Bà Lưu trừng mắt Tú một cái, Tú liền rụt cổ không dám nói gì thêm. Ông Lưu động đũa lên, Tú liền vui vẻ gắp thức ăn. Bà Lưu cũng không nói gì. Không khí khi ăn thật ảm đạm, nhạt nhẽo.
- Tú.
Ông Lưu chợt lên tiếng, một điều mà rất ít khi ông thực hiện khi ăn. Trong các bửa ăn, chưa bao giờ tự ông lại bắt chuyện, đặc biệt với Tú. Tú hơi lo lắng, chần chừ một lúc, mới đáp.
- Sao ạ?
Ông Lưu dừng lại hoạt động ăn, nhìn Tú, hỏi.
- Cậu ấy là ai?
Tú nghĩ chắc là ông Lưu đã thấy Phúc, nhưng vẫn giả ngây hỏi lại.
- Ai ạ?
- Cái cậu vừa đưa con về?
Tú cười khờ.
- À, bạn cùng lớp với con thôi.
Tú lại cặm cụi ăn, vừa lo lắng về những câu hỏi tiếp theo. Ông Lưu trước giờ sẽ không bao giờ bỏ dở một sự việc gì đó giữa chừng. Nên trả lời gì tiếp theo khi ba mình sẽ hỏi đây! Nếu nói ra Phúc là bạn trai mình thì sẽ có sóng gió gì ập tới đây chứ?
- Chỉ là bạn cùng lớp? Vậy tại sao đêm hôm qua lại không về, sáng nay còn tình tứ như thế?