Rượu lại được bê thêm vào. Cuộc chơi vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Đồng hồ đã chỉ đến hai giờ sáng, trong căn phòng sộc lên mùi rượu nồng nặc. Ba người ai cũng say bét nhè, mặt mũi nhắm tịt lại nhưng miệng vẫn còn mấp máy muốn nói chuyện, tay dơ lên hạ xuống một cách mất kiểm soát.
Uống sau cộng với tửu lượng có thể cho là xuất chúng của Tưởng Đình khiến người ta có thể đánh giá trong ba người họ, chỉ còn Tưởng Đình là còn nhân tính.
Giang Thanh lè nhè cố ngồi dậy "Về gì mà về! Tôi còn có thể uống tiếp."
Tưởng Đình cũng cố ngượng dậy, cơ thể như động vật không xương không thể ngồi thẳng đứng được, cứ muốn ngã nhào ra sau nhưng Tưởng Đình vẫn cố ngồi ngay ngắn. Mắt lờ đờ, nhìn xung quanh, Phúc thì nằm một đống trên ghế sofa, không hề nhút nhít, vừa nghe Giang Thanh bảo còn có thể uống tiếp nhưng lại nằm vật vã trên sàn nhà. Tưởng Đình lại bật cười, rồi đứng dậy, toàn thân lại bất giác muốn ngã xuống, đầu óc quay mòng mòng, quơ tay vịn lấy thành ghế, cố đứng dậy để chứng minh mình không say. Bốn chai thôi đối với anh là cái thá gì. Từng bước chân nặng nề, Tưởng Đình xiêu vẹo đi đến gần cửa, chuẩn bị mở cửa ra thì bên tai vang lên tiếng nói lè nhè "Này định trốn à?". Tưởng Đình quay lại nhìn, thấy Phúc hơi cử động mới đoán lơ mơ chắc là Phúc vừa nói, Tưởng Đình vừa mở cửa vừa nói "Hôm nay đến thế được rồi...ức... tôi đi nhờ người...ức....dìu hai cậu về phòng riêng nghỉ..." Ánh sáng bên ngoài hành lang sáng hơn trong phòng, làm Tưởng Đình chói mắt, nhắm tịt lại rồi lắc lắc đầu, ngước lên hét lớn "Người đâu."
Tiếng nhạc quầy bar bên ngoài giảm bớt, Tưởng Đình dùng chút ít ỏi sức còn lại hét lên cũng đủ làm cả dãy phòng nghe thấy. Chốc lát một tá người chạy tới phòng, hai người dìu một người say đi, còn lại thì chờ dìu ra hết thì bắt đầu dọn dẹp.
Ba người được dìu gần tới phòng mình, Giang Thanh và Tưởng Đình còn cố chống cự, sợ mất mặt đồng thanh "Tôi đi được." Vừa dãy dụa, nhưng không ai dám thả bọn họ ra. Giang Thanh lại hét lớn "Tôi đi được nghe thấy không?", ra sức dãy mạnh hơn. Dãy một lúc hai người kia cũng phải thả cô ta ra, Giang Thanh dựa vào tường nặng nhọc bước lại chỗ Phúc, anh đã lặng thầm lấy lại sự tỉnh táo ít ỏi trong người, dường như là không có, đứng dựa vào tường im lặng từ nãy giờ. Giang Thanh xiêu vẹo tiến lại rồi dựa vào người anh, "Tôi có thể ngủ với anh được không?"
Phúc giương đôi mắt lờ đờ nhìn người con gái dựa vào lòng ngực mình, nũng nịu dụi dụi vào đó. Phúc ngẩn lên nhìn Tưởng Đình, Tưởng Đình đã cho nhân viên lui đi cả, đang nhìn lại anh mỉm cười một cách mờ ám "Cậu cười gì?"
"Tôi chỉ không ngờ lão đại tôi lại đào hoa đến thế thôi." Tưởng Đình bật cười thành tiếng.
"Cậu muốn không? Tôi nhường!" Phúc lạnh lùng nói.
"Lão đại ơi là lão đại. Cậu hồ đồ rồi phải không? Người ta đã muốn dâng hiến cho cậu. Cậu không thích cũng phải thương hoa tiếc ngọc chứ. Không được tùy tiện. Không được tùy tiện." Tưởng Đình lắc lắc ngón trỏ chỉ vào Phúc, rồi quay sang mở cửa phòng, xiêu vẹo đi vào. Trước khi cánh cửa cách âm kia đóng lại, Tưởng Đình để lại một câu "Cô ta đã tự nguyện, thì cậu tự xử đi. Tôi không liên can." Cánh cửa đó đóng lại. Phúc lại cúi xuống nhìn người con gái dựa vào lòng ngực mình. Nếu là cô ấy thì tốt biết mấy.
Anh vẫn từng rất hy vọng có một ngày được ôm cô ấy trong lòng bàn tay, quấn quít không rời. Sẽ dùng vòng tay của mình tạo cho cô ấy cảm giác ấm áp, cảm giác được bảo vệ. Sẽ dùng nụ hôn đánh thức cô ấy, cô ấy sẽ làm nũng dúi đầu vào lòng anh và đòi ngủ tiếp. Sẽ.....
Đang trong cơn suy nghĩ miên man, tiếng Giang Thanh lè nhè làm Phúc trở về với thực tại. "Này, còn định đứng đây bao lâu nữa? Chân tôi sắp rã ra rồi."
Nếu cô đã mệt như vậy thì cho cô toại nguyện, Phúc không thương tiếc gạt tay cô ta khỏi người mình, đẩy ngã không thương tiếc. Giang Thanh lật đật bò dậy, lẽo đẽo theo vào trong phòng Phúc. Anh cũng mặc kệ không cản lại. Miễn sao cô ta không bò lên giường anh, ép anh phải làm chuyện gì xấu hổ khi đang say là được. Nhưng không ngờ, mọi thứ đúng là không thể kiểm soát.
Nửa say nửa tỉnh, Phúc lại không tài nào ngủ được, lơ đãng đi ra chỗ sofa, lại uống rượu. Giang Thanh sau khi vào được phòng anh lại nằm vật vã ra sàn nhà. Một lúc, lại đứng dậy, trời đát quay cuồng nhưng vẫn thấy Phúc đang ngồi trên sofa cầm chai rượu tu. Giang Thanh hơi cau mày lại, không phải anh ta đã uống rất nhiều sao, uống đến không biết trời trăng mây gió, bây giờ mới tỉnh lại chút xíu lại muốn uống nữa. Rốt cuộc vì con nhỏ đó đã bị tổn thương tới mức nào?
Giang Thanh cố gắng tiến lại đó một cách nhanh nhất, quờ quạng giật lấy chai rượu trên tay Phúc, hét lớn "Rốt cuộc anh còn muốn uống bao nhiêu nữa mới đủ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT