Phúc luồng tay xuống phía dưới eo Tú, ôm xiết lấy cô, hơi dùng sức vào đôi môi, tấn công nhằm muốn tăng sức hút hơn nữa. Tú cuống vào sức hút này một lần và tự dưng lại không muốn dừng lại.
Không biết là từ khi nào, ham muốn này lại dâng trào mãnh liệt đến như vậy trong người Phúc. Có lẽ anh đã thích Tú từ trước, khá lâu, để hiểu con người ngốc nghếch ấy. Bây giờ, với nụ hôn này, anh sẽ gián tiếp thổ lộ tình cảm của mình cho Tú biết "Anh yêu cô".
Anh muốn chiếm hữu cô đến nhường nào, muốn ở bên cô đến mức nào, và bảo vệ cô ra sao. Lần này! Lần này anh sẽ cho cô biết tất cả. Bàn tay nhỏ nhắn nằm bất động đã từ từ sờ soạt, ôm lấy thân hình to lớn kia. Thứ cảm giác hiện tại thật khó tả. Giống như yêu lắm nhưng lại không muốn thừa nhận, cho đến khi lộ quá rõ thì mới gật đầu ưng thuận. Đã trốn kĩ nhưng cuối cùng cũng bị bắt.
Không gian chìm đắm vào sự im lặng. Trong khoảng không này chỉ khe khẽ vang lên một vài tiếng động. Cặp đôi đang ngồi trao nhau nụ hôn nồng thắm, không gian thời gian dường như chìm vào quên lãng. Có hay không cái thứ gọi là tình yêu bất diệt? Không còn quan trọng...