Ngồi ngăm nước ở suối, cô và thầy đi khỏi nơi đó rồi quay lại chỗ câu cá. Mọi thứ vẫn như cũ, vẫn không đố con câu nào. Haiz chán thật, cô lắc đầu ngao ngán rồi đứng gần cần câu hơn. Ánh mắt nhìn thầy, rồi mỉm cười. Từng làn gió thoảng qua, cô nhắm mắt lại tận hưởng. Có cái gì đó đang làm cho cần câu của cô lung lay, cô nhìn xuống cố gắng kéo cần câu lên.
"Aaa, có cá. "
"Ừ, kéo mạnh lên "
Cô và thầy cùng nhau kéo lên. Cô chau mày cố gắng thau cần câu lên, con cá khá to, nó giảy giụa không ngừng nghĩ.
"Phù ! Cuối cùng cũng xong "
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi, thầy tháo con cá ra bỏ vào xô đựng. Con cá ngoan ngoãn nằm im trong không gian chật hẹp, có thể, nó đã mệt khi vật vả với cô và thầy.
Nhìn thấy con cá như thế, cô khẽ cười, bàn tay thon thả vuốt nhẹ trên đầu con cá, cười mỉm. Cô cầm xô lên thả con cá từ trên cao xuống. Con cá rơi từ không trung rồi rơi về bờ sông mà nó từng sống nơi mà nó yêu quý.
"Tiểu Khê..."
"Sao ? Cho nó quay về nhà đi. Mình chỉ câu thôi, đừng bắt nó tội lắm. "
"Cũng đúng. Em hành hạ con người ta vật vả rồi lại thả người ta bay bổng trên không trung. Thật ác độc. "
"Hứ, em ác đâu cơ chứ ?"
Cô chu mỏ, quay lại ghế ngồi, khẽ đung đưa chân, cầm ly nước ép lên uống một hớp.
Thầy nhìn cô, khẽ vuốt mái tóc của cô, muốn hôn lên cái môi đáng yêu đó. Bất giác, cô nhìn thầy, bốn mắt nhìn nhau, cô không ngạc nhiên cũng không sợ không ghét như những ngày gặp nhau nữa.
" Anh, không hiểu sao ngày đó anh và em lại gặp nhau ?"
"Vạn sự tùy duyên. "
"Cũng đúng. "
Cô gật đầu, uống tiếp ly nước ép trên tay, giờ này cũng đã gần trưa, mặt trời đã chiếu những tia nắng gay gắt, uống nước cam ép lúc này là tuyệt vời nhất. Cô hút một lượt hết toàn bộ nước trong ly rồi cười. Vị đắng hòa vào ở đầu lưỡi, vị chua nghẹn lại ở cổ hòa một chút ngọt ngào ở môi, cô thích thú cười.
"Khê, hay anh chuyển đến trường em dạy nhỉ ?"
"Hả ???"
Cô đang uống thì giật mình phun nước ra, ho vài tiếng. Sao lại đến trường cô dạy chứ, thật là... nếu thầy đến đó chẳng phải là luôn theo dõi canh gắt cô sao ? Nghĩ đến đó thôi, cô lắc đầu liên tục. Không thể, không thể được.
"Anh làm gì có dạy chuyên môn của cấp ba ? Với lại trường em cũng có đủ giáo viên cơ mà ?"
Cô nhìn thầy, ánh mắt đang nhìn xem sắc thái của thầy. Thầy không nhìn cô, ánh mắt đang hướng về phía con cầu kia, ánh mắt nhìn xa xăm, sâu thẳm. Bàn tay thon gọn, dài và trắng của thầy cầm lấy tách cà phê. Mùi hương thơm nghi ngút cuốn hút.
"Sao lại nghĩ anh không có thể ?"
"Em nghĩ anh thương trẻ con như vậy chắc hẳn rất thích dạy trước cấp một. Với lại nhờ cấp một anh lại được gặp em, anh có thể gặp người khác..."
"Em là ngoại lệ."
Thầy cắt ngang lời cô, đôi mắt cô long lanh, cảm kích nhìn thầy. Thầy nói :" cô là ngoại lệ ?" Có nghĩa là sao ? Lời nói mang hết sức sự mập mờ, cô nhìn thẳng sâu vào đôi mắt thầy.
"Anh..." ngoại lệ " Là ý gì ?"
"Lục Khê, em nghe rõ đây. Em là một người ngoại lệ trong số tất cả học sinh. Vì thế, em sẽ là người đầu tiên và cũng sẽ là người cuối cùng của tôi. Cùng nhau đi khắp chặng đường còn lại. Tôi yêu em."
Những lời mật ngọt như rót vào đôi tai nhỏ bé của cô. Hai má cô ửng đỏ, những giọt lệ ngấn trên mi mắt dưới, ánh mắt cô mờ ảo, ẩn hiện hình bóng của thầy. Cô dụi mắt, bước đến gần thầy hơn. Vòng tay ôm lấy thầy. Thầy mỉm cười, nhẹ nhàng ôm gọn cô vào lòng như một chú mèo đáng yêu. Đôi môi bạc thần hạ xuống trên cánh môi ngọt ngào tựa đóa hoa anh đào. Nụ hôn lướt nhẹ, chao lượn bên trong lưỡi. Thầy cắn nhẹ môi cô, cô nhăn mặt, bàn tay trắng nõn của cô đặt trên má thầy, nhéo thật mạnh vào má thầy.
"A, sao em lại nhéo ?
"Em đã nói rồi, em thích " bẹo má" anh. Nhưng anh cắn em trước, vì thế em nhéo anh."
Thầy mỉm cười, véo mũi cô. Hai bóng lưng đang đứng ngắm cảnh, ngoài hai người thì chẳng còn ai cả...không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có tiếng dòng sông chùng chình qua lại, và tiếng lá cây xào xạc hòa vào gió như khúc lên một bản nhạc...
...
6:00
Kết thúc buổi đi chơi, cô lại phải đến trường. Ánh nắng của ban mai đang hối thúc cô dậy, những tia nắng nghịch ngợm vẫn không cho cô tiếp tục ngủ nướng, nó chiếu thẳng vào đôi mắt cô khiến cô không thể nào ngủ được. Nhướn mắt, cô tĩnh dậy, đầu tóc bù xù chưa được chải chuốt. Bước vào nhà vệ sinh cô chuẩn bị tươm tất rồi bước vào xuống nhà.
Mùi thơm của trứng ốp la làm khứu giác của cô không ngừng hít hà, chả hiểu sao mỗi lần nghe mùi đó là cô lại thích thú rất muốn ăn ngay lập tức. Mẹ đã dọn hẳn một buổi sáng cho cô, cô ngồi vào ghế, khẽ lấy bánh mì chấm vào tương ăn cùng trứng. Cô liếc sang mẹ.
"Mẹ, sao chỉ có một trứng sống mà không phải hai ?"
"Ăn trứng sống nhiều không tốt đâu bé con."
Mẹ cô trả lời, cô gật đầu ăn phần ăn sáng của mình. Ước gì ngày nào cô cũng có buổi ăn sáng thế này thì hay biết mấy. Mẹ toàn cho cô ăn những món nước cho ấm cơ thể và dễ ăn.
Cô ăn xong vội vàng đến trường. Ôi không, mãi lo ăn mà cô quên mất thời gian. Vừa tăng tốc đến trường, vừa uống nước trên tay. Phù, cuối cùng cũng đến trường. Cô nhanh chống vào lớp ngồi. Nhìn xung quanh thấy trường rất đông cô quay sang Huyên đang nhìn ngủ gật trên bàn.
"Huyên, sao đông vậy ?"
"Vì hôm nay thầy Dương sẽ đến trường chúng ta dạy. "
"Hả ???"
Tiếng nói của Huyên làm cô hết sức bất ngờ. Lời nói như tiếng sét đánh ngang tai, cô mở mắt thật to nhìn ra cửa sổ, nhìn vào nơi tụ tập nhiều học sinh nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT