« Chúng ta hãy trở về nhà cậu. Cậu buồn ngủ rồi phải không? »
« Vâng, tôi thật sự mệt lả rồi. Mắt tôi muốn nhíu lại rồi. Còn cậu thì sao? Cậu sẽ làm gì? »
« Tôi sẽ trở về con tàu vũ trụ, bay dạo một vòng quanh các vì sao… »
« Thật hả?...Tuyệt làm sao! »
« Tôi muốn mời cậu, nhưng thấy cậu mệt lả rồi… »
Khi biết sẽ có khả năng phi thường được ngồi trên dĩa bay dạo một vòng, tôi không còn thấy mệt mỏi gì nữa. Tôi cảm thấy khỏe lại, đầy năng lực.
« Không mệt gì nữa!...Nghiêm túc nhé! Cậu sẽ dắt tôi bay một vòng trên UFO của cậu phải không? »
« Dĩ nhiên. Nhưng còn bà của cậu thế nào? »
Tôi lập tức nghĩ ra một kế để đi chơi tiếp mà bà sẽ không nhớ tôi. « Tôi sẽ ăn bữa tối, để cái dĩa không trên bàn. Kế đến tôi đặt cái gối ôm dưới cái mền, khi bà thức dậy bà sẽ nghĩ là tôi đang ngủ. Tôi sẽ cởi đồ tôi đang mặc ra, để chúng ở đó và mặc đồ khác vào. Tôi sẽ làm mọi thứ thật cẩn thận trong im lặng. »
« Một chút nói dối, » cậu ấy nói, «Nhưng đi với tôi sẽ cần thiết hơn để cậu có thể viết sách. Chúng ta sẽ quay về trước khi bà thức giấc. Không có gì sợ hãi. »
« Ố không, tôi không sợ người ngoại tinh. » Tôi nghĩ lời cảnh báo của cậu ấy thật buồn cười…
Mặt trăng đã khuất sau những đám mây dày đặt. Trời thật sự đã tối đen khắp mọi nơi.
Ami tiến về các con sóng nhẹ nhàng, lặn xuống nước và mất hút trong bóng đêm.
Vài giây phút trôi qua kể từ lúc Ami xuất hiện đầu tiên. Tôi có thời gian để nghĩ về mình, tôi bắt đầu suy nghĩ…
Ami?..
Một người ngoại tinh!...
Đây là sự thật hay chỉ là một giấc mơ?
Tôi đợi một hồi lâu, từng giây phút trôi qua thật không dễ dàng, cho đến khi nỗi sợ hãi bắt đầu xâm lấn trong tôi.
Chỉ đơn độc một mình tôi nơi đó, trên một bãi biển cực kỳ hoang vắng.
Không gì khác hơn mà tôi sắp phải đương đầu là chiếc tàu không gian ngoài Trái Đất…
Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu và làm tôi thấy cái bóng lạ di chuyển giữa các tảng đá, trên cát, ngoi lên mặt nước…Và tôi bắt đầu nghi ngờ về mọi thứ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Ami là một trong những chúng sinh độc ác cải trang như một đứa trẻ?...
Nói về điều đạo đức để chinh phục tôi.
Không, không thể thế được! Hay có thể…
Tàu không gian ngoại tinh đến để bắt cóc…?
Chỉ ngay sau đó một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mặt tôi: Từ dưới nước một tia sáng màu vàng xanh bắt đầu nhô lên một cách chầm chậm, sau đó là cái nắp vòm hình xoắn ốc vời các đèn đủ màu sắc, nổi bậc bên trên sóng biển.
Sau đó là cái thân của tàu không gian xuất hiện. Nó hình quả trứng, với các cánh cửa chiếu sáng rực rỡ. Nó phát ra ánh sáng màu xanh lá cây bạc.
Một cảnh tượng đầy sợ hãi. Tôi cảm thấy thật ghê sợ. Nó là một vật gì có thể nói chuyện với một đứa trẻ…một đứa trẻ?...người trông có vẻ giống như là một người tốt…có phải ông ta đeo mặt nạ?...Và một thứ gì khác, một mình trên bãi biển trong bóng đêm để xem một con tàu Vũ Trụ xuất hiện từ một thế giới khác…Một chiếc UFO đến để tìm bạn, mang bạn đi xa…
Nó trông lớn hơn nhiều so với vật thể tôi đã thấy lúc rơi xuống biển nhiều giờ trước đó.
