11:00

Trưa, với cái ánh nắng gắt gao của buổi trưa, Quỳnh không thể nào chịu được cái oi bức này, tuy thế Cô đã hứa với Tử Dung là đến nhà hàng gì đó... Phải làm theo trách nhiệm, cô lựa chọn cho mình chiếc áo phông rộng và cái quần vải da bò màu đen, đeo thêm cặp kính che gần hết khuôn mặt khiến cô chả thế nào bí ẩn hơn và phong cách hơn nữa...

Bước đến nhà hàng, cô tìm ngay số phòng mà Dung đã đặt trước...

"Cạch"

Cánh cửa được bàn tay thon nhỏ của cô mở ra. Cô bước vào, thấy một chàng trai nào đó đang ngồi, ánh mắt mơ hồ đang hướng về phía cửa sổ. Nhìn thấy điểm gì đó quen thuộc, cô khẽ nhếch môi bước vào chỗ ngồi.

"Chào anh, anh là người bán hàng cho Tử Dung ?"

"Không... Cô ấy hẹn tôi !"

Khắc Nghiêm nhìn Quỳnh, ánh mắt không còn mơ màng nữa mà lóe lên tia hạnh phúc.

"Là...Em ?"

"Ừ"

Tiếng nói nhỏ nhẹ thốt ra trên đôi môi xinh xắn đỏ mọng kia. Cô không cười khuôn mặt vẫn lạnh tanh không chút vui vẻ.

...

Ở sân sau của trường, cô gượng, cảm thấy rất gượng trước hành vi của thầy. Huyên im lặng, ngẩn người trước nụ hôn nhẹ nhàng, lướt nhanh trong tí tắc. Đôi má cô đỏ ửng, cô không trả lời, rồi vội bước đi...

Luồn ấm áp truyền đến bàn tay lạnh ngắt của cô, cô giật thót, hình như...Cô bị thầy giữ lại.

"Thầy...có chuyện gì sao ?"

"Tôi muốn em phải đồng ý !"

"Đồng ý gì cơ chứ !"

"Đồng ý thích tôi !"

"Em..."

"Đừng dối lòng nữa, tôi biết trái tim em đang muốn hòa quyện cùng tim tôi ?"

"Gì chứ ???"

Cô như muốn độn thổ xuống đất, tiếc là ở đây chỉ toàn xi măng mà thôi. Không thì cô sẽ liều mình để dùng hai bàn tay vàng ngọc này để cào đất mất...

"Hình như sắp đến sinh nhật em ?"

"Đúng !"

"Em muốn có quà không ?"

"Có chứ !"

Bỗng nhiên thầy đổi sắc thái, cười ma mị rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của cô. Khẽ hỏi về chuyện sinh nhật. Cô nhìn thầy, thấy có gì đó bất ổn, nhưng vẫn cố tỏ ra không biết gì.

"Trao đổi quà ha ?"

"Được..."

"Từ nay thầy sẽ là của em và em sẽ là của thầy ! Từ nay cho đến cuối đoạn đường. Không chia lìa nhé ?"

Giọng nói ấy như hút hồn cô, ánh mắt ấy như muốn cô hòa quyện vào sâu thẳm tận tâm hồn... Cô và thầy đến lúc này dường như không còn khoảng cách nữa. Nó rất gần, gần đến tận milimet, cô không muốn trốn, cũng chả muốn đối mặt. Ngay khoảng khắc này, nhịp đập của trái tim cô nhanh hơn.

Lưng chừng !

"Em..."

"Sao ? Nếu em không thích cũng không sao, ngày mai tôi sẽ biến khỏi nơi này, sẽ cưới vợ mới, sẽ xóa em ra khỏi tim tôi. "

"..."

"Tạm biệt em, cô học trò nhỏ !"

"Không !!! Thầy không được đi, em đồng ý !"

Ngay giây phút quan trọng ấy, cô rất sợ, sợ lắm cái cảm giác mất đi một người nào đó, cái cảm giác này khiến cô cứ như có cái gì đó ngăn chặn cô lại. Muốn cô nắm bắt lấy, không được buông. Nếu buông, cô sẽ mất tất cả...Thầy ôm cô vào lòng, khẽ vuốt mái tóc của cô rồi cóc nhẹ lên đầu cô, khẽ cười. Nụ cười ấm áp như đem cả ánh sáng của mặt trời chiếu soi trái tim cô.

Cô đã đồng ý với thầy, còn bây giờ người cô muốn nói và mong được chia sẻ cùng Huyên. Nhưng bây giờ... mãi đối thoại trao đổi cùng thầy mà cô không để ý đến Huyên, Huyên đã biến mất... Cô bất giác nhìn xung quanh. Không thấy bóng dáng nhỏ nhắn nào của Huyên cả ? Rốt cuộc, Huyên đi đâu ?

Cô hốt hoảng, vội buông thầy ra, niềm vui vừa len lỏi thì cô lại gặp phải chuyện cần lo lắng. Lấy điện thoại gọi cho Huyên, nhưng không gọi được... rất nhiều lần, rất nhiều nhưng vẫn không ai bắt máy.

Cô và thầy vội đi tìm Huyên, mặc dù bề ngoài của Huyên rất đáng yêu, mạnh mẽ. Nhưng... Ai biết được nó là "song ngư " một nàng song ngư mơ mộng, hảo huyền, đầy yếu đuối sẽ bị tổn thương bất cứ điều gì. Huyên từng mơ ước có một người nào đó bên cạnh nó đi hết cuối đoạn đường. Chắc lúc nảy, Huyên cảm động qúa mà trốn ở đâu đó khóc rồi.

...

Buổi chiều, hoàng hôn buông dần, bóng dáng cô gái yếu đuối trong chiếc áo dài trắng tinh khôi. Huyên bước đi, bước đến bờ sông ngay đối diện, hướng về phía đó, ánh nắng mặt trời chiếu xuống dòng sông có những lần sóng uốn lượn nhẹ nhàng... Từng cơn gió thoảng bay ngang mái tóc bồng bềnh của Huyên.

"Thật ghen tị với cậu đó, Khê à."

"Chàng trai à, rốt cuộc anh ở đâu ? Đến nhẹ như cơn gió rồi cũng ra đi rất nhanh... Em muốn tìm anh !"

Những lời nói nhỏ của Huyên như muốn tâm sự cùng hoàng hôn. Huyên không muốn Khê buồn vì mình. Khê khó khăn lắm mới có thể tìm được người con trai như thầy Dương. Còn Huyên ? Soái ca, anh ở đâu ?

Ngồi bệch xuống bãi cỏ gần bờ sông, khẽ nhắm mắt tận hưởng những gì đang có... mở mắt, dùng tay che những tia nắng chiều đang chiếu vào mắt Huyên. Mở mắt, bóng người đó rất quen thuộc... Hình như là anh !

...

Trong căn phòng tối đầy mù mịt khói thuốc, Dung cười ma mị, hút điếu thuốc trên tay. Trên bàn tràn ngập chai rượu, ánh mắt lờ đờ của Dung nhìn anh.

"An Khôi, tôi thế nào mà Phong lại không yêu tôi ?"

"Em rất tốt, rất đáng yêu."

"Vậy..."

"Dung, cậu cứ say mê Phong vậy ? Nghe tớ, đến với em tớ -An Khôi được không ?"

"Không...cậu và Khôi đi đi, tớ cần ở một mình."

Dung lại thế, cô lại luôn nghĩ mình làm vậy là đúng, tại sao ? Anh ấy lại không thích cô. Cô làm gì sai ? Bao năm qua, rốt cuộc là thứ tình cảm gì mà cô vẫn không thể hiểu ? Khốn thật !

...

Dạo khắp các nhà sách trong thành phố, cuối cùng cũng chán, Huyên về nhà trong tâm trạng bình thường... Không còn buồn như lúc nảy. Mở điện thoại, Huyên thấy cô đã gọi rất nhiều cho mình, bật chế độ im lặng nên Huyên dường như không biết và không để ý. Lấy máy gọi điện cho cô, cô bật máy ngay và hoảng hốt.

"Huyên! Lúc nảy cậu đã đi đâu ?"

"Hì, tớ đi nhà sách. Có mua cho cậu vài cuốn."

"Sao lại Thế ? "

"Không, thích thì đi thôi."

Cô nhận ra có điều gì đó nghẹn ngào, hụt hẫng trong giọng nói của Huyên. Hình như tâm trạng Huyên không tốt...

"Có chuyện gì thì nói tớ, không được giấu. Giờ thì lên giường nghỉ đi !"

"Ừ, tớ sẽ..."

Huyên cúp máy, Cô quay sang thầy với nụ cười tươi tắn. Cuối cùng thì Huyên cũng không sao rồi. Chơi với nhau từ rất lâu rồi thế mà cô và Huyên chả giống gì cả, chỉ giống cái tính duy nhất chính là sự bướng bỉnh luôn giấu giếm người khác về những chuyện buồn để đau khổ mà thôi...

"Tiểu Khê. "

"Sao thầy ?"

"Em còn gọi tôi là thầy sao ?"

"Không thầy thì là cái gì ?"

"Là anh. "

"Ọe, nghe tởm "

Cô giả vờ làm hành động ấy, nhìn rất đáng yêu. Muốn cô gọi bằng anh sao ? Thầy đừng mơ. Cô khẽ cười khúc khích trong khi thầy thì đang như có một vài đám mây đen bay đến. Cô rất thích nhìn cái biểu tượng này, nhìn thầy đáng yêu chết đi được. Lấy bàn tay bẹo má thầy, sao da thầy mền quá vậy, thích ghê cơ. Cô cứ nhéo, cứ bẹo má thầy ở ngoài đường. Ai nhìn vào cũng cứ nghĩ họ đã quen nhau tận hai ba năm.

" Khê, em quậy quá !"

"Em có quậy đâu, là do anh rất đáng yêu, da nhũn nhũn rất đã nha."

Cô cười, vẻ mặt của cô rất đáng yêu. Thầy áp sát khuôn mặt của mình vào cô, khoảng cách rất gần, cô khẽ nhút nhích nhưng bị thầy tóm lấy. Thầy ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc của cô, rồi xuống trán và môi. Cô im lặng, cảm nhận những giây phút ấy... Có lẽ, cô cũng đã rất yêu thầy mà không nhận ra, trái tim cô đập liên tục, phải làm sao ngăn chặn lại nó ? Nụ hôn ngọt ngào lướt trên môi cô, nhẹ nhàng chậm rãi. Chiếc lưỡi nhanh nhẹn lém lỉnh của thầy tách nhẹ hàm răng của cô và từ tốn trêu chọc uốn lượn bên trong...

"Ư...m"

Cô rên lên một tiếng, trời ơi.! Sao thầy lại làm thế với cô. Cái môi cô hết sức gìn giữ này đã vì thầy mà sưng tấy lên, thầy dám cắn cô...

"Từ nay, không được hôn em !"

"Tại sao ?"

"Em ghét ! Anh cắn em. "

"Không sao, cứ mỗi lần em bẹo má anh, thì anh sẽ cắn vào môi em một cái "

"Ơ..."

Tại sao thế này ? Lúc nào thầy cũng luôn lời hơn em, còn em luôn là người chịu thiệt... ánh nắng chiếu xuống bóng dáng hai người, họ cầm tay nhau dắt nhau trên con đường dài. Bóng dáng càng nhỏ, càng khuất xa dần, chứng tỏ họ đã rất hạnh phúc khi ở bên nhau...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play