-[Là chuyện liên quan đến cậu con trai tên Nhân Mã.]

-"Tôi đang nghe đây."

-[Tôi đoán cậu ta không yêu cô đâu, dù gì hắn cũng là một tên khá bảnh trai và có lẽ là đứng nhất trong đám bạn con trai của cô đấy. Gái gú nhiều và cô cũng nhìn thấy cảnh đấy rồi mà. Phải không?]

-"Kh...không phải! Điều gì khiến cô chắc chắn chứ?"

-[Hắn đã nói... Hắn yêu cô chưa?]

Vài phút đơ người, phải, anh chưa nói là anh yêu cô. Nhân Mã chưa nói là anh yêu cô. Bên ngoài có nhiều cô gái tốt hơn cô nhiều. Vì anh đã trao cho cô một nụ hôn ,nên... Cô chỉ mong muốn ba từ đấy từ Nhân Mã. Nhỡ trái tim lăng nhăng của anh đi theo một cô gái khác... Nhỡ anh bỏ rơi cô mà đi theo một cô gái khác thì sao? Dù anh đã trao cho cô nụ hôn đầu, à không, là nụ hôn thứ hai. Phải, là nụ hôn thứ hai... không phải là nụ hôn đầu, cũng chưa nói lời yêu với cô. Vậy... có nghĩa... Cô chẳng là gì trong trái tim anh cả...

-[ Sao? Chưa phải không? Tôi biết vậy nên mới nhắc nhở cô. Đừng tin anh ta làm gì, chỉ tổ làm thêm đau buồn thôi, hãy nhớ cho kĩ lời khuyên của tôi...Tút...Tút]

Sáng hôm sau......

Buổi sáng đẹp trời, nhưng mặt của một cô gái hồn nhiên thường ngày không như thế nữa từ cuộc gọi hôm qua, ngược lại còn tối sầm và không mở miệng nói một lời, cứ thế mà đi ra thẳng ngoài.

-"A! Bạch Dương!"Song Tử từ xa chạy lại. Đáp lại cô là sự im lặng.Chưa thấy nhỏ năng động này lạnh lùng bao giờ.

-"Bạch Dương...Cậu sao vậy?"

Vẫn là sự im lặng. Cô đành đi cạnh và học cách im lặng theo. Nhìn mặt nhỏ thế này thì không nên động vào, kẻo tận thế đến sớm là chỉ có đi chầu diêm vương.

-"A! Hai cậu!"Thiên Bình chạy ra đối diện hai cô.

-"Bạch Dương... Cậu s..."Thiên Bình đang định hỏi thì Song Tử ra hiệu bịt mồm, rồi chỉ vô Bạch Dương ,sau đó lấy ngón tay đưa ngang cổ như muốn nói:"Suỵt! Nhìn mặt nhỏ như này đừng có hỏi! Kẻo chết đấy!"

Thiên Bình dường như hiểu được,nhẹ gật đầu.

-"Đi thôi! Đến bệnh viện nhanh!"

Tại đây...

Cả hai con người ngồi ở ghế chờ đều đang rất lo lắng, hoảng hốt. Ba cô gái đi đến thấy cảnh đấy cũng gắng mà nhẹ nhàng.

-"Th...thiên Yết, b...ác sĩ bảo sao rồi?"

-"Cô ấy... từng bị chấn thương ở mũi nên mũi bị tổn thương nặng khiến máu chảy dài dẳng... được hơn một tháng rồi..."

Vài phút đơ người, sao Xử Nữ lại bị chấn thương và bị lúc nào chứ? Sao cô ấy lại không nói? Trong khoảng thời gian lâu đến thế chứ?

-"Oáp...Xử Nữ sao rồi mọi người?"Nhân Mã cùng Sư Tử đi vào. Bạch Dương giờ mặt còn tối hơn nữa, cô quay đi chỗ khác, cô như muốn khóc rồi. Chỉ là...Cô không muốn ai thương hại và...không cần ai thương hại...

-"Bạch D..."Nhân Mã đang định bước tới.

-"Nè! Thích đi chầu diêm vương rồi phải không? Muốn chết thì chết chỗ khác chứ!"

-"Sao lại thế?"

-"Cô ấy đang buồn, không hiểu tại sao nữa..."

-"Không sao đâu!" Anh Nhân Mã đây học tập anh Kim Ngưu rồi nên không sợ.

-"Bạch Dương ̀, sao vậy?"Nhân Mã tiến gần cô, đáp lại lời quan tâm của anh là sự né tránh và im lặng.

-"Thấy chưa nào?"

-"Cô ấy...chưa bao giờ như thế..."

-"A! Hay là Dương giận anh Mã nhà ta!"

-"Nè! Đừng có nói xui nha! Tôi có làm gì mà cô ấy giận chứ?"

-"Ông làm mà ông không biết thì sao?"

-"Bà toàn nói xui! Tôi nhìn là biết mồm bà độc rồi!"

-"Biết mồm bà đây độc thì đừng có bất hiếu với bà nghe con!"

-"Mà Ma Kết dậy chưa Kim Ngưu?"

-"Chưa..."

-"A! Chào các tỉ muội, huynh đệ gần xa!"Song Ngư vui vẻ chạy vào.

-"Sao mọi người lạ vậy?"Bảo Bình nhìn quanh phòng.Bạch Dương thì tối sầm mặt đứng một góc. Nhân Mã thì khó hiểu nhìn chằm chằm vào Bạch Dương. Song Tử thì áp mặt vào cửa kính phòng Ma Kết. Thiên Bình thì có vẻ thích thú nhìn Bạch Dương và Nhân Mã.Thiên Yết và Kim Ngưu thì đang lo lắng tột độ. Những hành động đó khiến không khí yên lặng từ khi anh Bảo và anh Ngư đi vào trong.

-"Tớ đi đây một chút.."Bạch Dương nói rồi đi ra ngoài.

-"Bạch Dương?"

Nhân Mã mặc lời nói nào khác mà chạy ngoài.

-"Nhân Mã?"

Bạch Dương bước vào phòng vệ sinh. Nhân Mã chạy phía sau, anh đoán là sẽ có điều không hay.

-"Bạch Dương! Em định làm gì?!"

-"Em làm vậy, để cho anh tìm được một hành phúc khác tốt hơn..."

-"Em định làm gì?! Chết tiệt!"

"Rầm!"

-"B...Bạch Dương..."

Trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp tay kia đưa lên ,tay kia cầm con dao sắc nhọn, ánh mắt vô hồn nhìn lên cổ tay mình.

-"Đ...đưa con dao cho anh..."

-"...không thì sao?"

-"Kh...không phải em muốn anh vui sao? Hãy đưa con dao cho anh..."

-"Nếu em sống... thì làm được gì chứ?"

-"S...sao em lại nghĩ thế?"

-"Em chẳng là gì trong tim anh cả, mà chỉ là con mồi trong số những con mồi của anh thôi..."

-"Ai đã làm em nghĩ thế chứ?"

-"A...anh đừng lại gần! Em sẽ đâm đấy!"

-"Nếu bị đâm bởi chính tay em, anh không thấy đau."

-"Nhân Mã...Em không muốn làm tổn thương anh, đừng lại gần!"

-"Nghe anh, bỏ con dao xuống."

-"Hic...Tại sao chứ? Tại sao em lại yêu anh? Yêu một người không yêu mình chứ?!"

-"Bạch Dương!"

"Reng...!"

-"Alo..."

-[Bạch Dương, tôi biết cô là một người cả tin ,nhưng hãy tỉnh lại. Bên ngoài còn nhiều người tốt hơn anh ta.]

-"Nhưng...Sao tôi chỉ yêu mình anh ấy..."

-[Haizz...Một cô gái mạnh mẽ như cô, sao lại bị một tên con trai lăng nhăng làm cho yếu đuối? Cô đừng ngu ngốc, dại dột gì mà chết, nhưng nếu cô vẫn yêu anh ta thì tôi cũng không cấm.]

-"Tôi không quan tâm mình yếu đuối như thế nào! Tôi...sẽ chết..."

--------------

-"Alo! Alo!...Quyết định sáng suốt lắm, Bạch Dương..."

-Dì...có chuyện gì vậy?"

-"Rồi con sẽ biết thôi..."

------------------

-"Nếu mình chết...thì mình cũng không hối hận..."Bạch Dương đứng nhìn hoàng hôn, thật là đẹp.Nhưng chắc tình yêu của cô không được đẹp như thế rồi...

-"Em lại định làm gì ngu ngốc nữa?!"Đúng lúc Nhân Mã chạy đến.

-"Nếu việc này làm anh hạnh phúc, thì em sẽ không bao giờ hối hận..."

-"Đừng!"

"Thịch!" Tìm cô lại nghệch một nhịp, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay vô dụng của cô. Cảm giác này thật tuyệt.Nhưng...không được chậm trễ hơn nữa...

-"Nếu như em chết, thì anh cũng không còn lý do gì để sống nữa!"

-"Tại sao lại không chứ? Anh sẽ được hạnh phúc khi tìm được người con gái tốt hơn em ở ngoài kia..."

-"Vậy anh đã tìm được em rồi, chẳng lẽ người con gái mà anh tìm được lại không muốn làm anh được hạnh phúc sao?"

-"Anh...bỏ ra!"

-"Không bỏ thì sao?"

Cô không trả lời, anh có biết là mặt cô đang thành quả cà chua chín nõn rồi không?

Anh nở một nụ cười mê người, xoay người cô lại rồi ôm lấy. Cảnh này còn làm vào đúng hoàng hôn. Ai đâu biết là cậu chuyện này từ đầu đến đuôi đã vào máy quay của ai đó rồi.

-"Bạch Dương ngốc, dám làm anh lo lắng. Có biết anh yêu em lắm không?"

Ṃăt cô không biết thành cái gì rồi chỉ biết là đang đỏ rực một màu tuyệt vời.Cô cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng cũng hơi lo sợ... nhớ lời cô ta đúng thì sao? Nhỡ anh chỉ coi cô như món đồ chơi,chơi chắn rồi muốn vứt lúc nào cũng được. Hay chỉ là con mồi, muốn thả lúc nào cũng có thể.

-"Cặp này tỏ tình lúc nào vậy?"

-"Chắc là lúc Bạch Dương nằm trong bệnh viện đó!"

-"Ừ, chắc thế!"

-"Lúc đấy đúng là bước trong là Nhân Mã và Bạch Dương!"

-"Nhìn đẹp đôi ghê lun đó!"

-"Tiếc là nó không được Ma Kết quay lại..."

-"Làm chuyện sến đúng lúc hoàng hôn, đúng là không phải dạng vừa đâu!"

-"Chuẩn!"

-"Cự Giải không đến à?"

-"Cậu ấy bảo có việc rồi."

-"Việc gì?"

-"Ai biết."

------------------

Quán cafe....

-"Cô gọi tôi có việc gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play