Nó bắt đầu tiến đến tôi, bay trôi nổi bên trên cách mặt nước 10 bộ. Nó không gây một tiếng động nào. Sự im lặng thật đáng sợ. Và con tàu tiến lại gần và gần hơn.
Tôi ước gì mình có thể trở về nhà ngay lúc đó. Rằng tôi chưa bao giờ thấy vật thể gì rơi từ không gian xuống. Rằng tôi chưa bao giờ biết người ngoại tinh nào. Và như thế tôi có thể ngủ an bình, ngáy khò khò giống như bà của tôi, trên chiếc giường bé nhỏ của mình.
Đó là một cơn ác mộng. Sự sợ hãi làm người tôi cứng đờ, thậm chí không thể chạy được. Và tôi cứ nhìn chầm chầm vào con quái vật chiếu sáng đang tiến lại gần tôi để mang tôi đi…Có lẻ sẽ đến sở thú…
Nó thật khổng lồ, rất cừ và bay lượn ngay trên đầu tôi. Nó bao phủ phía trên tôi. Tôi thậm chí nghĩ, vật thể khổng lồ hung hãn đó sẽ đè bẹp tôi như một con rệp.
Một ánh sáng màu vàng phát ra từ dây nịch của con quái vật, nó phản xạ ánh sáng làm lòa cả mắt tôi, tôi tưởng mình đã chết rồi. Tôi giao phó linh hồn mình cho Thượng Đế và quyết định để vận số chính mình vào ý chỉ của Đấng Toàn Năng.
Tôi cảm thấy họ đang kéo tôi lên, tôi đang ở trong một loại thang máy, nhưng chân của tôi không có đứng trên vật gì cả. Tôi đang nghĩ sẽ thấy các sinh vật đó với cái đầu bạch tuộc với hai con mắt bắn ra máu.
Thình lình hai bàn chân của tôi chạm vào bề mặt gì đó thật mềm mại và tôi cảm nhận chính mình thật tỏa sáng rực rỡ, một nơi thật dễ chịu, các bức tường đều được trải thảm thêu.
Cậu bé của vì sao với cặp mắt to, hiền từ và tỏa sáng đang mỉm cười trước mặt tôi.
Cậu ấy liếc nhìn làm tôi bình tâm trở lại, mang tôi về với hiện thực, với vẻ đẹp tuyệt diệu thật sự ấy, cậu bé của vì sao đã khuyên dạy tôi để nhận thức ra.
Cậu ấy khoác tay lên vai tôi.
« Bình tĩnh, bình tĩnh. Không có gì xấu nơi đây cả. »
Lúc đó tôi mới có thể mở miệng nói, cười và nói rằng, « Tôi thật sự lo sợ quá. »
« Trí tưởng tượng của cậu quá hoạt bát. Một sự tưởng tượng không kiểm soát được sẽ giết chết chính cậu bằng sự sợ hãi. Nó có thể phát minh ra một con quỷ xuất hiện ở nơi mà chỉ có người bạn tốt. Nhưng thực tế thì lại tuyệt đẹp và không phức tạp. Nó khá đơn giản… »
« Thế…tôi đang ở trên UFO hả? »
« UFO là một loại vật thể biết bay không nhận biết được. Nhưng mặt khác nó là vật thể có thể hoàn toàn nhận biết được. Nó là con tàu Vũ Trụ. Nhưng, nào! hãy gọi UFO nếu cậu muốn. Và cậu có thể gọi tôi là người Hỏa Tinh. »
Sự trò chuyện đó phá tan sự căng thẳng và cả hai chúng tôi đều cười vui vẻ.
« Nào! Hãy đến và gặp trung tâm điều khiển, » cậu ấy mời tôi.
Chúng tôi đi qua một cánh cửa tí hon, hình vòm để sang một phòng khác với cái trần thấp như cái phòng chúng tôi mới rời khỏi. Trước mặt tôi là cái phòng hình bán nguyệt rộng lớn bao bọc bởi các cánh cửa hình vòm. Tại trung tâm có ba cái ghế dựa trước các công cụ điều khiển và nhiều màn hình hầu như nghiêng xuống phía sàn nhà.
Mọi thứ từ kích cỡ của ghế đến chiều cao của sàn tạo ra trông giống như cái phòng dành cho trẻ con vậy. Chỉ cần giơ tay lên tôi có thể chạm vào trần nhà rồi. Người lớn không thể nào vừa căn phòng đó được…
« Thật không thể tin được điều này! » Tôi la lên. Tôi đi qua phía cửa sổ trong khi Ami đang nghĩ ngơi thoải mái trên chiếc ghế trung tâm trước các công cụ điều khiển. Xuyên qua cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy ánh đèn trên bãi biển lấp lánh từ đằng xa.
Tôi cảm nhận một chấn động lực nhẹ trên sàn và ánh sáng tắt hết. Giờ tôi chỉ thấy các vì sao…
« Hey! cậu làm gì với cái tỉnh thành rồi? »
« Hãy nhìn bên dưới cậu, » Ami trả lời.
Chúng tôi hầu như đã bay lên cách xa hàng ngàn bộ bên trên vùng vịnh. Tất cả các tỉnh đều trải dài phía dưới chúng tôi và tôi có thể thấy con đường của tôi ở dưới đó. Chúng tôi đã bay hàng ngàn dặm trong một khoảnh khắc và tôi thậm chí không cảm nhận được rằng chúng tôi đang di chuyển!
« Tuyệt! Siêu Tuyệt vời! »
Tôi đang hăng hái nhưng vì nhìn độ cao làm tôi choáng váng. « Ami… »
« Cậu muốn gì? »
« Uh, chúng ta không bị rơi xuống hả? »
« À, nếu một người nói dối mà lên con tàu này, các máy móc mỏng manh này sẽ bị hư hỏng hết… »
« Vậy chúng ta hãy đi xuống! Hãy đi xuống mau! Tôi la toáng lên, nhưng một giọng cười lớn hơn bảo tôi rằng cậu ấy chỉ nói đùa và tôi cảm thấy bình tâm hơn.
« Cậu có thể thấy chúng tôi từ bên dưới không? » Tôi hỏi.
« Khi ánh sáng này bậc lên, « cậu ấy chỉ về phía ánh sáng đỏ hình oval trên bảng điều khiển, có nghĩa là chúng ta đang hữu hình (trông thấy được), khi nó tắt, như bây giờ, thì chúng ta đang ở tình trạng vô hình (không thấy được). »
« Vô hình? »
« Giống như một gã này đang ngồi cạnh tôi, » Cậu ấy nói rồi chỉ về phía cái ghế trống bên cạnh cậu ấy. Tôi lại hoảng hốt, nhưng cậu ấy bắt đầu cười và sau đó tôi mới biết đó là một trò đùa khác của Ami.
« Cậu đã làm gì để họ không thể thấy chúng ta? »
« Nếu một bánh xe đạp quay thật nhanh, cậu có thấy được các căm xe không?. Chúng tôi chỉ cần làm cho các phân tử của con tàu vũ trụ này di chuyển nhanh… »
« Thật kinh ngạc, nhưng tôi muốn họ thấy được chúng ta từ bên dưới. »
« Tôi không thể làm được điều đó. Đối với các thế giới chưa tiến hóa, tình trạng hữu hình hay vô hình của tàu Vũ Trụ của chúng tôi được quyết định sao cho thích hợp với « Kế hoạch trợ giúp». Tất cả chúng phụ thuộc vào một siêu máy tính được đặt tại trung tâm của dãy ngân hà này… »
« Tôi không hiểu lắm! »
« Tàu vũ trụ này được kết nối với siêu vi tính này và nó quyết định khi nào cần cho thấy và khi nào không cho thấy. »
« Và làm sao máy tính đó biết là khi nào…? »
« Máy tính đó biết mọi thứ…Cậu có muốn chúng tôi đưa cậu đi đến nơi nào đó đặc biệt không? »
« Đến nhà tôi ở Phoenix – Arizona! Tôi thích nhìn nhà mình từ trên không...Nhưng nó cách xa hàng trăm ngàn dặm… »
« Chúng ta hãy đi nào! » Ami di chuyển dụng cụ điều khiển và nói, «Bây giờ!»
Tôi thì đang sẵn sàng để hưởng thụ chuyến đi bằng cách ngắm cảnh qua cửa sổ…Nhưng chúng tôi đã đến rồi…Hàng trăm ngàn dặm chỉ trong một khắc của giây đã đến!
Thật ngoài sức tưởng tưởng của tôi. « Cách du hành gì mà nhanh thế! »
« Tôi đã nói với cậu rồi chúng tôi không có du hành, chúng tôi « định vị cho chính chúng tôi » Nó là một loại thời gian trong không gian, nhưng chúng tôi cũng có thể « du hành ».
Tôi nhìn xuống các đại lộ rộng lớn, rực rỡ của Phoenix. Từ trên không nhìn xuống, thành phố trông tuyệt diệu về đêm. Tôi chỉ làng xóm của tôi và yêu cầu cậu ta chở chúng tôi đến đó. « Nhưng » Tôi nói, Xin « Hãy du hành » chầm chậm thôi. Tôi muốn hưởng thụ chuyến đi.
Đèn trên bảng điều khiển tắt. Không ai có thể thấy chúng tôi. Chúng tôi du hành một cách êm ả, yên tĩnh giữa các vì sao trên bầu trời và các ánh đèn trong thành phố.
Nhà tôi xuất hiện phía bên dưới. Thật là một kinh nghiệm phi thường khi nhìn nhà tôi từ trên nóc.
« Cậu có muốn nhìn xem mọi thứ bên trong nhà đều ổn hay không? »
« Bằng cách nào? »
« Hãy nhìn vào đây. »
Một màn ảnh rộng phía trước cậu ta, xuất hiện phía trên đầu là cảnh một con đường, hệ thống này giống như lúc chúng tôi đã sử dụng để xem bà tôi đang ngủ, nhưng với sự khác biệt lớn. Hình ảnh không gian 3 chiều với chiều sâu. Nó giống như là bạn có thể chạm vào màn ảnh và chạm vào mọi thứ. Tôi cố gắng làm vậy, nhưng một màn kiếng vô hình đã ngăn tôi lại.
Ami nghĩ thật là buồn cười. « Mọi người ai cũng làm vậy, cậu ta nhận xét. »
« Mọi người? Mọi người này là ai? »
« Chứ không phải cậu nghĩ cậu là người đầu tiên của thế giới chưa tiến hóa được đi và lái trên con tàu vũ trụ ngoài không gian này sao?... »
« Tôi đã nghĩ thế, » tôi trả lời, với tâm trạng hơi vỡ mộng.
« À, cậu sai rồi. Nhưng chỉ e rằng ngã chấp của cậu không chịu nỗi, tôi sẽ nói với cậu rằng: không có mấy người có cơ hội như cậu đang có hiện giờ. »
« Giờ tôi vui vẻ rồi, Ami ạ! »
Hình ảnh trên màn hình đi xuyên qua mái của ngôi nhà tôi và sau đó khảo sát các phòng từ góc phòng này đến góc phòng kia. Mọi thứ đều ngăn nắp.
« Tại sao cái TV xách tay của cậu không chiếu hình ảnh 3-D giống như cái này vậy? »
« Tôi đã nói với cậu rồi. Nó là một hệ thống lỗi thời rồi. »
« Nếu nó lỗi thời, tại sao cậu không cho tôi? »
Cậu ta không mong câu hỏi này. « Cái gì? » Tôi không thể, Jim ạ. Chúng tôi không được phép để lại mẫu của kỹ thuật siêu việt trong những thế giới này. Cậu cũng biết rồi kỹ thuật này không được đem sử dụng cho hữu ích ở thế giới này. »
Tôi hiểu ngay lập tức. Cái dụng cụ này chỉ được sử dụng để dò thám.
« Và giờ cậu có thể nói lời « tạm biệt » thật bí mật với các công dân tội nghiệp của hành tinh Trái Đất, cậu ấy khẳng định.
Tôi yêu cầu cậu ấy dắt tôi lượn một vòng quanh thành phố.
Tôi bay qua trường học của tôi. Tôi thấy sân trường, sân thể thao và lớp học của tôi.
Tôi tưởng tượng rằng lát nữa tôi sẽ kể cho các bạn học về các cuộc mạo hiểm của mình: Tôi thấy trường học từ trên con tàu Vũ Trụ! » Tôi sẽ rất tự hào khi kể điều đó.
« Và ngay lập tức nhà của cậu sẽ bị dỡ luôn, » Ami vừa nhận xét, vừa cười vui vẻ khi cậu ấy biết được những gì tôi đang nghĩ.
