuống tiếng cánh cửa trước đóng sầm lại.
"Ối thiên địa ơi!" ngoại Maisie ụp tay lên miệng.
Và rồi bà bị đẩy một cách thô lỗ sang bên bởi nội Bone, mụ bất thình lình xuất hiện cạnh bà.
"Cái quái gì thế?" nội Bone hạch sách.
Benjamin ngó lên nhìn hai bà. Ngoại Maisie lắc đầu, mắt mở trao tráo và lông mày giần giật. Dường như bà đang cảnh báo cho Benjamin. Đau khổ hết sức, Benjamin bắt đầu suy nghĩ gấp gáp. Chính nó và Charlie luôn hiểu rằng tuyệt đỗi không được để nội Bone biết tý gì về những việc đang diễn ra, nhất là nếu như việc ấy có dính líu đến phép chu du của Charlie.
Nội Bone đã bắt gặp ánh nhìn khẩn cấp của ngoại Maisie. "Bà mắc chứng gì vậy, bà kia?" mụ hỏi.
"Kinh ngạc" ngoại Maisie nói. "Sửng sốt. Hình như chúng ta nghe thấy tiếng chuột, phải không Benjamin?"
Benjamin gật đầu lia lịa.
"Ta nghĩ ta đã nghe thấy tiếng chó sủa." Nội Bone hoài nghi nhìn Benjamin trừng trừng. "Con chó của mày đâu?"
"Nó...hôm nay nó không đi với cháu" Benjamin nói, hầu như nghẹn lời vì đau buồn. Từ chỗ mụ ta đứng lên, liệu nội Bone có thấy bức tranh bị bóc giấy gói. Nó nghĩ là có.
"Thật bất thường. Mày mà không mang theo chó. Tưởng nó là cái bóng của mày chứ?" người phụ nữ cao nguẩy gót bước đi, còn thòng thêm "Tao sẽ ra khỏi tầng hầm đó nếu tao là mày. Coi bộ sẽ có cái con hơn cả chuột ra bắt mày đó. À mà này, Charlie đâu?"
"Đi tới tiệm sách," ngoại Maisie nói vội. "Và Benjamin cũng định tới đó, phải không Ben?"
"È...dạ"
Benjamin thiểu não lê bước lên cầu thang tầng hầm. Nó cảm thấy mình phản bội Hạt Đậu vì để mặc con chó bị kẹt bên trong bức tranh khủng khiếp. Nhưng nó còn làm gì khác được nữa? Ông cậu Paton của Charlie sẽ cung cấp câu trả lời. Ông thường biết làm gì khi xảy ra sự cố.
Ngoại Maisie nhìn theo Benjamin ra cửa và nói "Cẩn thận nha cưng. Ta không thích nghĩ đến việc con đi một mình trong thành phố này mà không có con chó đi cùng."
"Cháu mười một tuổi rồi" Benjamin nhắc bà "Gặp lại bà sau, thưa bà Jones"
"Ta hy vọng thế, cưng" ngoại Maisie đóng cửa lại.
Benjamin chỉ mới dợm đi được vài bước trên đường là nó đã cảm nhận sâu sắc cái phần thân thể bị mất mát của mình. Phần con chó. Trước đây có lần nó đã không có Hạt Đậu ở bên, khi ba mẹ nó tới HongKong. Nhưng lúc đó rất khác. Đây là thành phố mà hầu như chẳng thể gọi là bình thường. Không hề báo trước, người ta có thể tự dưng biến mất, đèn đường tự nhiên nổ tung, tuyết rơi vào mùa hè.
Tiệm sách cô Ingledew không xa đường Filbert, nhưng hôm nay Benjamin có cảm giác dường như là một vực thẳm choán giữa nó và sự an toàn. Nó mới đi được một nửa đường Đồi Cao thì thấy bên kia đường có hai đứa trẻ khác. Một đứa là Joshua Tilpin, cái thằng quắt quéo, luộm thuộm, mặt lúc nào cũng càu cạu, và bên cạnh nó là thằng cao hơn, nước da mét xanh màu lá cây, dáng đi liểng xiểng. Dagbert kẻ-dìm-chết-người.
Giả bộ như không trông thấy bọn chúng, Benjamin bước đi thờ ơ, nhưng từ góc mắt nó thấy Dagbert đẩy Joshua và chỉ qua đường về phía nó.
Benjamin hoảng hồn. Thay vì đi tiếp trên con đường, nó tạt vô một ngõ hẻm. Trong vài phút nó đứng trong bóng tối, nhìn ra hai thằng kia. Mình thật ngu, nó tự xỉ vả. Mắc mớ gì mình phải sợ hai thằng học chung trường với Charlie đó? Đúng ra nó đâu có biết chúng. Nhưng sao bọn chúng khiến nó rởn tóc gáy. Joshua khét tiếng làm cho người ta mất nhụt ý chí - không phải kiểu như thôi miên, nhưng theo kiểu mà người ta gọi là lực từ trường. Còn về Dagbert, thằng này có thể dìm người ta chết đuối. Mới đây nó đã định dìm chết Charlie dưới sông.
Liếc tới con đường sau lưng nó, Benjamin thở phào khi nhận ra mình đang đứng ở đâu. Nó liền co giò chạy.
"Sao vậy, Benjamin Brown?" một giọng gọi nó. "Mất chó à?"
Benjamin không ngoái lại. Joshua và Dagbert chắc hẳn đã băng qua đường đi theo nó.
"Mày không phải sợ tụi tao, nhóc Ben" Dagbert quát. "Charlie đâu?"
Suýt nữa thì vấp té, Benjamin lao bổ vô quảng trường rải sỏi. Ở chính giữa quảng trường tọa lạc một ngôi nhà cũ, đứng riêng biệt. Xung quanh là những bức tường thấp và một khu vườn ngập cỏ. Một tấm biển tơi bời mưa gió, đóng đinh trên cổng, đề Mái ấm gia đình Gunn. Ngoài ra trên tấm biển còn vẽ chi chít những nốt nhạc: nốt móc đôi, nốt móc đơn, nốt trắng, nốt tròn mặc dù, chẳng cần phải nhìn những ký hiệu âm nhạc đó người ta cũng biết một gia đình nghệ sỹ sống ở đây. Tiếng ồn từ trong nhà phát ra quả là inh tai nhức óc. Những bức tường rung lên bởi tiếng trống, tiếng đàn violin, tiếng sáo, tiếng cello, và tiếng hát.
Benjamin nhấn chuông cửa và một giọng được thu âm sẵn rống lên inh ỏi "MỞ CỬA! MỞ CỬA! MỞ CỬA!"
Tiếng kêu cửa nhà Gunn luôn khiến Benjmin bứt óc nhưng nếu là một tiếng chuông thánh thót thì đảm bảo nó sẽ chìm lỉm trong tiếng nhạc và khách khứa hẳn là sẽ chờ vô vọng nơi bậc cửa.
Cánh cửa do Fidelio Gunn mở, một tay cầm cây đàn violin và tay kia cầm cái vĩ. "Chào Ben, Charlie đâu?" cậu bé mặt đầy tàn nhang hỏi.
Một tiếng "Ối" thét lên đằng sau Benjamin.
"Charlie...é....cho em vô, ĐƯỢC KHÔNG?" Benjamin hỏi.
Thoáng thấy bóng bọn đuổi theo Benjamin, Fidelio bảo "Vô mau đi".
Benjamin nhảy phóc vô Mái ấm Gia đình Gunn và Fidelio đóng cửa lại.
"Có chuyện gì thế hả, Ben?" Fidelio dẫn đường đi vô căn bếp hỗn độn. Một con mèo xám đang ăn bữa sáng thừa chưa được dọn khỏi bàn và một phụ nữ mặc váy dài sặc sỡ đang hát bên bồn rửa chén. Một bé gái mặt cũng đầy tàn nhang đang lên dây đàn violin ở bên cạnh bà.
"Nhạc nhẹ chút đi mẹ!" Fidelio hét tướng lên. "Mimi, đem đàn của em ra chỗ khác."
Bác Gunny ngoái nhìn qua vai và cất tiếng hát vang, "Benjmin Brown. Ngạc nhiên làm sao! Lẽ nào tôi có thể tin vô mắt mình! Chú chó ấn tượng của cháu đâu rồi?"
"Charlie Bone đâu?" Mimi hỏi, đồng thời gẩy một dây đàn.
"Này, Benjamin là người có quyền riêng của mình" Fidelio nói. "Cậu ấy khồng cần phải có thứ phụ thuộc".
"Có cái gì?" Mimi hỏi, gảy một dây đàn khác.
"Đồ phụ tùng" bà mẹ cô bé đáp. "Chú chó của Benjamin không vĩnh viễn gắn vào cậu ấy, cả Charlie cũng không. Ngồi xuống đi Ben.
Benjamin kéo một cái ghế ra và ngồi xuống. Cảm thấy đói bụng, nó bộc một mẩu bánh mì khô lên cắn.
"Pudding mới liém vô đấy" Mimi cảnh báo.
Benjamin ngó nhìn con mèo xám và buồn bã thả miếng bánh xuống.
Fidelio kéo ghế ngồi cạnh nó và chồm tới trước, chống vùi chỏ lên bàn. Mimi thôi gảy đàn violin và ngồi vắt vẻo lên bàn ở đầu kia. Bác Gunn ngâm nga khe khẽ trong khi đang chà cái gì đó ở trong bồn rửa.
"Gì đó Ben?" Fidelio hỏi. "Không phải vì cái bọn ngớ ngẩn ngoài kia đáy chứ?"
"Không" Benjamin nhìn Mimi.
"Mimi luôn biết óc chuyện gì đang xảy ra" Fidelio nói. "Em không thể giữ bí mật với nó được đâu, nhưng nó có thể giữ bí mật được cho em, phải không Mimi?"
"Môi của em luôn gắn chặt lại" Mimi ngoác với Benjamin một nụ cười rộng nhưng môi thì mím chặt.
"Ờ, được" Benjamin bắt đầu câu chuyện có phần rề rà, nhưng đến đoạn cao trào Hạt Đậu biến mất thì đột nhien nó kể gấp gáp trong làn nước mắt tuôn đầm đìa.
"Anh không thể tin nổi, " Fidelio ngồi thẳng lại. "Trước đây Charlie có bao giờ mang chó đi với nó đâu. Anh không biết là nó có thể làm được điều đó.''
"Nó không mang Hạt Đậu đi". Benjamin rống to. "Hạt Đậu biến mất rất lâu sau khi Charlie vô trong bức tranh. Ít nhất là em nghĩ thế. Nhưng Charlie không bao giờ đi vô cái gì phải không? Người nó luôn ở ngoài. Chỉ có tâm trí nó đi vô thôi."
"Tính cho tới bây giờ" Fidelio nhận xét. "Có lẽ tài phép của nó đã phát triển."
Benjamin lắc đầu. "Có gì đó không bình thường, Fido". Nó đứng lên và bước tới cánh cửa sổ nhìn ra quảng trường. "Bọn đuổi theo em chuồn rồi. Em nghĩ em tranh thủ chạy ào tới tiệm sách đây. Ông cậu của Charlie sẽ biết phải làm gì."
"Ông ấy....ông ấy....ông ấy... Có vấn đề về chuyện làm nổ phải không?" bác Gunn hát réo rắt.
"Gì ạ?" Benjamin hỏi.
"Ông cậu Paton, ông Yewbeam" bác Gunn thả giọng rơi tòm xuống. "Chắc chắn ông ấy đang yêu một phụ nữ trung thực là cô Ingledew. Làm sao ông ấy có thể cưỡng nổi? Ông ấy sẽ cưới cô ấy. Cả thành phố này đang chờ".
"Ý mẹ là mẹ đang chờ thì có" Fidelio nói. Nó quay qua Benjamin "Anh sẽ đi với em, Ben à. Đừng nghĩ là em một mình đơn độc trong thành phố này khi không có con chó của em".
"Em mười một tuổi rồi" Benjamin thở dài.
"Còn anh mười hai" Fidelio dứt khoát. "Có khác đấy".
Sau nhiều tuần bầu trời ảm đạm và gió rét, hôm nay có vài tia nắng yếu ớt bắt đầu tỏa xuống thành phố. Chúng chẳng thể nâng tinh thần của Ben lên được. Nó cảm thấy giận dữ với Charlie vì đàm làm một việc quá rủi ro. Nhưng thế mới là Charlie. Thằng đó luông đâm sầm vô những rắc rối mà không suy nghĩ gì ráo.
Dường như có thể đọc được tâm trí của Benjamin, Fidelio nói "Có thể Charlie không bao giờ có ý dịnh đi vô bức tranh đó. Rất có thể nó chỉ bị hút vô, ngoài ý muốn của nó, như con chó của em vậy"
"Hừ" Benjamin lầu bầu.
Hai thằng lúc này đang rẽ vô con đường hẹp rải sỏi dẫn đến Nhà Thờ Lớn. Hai bên đường, những ngôi nhà khung gỗ với mái ngói cong cổ xưa đổ bóng xuống mặt đường rải sỏi thành những góc nguy hiểm. Tiệm sahc ở ngay đối diện nhà thờ mái vòm đồ sộ. Một tấm biển gắn trên cửa đề Cô Ingledew bằng lối chữ bay bướm, hoài cổ, trong cửa sổ trưng hai quyển sách khổng lồ bọc da, đặt trên đệm vải nhung đỏ đậm. Cô Ingledew bán toàn sách quý và hiếm.
Nếu hai thằng bé có để ý thấy chiếc xe bóng nhoáng màu đen đậu bên ngoài tiệm, thì chúng cũng không mảy may nghĩ tới nó mà hấp tấp lao thẳng vô. Một cái chuông nhỏ gắn bên trong cửa rung lên vui tai khi chúng bước vô nơi bán sách. Tuy nhiên, cảnh tượng chúng trông thấy chẳng dễ chịu tý nào.
Ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh quầy là lão Ezekiel Bloor, chủ học viện Bloor. Ngài Ezekiel, như lão thích được gọi thế, một trăm lẻ một tuổi, với cái đầu mà nếu xui xẻo nhìn trúng thì ai cũng bảo nó giống một cái hộp sọ động đậy. Thân người lão trùm trong tấm chăn len kẻ ô vuông, đầu đội mũ len đỏ ôm che khít vàng tai nhăn nheo. Có rất ít thịt bao cái mũi tổ bố, gô flên như cái mấu hay đôi gò má xương xẩu và cái cằm dài của lão. Tuy vậy, mắt Ezekiel lại còn ghê hơn. Chúng quắc trợn bên dưới mảng trán lồi và đen thui như mắt trẻ lên mười.
Đằng sau chiếc xe lăn của lão già có một gã đàn ông lực lưỡng trọc đầu: gã Weedon, kẻ sai vặt ở trường, tài xế riêng, tay làm vườn. Không có gì mà gã không làm theo lệnh của lão Ezekiel, kể cả giết người.
Fidelio và Benjamin chắc hẳn rất vui mừng nếu chúng lùi ra được khỏi tiệm, nhưng đã quá trễ để tẩu thoát. Chúng lần chần đi xuống ba bậc thang dẫn vô tiệm.
"A ha!" lão Ezekiel rống lên. "Bọn ta có gì ở đây thế này? Những khách hàng lạ lùng đến mua sách hiếm, ta nói thế đấy. Ta cá là bọn bay chưa để dành nổi 100 bảng đâu, Fidelio Gunn, với đứa xuất thân từ gia đình tám con như nhà mày thì còn lâu. Mày không kham nổi đôi giày nữa là, ta nói thế đấy". Lão chĩa tia nhìn móc mỉa vô đôi giày thể thao mòn tưa của Fidelio.
Fidelio ngượng nghịu đổi chân, nhưng nó không phải loại dễ bắt nạt, cho dù là bởi lão chủ học viện đi chăng nữa. "Tôi để dành tiền học, thưa ngài" nói nói. "Và chúng tôi đến gặp Emma Tolly".
"Không phải thưa ngài" Fidelio điềm tĩnh nói. "Cô ấy là bạn."
"Còn anh chàng khẳng khiu nào đang cố núp trong bóng tối kia?" lão Ezekiel vặn đầu lại để nhìn Benjamin, thằng này đúng là đang cố núp sau lưng Fidelio. "Mày là ai? Nói!"
Benjamin lúc này tâm trí đang ở đâu đâu, chỉ chăm chắm lo tìm Hạt Đậu, nó hầu như không tập trung vô cái gì, tuy nhiên nó biết nó không nên nói chuyện con chó của nó biến mất cho lão Ezekiel.
"Nói mau, thằng ngu!" lão già quát.
Fidelio đỡ lời "Bạn ấy là Benjamin Brown, thưa ngài. Bạn của Charlie."
Gã Weedon quyết định chen vô cuộc đàm thoại. "Thế hôm nay Charlie đâu?" hắn hỏi, nhếch mép khinh bỉ.
Benjamin lào khào "Bận."
Lão Ezekiel bật ra một tiếng cười quái gở. "Ta biết mày rồi. Ba má mày là thám tử tư. Bọn chó săn hão huyền. Con chó của mày đâu, Benjamin Brown?"
Benjamin cau mặt lại, nghiến chặt răng và thảy cho Fidelio một cái nhìn tuyệt vọng. "È...er...."
Fidelio ra tay giải cứu. "Nó đi bác sĩ thú y rồi. Benjamin rất buồn"
Lão Ezekiel ngửa đầu ra sau mà cười lục cục. Gã Weedon phụ họa bằng một tràng cười gằn, trong khi hai thằng bé im lặng nhìn bọn chúng, trong lòng hoang mang. Có gì tức cười với việc con chó đi thú y?
Bức màn gió đằng sau quầy tách ra và một phụ nữ duyên dáng có mái tóc màu hạt dẻ xuất hiện. Tay cô cầm một quyển sach nhũ vàng nặng trĩu, rồi cô cẩn thận dặt nó lên quầy. "Chào các cháu. Cô không biết các cháu đến đây" cô Ingledew nói.
"Chúng đi theo con chim nhỏ" lão Ezekiel cười khẩy.
Cô Ingledew tảng lờ lời nhận xét của lão. "Tôi nghĩ chắc là ngài muốn quyển này, ngài Bloor" cô nói, quay quyển sách ra để lão có thể thấy cái tựa.
"Bao nhiêu?" lão hỏi cộc lốc.
"Ba trăm bảng" cô Ingledew bảo với lão.
"Ba trăm." Lão Ezekiel đập rầm bàn tay đầy chấm đồi mồi xuống quyển sách quý, khiến cô Ingledew nhăn mặt. "Ta chỉ muốn xem một chút xíu về cái hộp gỗ quý khảm xà cừ, ngày tháng năm và kích thước của nó này kia thôi." Lão Ezekiel bắt đầu lật những trang sách bằng những ngón tay dài, u mấu "Giúp tao, Weedon".
Nhân lúc lão già chúi mũi vô quyển sách, hai thằng bé lật đật băng qua cửa hàng, vòng ra sau quầy. Lão Ezekiel bắt đầu lít rít về chữ nhỏ quá khi chúng chuồn qua khỏi bức màn gió và vo ophòng sau của cô Ingledew.
Trong đây thậm chí còn nhiều sách hơn ở ngoài tiệm. Sách phú kín những bức tường từ sàn tới tận trần nhà: những quyển sách bạc màu, tĩnh tại, những quyển lớn xếp ở kệ dưới cùng, và những quyển nhỏ xếp ở kệ trên cùng. Sách khiến cho căn phòng nồng mùi ẩm mục và mùi da thuộc chứ không dễ chịu. Nhưng dù sao đó cũng là phòng khách, cho nên nó có vài cái bàn nhỏ, ghế sofa, hai chiếc ghế bành, một cái ghế đứng bọc da và một cái bàn làm việc. Cúi hẳn người trên bàn viết là một người đàn ông tóc đen, mà cho dù đang ngồi ông vẫn cao lớn khác thường.
Người đàn ông không để ý đến hai thằng bé mà vẫn tiếp tục chú mục vô những trang sách trước mặt.
Fidelio hắng giọng.
Không ngẩng đầu lên, người đàn ông nói "Nếu cháu muốn gặp Emma và Olivia thì chúng nó tới quán cà phê Thú Kiểng rồi".
"Đây là khẩn cấp ạ" Benjamin kêu lên. "Charlie đang đi vô một bức tranh, cả con chó của cháu nữa và tụi nó không ra"
"Chúng sẽ ra" ông cậu Paton tiếp tục nghiên cứu sách. "Rồi sẽ ra"
"Ông không hiểu" Fidelio nói bằng giọng khẩn cấp nhất mà cái giọng của nó có thể triệu tập được. "Lần này cả người Charlie đi hẳn vô - cả người nó đã biến mất...mất tăm"
Ông cậu Paton ngước mắt lên liếc nhìn tụi nó qua đôi kính nửa vầng trăng. "Mất tăm?"
"Vâng. Thưa ông Yewbeam. Đi hoàn toàn" Benjamin nói, sắp òa khóc tới nơi. "Cái bức tranh đó ở dưới tầng hầm nhà ông và bà của Charlie, bà ngoại dễ mến í, bảo cháu xuống coi giúp vì Charlie đã biến mất trước đó rồi. Vì vậy cháu đi xuống, Hạt Đậu đi theo cháu, và thế là, nó cũng...đi vô đó luôn".
Ông cậu Paton nhíu mày. "Bức tranh gì vậy, Benjamin?"
"Kinh khủng" Benjamin. "Bao nhiêu ngọn tháp và núi. Có một cái tên ghi ở cuối bức tranh. Xứ Badlock, cháu nghĩ nó ghi vậy".
"Xứ Badlock!" ông cậu Paton đứng bật dậy khỏi ghế nhanh đến nỗi chiếc ghế đổ kềnh ra sàn, tất cả giấy bay tung khỏi bàn.
"Đó là một nơi nguy hiểm ạ?" Benjamin nín thở hỏi.
"Nơi tồi tệ nhất thế gian" ông cậu Paton nói. "Mặc dù ta không chắc chắn nó có thật trên đời này hay không"
Miệng Benjamin há xệ ra. Nó nhìn trơ trơ ông cậu Paton Yewbeam, cố hiểu xem ông vừa nói gì. Ngay cả Fidelio cũng không thốt lên lời.
"Không còn thời gian để mất nữa, các cậu. Mau lên". Ông cậu Paton gạt phăng tấm màn gió và sải bước ra ngoài tiệm, Fidelio và Benjamin luýnh quýnh theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT