"Sư Tử, thà em cứ nói với anh lời chia tay, cứ nói đó không phải tình yêu vì...anh không đủ can đảm để nói ra...Anh không muốn làm em đau khổ thêm nữa... "
---------------
Lúc này tại nhà NM & ST...
"Xoảng!"
-"Ông ơi, tôi cảm thấy có chuyện không hay...mình có nên đi ra bệnh viện không?"
-"Bà đừng lo lắng quá, bọn trẻ chắc không sao đâu."
-"Ông không thấy gần đây Sư Tử hơi lạ sao? Tôi sợ là có chuyện gì đó."
-"...vậy thử đi xem sao."
-------------------
Phòng 105...
Không khí vẫn im lặng đến nặng nề, chẳng ai chịu nói một câu từ khi nghe câu nói đó, mọi người đều đang suy nghĩ và hi vọng...Sư Tử không sảy ra chuyện gì, cả Yuki - đứa bé giường như chẳng quan tâm đến mọi thứ mà vô tư thả hồn trên mây, rong chơi hết mọi nơi trong thành phố và có một sự đam mê đặc biệt với kẹo và thường được mọi người đặt biệt danh là Candy, nhưng cô bé biết trong lúc này không nên bắt chuyện hay làm gì cả khi thấy anh chị xung quanh mình đang sốc nặng vì câu nói đó.Đến khi có tiếng mở cửa và thăm hỏi của hai người lớn, là bố mẹ của Sư Tử & Nhân Mã.
Phút chốc không khí lại chở nên im lặng, ngột ngạt hơn bao giờ hết. Nhân Mã...mọi sự kiện cường của anh cũng đã đều bị câu nói đó cuốn đi, trong người anh chỉ còn sự yếu đuối, sợ hãi, bây giờ còn tia hi vọng nào cho anh không? Cả bố mẹ cô nữa, phút chống hoảng loạn, từng chữ lắp bắp của Nhân Mã nói ra, cũng đủ để khiến bố mẹ cô sốc như thế nào... Bây giờ thì tia hi vọng nào sẽ thắp sáng cho tất cả đây? Thần linh ơi, trả lời con đi! T^T...
Bây giờ còn chẳng biết phòng Sư Tử đang cấp cứu ở đây nữa, sao mà đi tìm đây?? Mẹ cô ghẽ xoay người đá gót giày thanh tú rồi bước đi, bà cố giữ bình tĩnh. Cố gắng đi từng bước nhẹ nhàng trên hành lang bệnh viện, giống cô, bà bỏ mặc tất cả, nhưng có điều gì đó khiến những bước đi đó vẫn như vội vã, lo lắng. Bà vẫn bình tĩnh tìm kiếm và đã thấy, đã thấy căn phòng mà trước cửa phòng là Cự Giải và Thiên Bình. Bà chỉ tiến đến, ngồi xuống ghế chờ, rất tò mò nhưng vào lúc này...Bà biết mình không nên hỏi gì cả.
Bỡ ngỡ, bàng hoàng. Cự Giải và Thiên Bình không biết nên trả lời thế nào, phải trả lời bà thế nào mới là đúng. Tất nhiên là bà rất lo lắng, trong kia không phải ai khác, mà là con gái bà. Không khí vẫn im lặng.
-"Tại sao..Cả hai hãy trả lời đi..Tại sao?!"Tay bà bóp chặt lại, mắt đã rưng rưng nhưng không khóc, dù rất muốn...Bà chỉ thắc mắc, tại sao hai người đó không trả lời? Tại sao? Con gái bà đang nằm trong đó, đúng, không phải ai khác mà chính là con gái bà. Nếu là một người mẹ, hay một người cha thì sẽ không thể chịu nổi nỗi đau mà con mình đang phải gánh chịu, họ đau khổ khi nhìn con mình trong phòng cấp cứu. Giống bà vậy, bà cũng là một người mẹ, bà cũng không thể chịu được. Bà rất muốn biết lý do tại sao, tại sao con gái bà lại phải nằm trong đó?Một khoảng thời gian dài chờ đợi, bà như muốn điên lên...