Sau đó tôi lại tưởng tượng mọi người ở trường sẽ cười tôi như thế nào và có thể làm điều gì đó tệ hại hơn. « Tôi nghĩ cậu nói đúng…Tốt nhất tôi nên im lặng »
« Như vậy sáng suốt hơn, Jim ạ. Tốt hơn là cậu nên kể chuyện trong sách như tôi đã khuyên cậu trước đó. Chỉ ở đó thôi, và như thể nó là một câu chuyện tưởng tượng. Cậu hứa nhé? »
« Tôi xin hứa, Ami ạ »
Chúng tôi tiếp tục bay qua Phoenix.
« Thật tệ vì giờ không phải ban ngày » Tôi nói.
« Tại sao? »
« Tôi cũng muốn du hành trên tàu vũ trụ của cậu vào ban ngày để thấy thành phố và phong cảnh dưới ánh nắng mặt trời… »
Như thường lệ, Ami cười tôi. « Cậu muốn nó là ban ngày hả? » Cậu ấy hỏi tôi.
« Tôi không nghĩ quyền năng của cậu sẽ có thể di chuyển mặt trời…hay là có thể? »
« Nó đến để di chuyển mặt trời hả?, không. Nhưng sẽ di chuyển chúng ta thì được. »
Cậu ấy điều chỉnh dụng cụ điều khiển và chúng tôi bắt đầu di chuyển nhanh một cách khủng khiếp. Chúng tôi bay qua sa mạc và nhiều thành phố xuất hiện bên dưới. Từ độ cao chúng tôi nhìn xuống, chúng giống như những điểm sáng lấp lánh. Sau đó chúng tôi đi xuyên qua núi Rocky. Ngay lập tức sau núi tôi có thể thấy một đại dương khổng lồ đang tắm mình trong ánh trăng. Đó là biển Atlantic! Tại chân trời lên phía trên, bầu trời đang tỏa ánh sáng. Chúng tôi đến một số vùng đất, thật ngạc nhiên làm sao, mặt trời bắt đầu mọc một cách nhanh chóng!
Theo tôi điều đó thật phi thường. Ami đã di chuyển mặt trời!
Chỉ trong một vài phút là trời trở thành ban ngày.
« Sao cậu nói là cậu không thể di chuyển mặt trời? »
Cậu ấy đang thưởng thức thêm bằng chứng về sự ngốc nghếch của tôi. « Mặt trời không có di chuyển. Chúng ta là những người di chuyển nhanh chóng. »
Ngay lập tức, tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Nhưng nó cũng hợp lý. Cậu nên xem nó như vậy để thưởng ngoạn mặt trời mọc từ chân trời với tốc độ đáng kinh ngạc…
« Chúng ta đang ở đâu vậy? »
« Châu Phi. »
« Châu Phi! Nhưng chỉ mới có một phút trước tôi đang ở Mỹ! »
« À, cậu muốn du hành vào ban ngày trên tàu vũ trụ. Thế chúng ta hãy đến những nơi trời đang là ban ngày. « Nếu núi không thể đi đến Mohammed, Mohammed có thể đi đến núi »…Cậu muốn viếng thăm vùng nào của Châu Phi? »
« Ummm. Ấn Độ. »
Cậu ấy vừa cười vừa nói với tôi về ý nghĩa địa lý không tốt lắm…
« Hãy đi đến Châu Á, sau đó đến Ấn Độ…Thành phố nào của Ấn Độ mà cậu muốn đến? »
« Bombay được chứ? »
« Vâng. Tuyệt lắm, Ami. »
Với tốc độ phi thường và độ cao đáng kinh ngạc chúng tôi bay xuyên qua lục địa Châu Phi.
Sau đó, khi tôi trở về nhà, tôi sẽ sử dụng bản đồ thế giới để tường thuật lại chuyến đi.
Chúng tôi đến biển Ấn Độ Dương, đi xuyên qua biển khi mặt trời lên ngày càng cao với tốc độ choáng váng. Chỉ trong vài phút, chúng tôi bay xuyên qua bầu trời Ấn Độ.
Tàu vũ trụ bất thình lình thắng lại bất động.
« Tại sao chúng ta không bị sức cản của gió khi dừng lại bất thình lình như vậy? Tôi hỏi với sự ngạc nhiên.
« Dễ lắm. Chỉ cần loại bỏ quán tính… »
« Ố, thật đơn giản làm sao! ».
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT