Các cụ xưa có câu "Oan gia ngõ hẹp" chẳng phải nói láo chút nào.

An Thạch Thảo đưa xấp tài liệu trong tay cho Tịnh Viễn, xong thì vỗ vỗ lên vai cậu, thở dài đầy nặng nề:

- Mọi sự trông cậy vào cậu!

Tịnh Viễn giật khóe miệng hai phát rồi hất tay bà cô già kia ra, hừ lạnh:

- Thôi cái trò này đi! Nhố nhăng quá!

An Thạch Thảo khẽ " Xì" một tiếng rồi nghiêm dặn dò Trần Mạn:

- Bây giờ cậu Tịnh đây sẽ là giám đốc đại diện cho Dapple A chúng ta. Cô nhớ kĩ, từ giờ trở đi, mọi sự kiện hay gặp gỡ khách hàng đều do cậu ta đảm nhận!

- Chị bị điên à!

Tịnh Viễn không tin vào tai mình nữa. Cậu gắt lên:

- Tôi đây chỉ giúp chị xử gọn mụ đàn bà kia! Tôi đâu có đồng ý làm giám đốc đại diện cho Dapple A của chị!

- Dự là trong tương lai sắp tới, Dapple A sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều ông to bà lớn trong xã hội đen!

Rồi cô ghé vào tai Tịnh Viễn nói nhỏ:

- Chẳng nhẽ, cậu lại bỏ qua cơ hội xâm nhập vào tài khoản đen của bọn họ?

Tịnh Viễn có vẻ như đã bị ba chữ "Tài khoản đen" lôi cuốn. Thấy vậy, An Thạch Thảo gật đầu hài lòng, phất tay ra hiệu cho Trần Mạn dắt Tịnh Viễn đến phòng họp, còn cô thì ngồi vào bàn làm việc, quan sát mọi việc diễn ra trong đó, qua màn hình máy tính.

" Lộ Mĩ Ái! Xem ra cô vẫn sống tốt nhỉ!"

- Xin chào! Văn phu nhân!

Lộ Mĩ Ái đang ngồi vân vê li nước lọc trên tay, thấy có giọng nói điềm đạm từ sau vọng lại, cô ta giật mình, chỉnh lại sắc mặt, kiêu ngạo đứng dậy:

- Anh là...

Tịnh Viễn mỉm cười trả lời:

- Tôi là Tịnh Viễn! Giám đốc đại diện!

Thấy vậy, Lộ Mĩ Ái khẽ xì một tiếng, rồi ngồi phệt xuống, hai chân vắt chéo nhau, tùy tiện đung đưa.

- Tôi muốn Mạc Phi Phi ra đây gặp tôi! Chứ không phải giám đốc đại diện.!

- Cô Ami! Tịnh tống đây là người đại diện cho công ty chúng tôi.Bất kì đơn đặt hàng hay thiết kế nào đều do anh ấy đảm nhiệm!

Trần Mạn vội tiến lên, đứng trước Tịnh Viễn giải thích. Nhìn mặt cô vô cùng nghiêm túc.

- Chưa đến lượt cô lên tiếng ở đây!

Lộ Mĩ Ái đập bàn quát lớn, hai mắt cô ta trừng lên đầy hống hách. Trần Mạn run run xin lỗi rối rít. Thấy cô thư ký đứng trước mình mặt mày tái mét lại, Tịnh Viễn không đành lòng bèn kéo cô ra sau lưng mình, không cảm xúc nhìn Lộ Mĩ Ái:

- Cô Lộ! Chúng tôi xưa nay làm ăn có quy tắc riêng của mình! Không thể vì một đơn đặt hàng cỏn con mà phải để Mạc tổng nhúng tay vào! Chị ấy còn có việc quan trọng hơn cần làm!

Lộ Mĩ Ái nghe vậy đanh mặt lại, cô ta gằn giọng:

- Cái quy tắc ấy đem vứt cho chó gặm là vừa!

Rồi cô ta hất hàm lên, bộ dạng khoa trương, kiêu căng:

- Chỉ là một công ty mới mở,quy mô chưa lớn, danh tiếng chưa có, vậy mà không biết điều, còn tỏ ra ta đây giỏi lắm! Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!

- Văn phu nhân!

Trần Mạn đẩy Tịnh Viễn ra chạy tới cạnh Lộ Mĩ Ái, đặt xuống bàn bản thiết kế nhẫn cưới rối rít lên tiếng:

- Đây là bản thiết lế nhẫn cưới mà chúng tôi chuẩn bị cho cô từ trước!

- Cút!

Lộ Mĩ Ái gắt lên, hẩy tay Trần Mạn ra, cầm lấy bản thiết kế trên bàn vò nát, quăng xuống sàn nhà:

- Thấp kém thì biết điều mà im đi!

Trần Mạn run rẩy cúi đầu xuống:

- Tôi xin lỗi!

- Cô Lộ! Nếu cô còn cư xử như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ lên!

Tịnh Viễn mặt mày lạnh ngắt, gằn giọng nói.

- Cô là người của công chúng, chắc không nên để bảo vệ của Double A lôi ra khỏi cửa vì tội gây rối chứ?

Lộ Mĩ Ái mặt đanh lại, cô ta đứng dậy khỏi ghế, tức mà không nói được gì, cô ta hậm hực nện gót guốc rời khỏi phòng họp, trước khi đi, còn mỉa mai, đay nghiến:

- Các người cứ chờ mà xem! Tôi sẽ thu mua lại Double A này!

- Phu nhân đi thong thả! Chúng tôi không tiễn!

Tịnh Viễn từ trong phòng họp nói vọng ra. Khi bóng của Lộ Mĩ Ái khuất khỏi tầm mắt, cậu đá vào chân ghế chửi đổng:

- Ông nội nó! Để tôi gặp lại cô ta mà xem, cái mặt còn vênh váo được không!

Trần Mạn thấy đầu của cậu giám đốc sắp xì khói, bèn cầm lấy cốc nước

- Giám đốc! Bình tĩnh lại. Uống cốc nước cho bớt nóng.

Tịnh Viễn mặt mày nhăn nhó nhìn cốc nước rồi nhìn khuôn mặt ngây thơ của Trần Mạn, lưa trong người càng bừng lên:

- Còn cô nữa! Cô bị ngu hay giả ngu vậy? Tôi mượn cô xin lỗi ả ta à!

Trần Mạn không biết nói gì hơn, thầm nghĩ:

" Thằng cha này giận cá chém thớt à!"

An Thạch Thảo từ đầu tới cuối quan sát mọi thứ diễn ra, Thì bật cười. Tịnh Viễn này quá bốc đồng và trẻ con. Để một người suy nghĩ chín chắn như Trần Mạn ở bên phò tá, có thể an tâm. Nhưng rồi nụ cười của cô vụt tắt. Lộ Mĩ Ái, bộ mặt ngày càng lộ rõ. Không ngờ đây mới là bản chất thật của cô ta. Vậy mà trước đây, cô lại bị cái vẻ ngây thơ, trong sáng của ả che lấp cả con mắt. Lộ Mĩ Ái, cô ta chọn nghề diễn viên quả là không sai lầm chút nào. Rất hợp với cô ta.

Lộ Mĩ Ái phóng xe ra khỏi gara của Dapple A, mặt mũi hằm hè, đôi mắt to đầy mê hoặc trợn trừng lên đầy tia lửa:

- Điều tra về Mạc Phi Phi cho tôi!

Đầu dây bên kia ngạc nhiên:

- Mạc Phi Phi? Cô ta là ai?

Lộ Mĩ Ái quát lớn:

- Là con ả đàn bà đứng đầu Double A!

- Tôi biết rồi!

Lộ Mĩ Ái nói xong giật tai nghe Bluetooth, quẳng vào góc xe, ả nghiến răng:

- Chờ đấy! Lũ rác rưởi!

Khi xe của Lộ Mĩ Ái đi xa tòa nhà trung tâm, thì một chiếc Limo đen đỗ bên lề đường cách Double A chừng 10 m. Văn Tư Viễn xuống xe, tháo kính râm nhìn tòa nhà trước mặt, hỏi cận vệ đứng sau:

- Là tòa nhà này sao?

- Vâng!

Kim Mân gật đầu, Văn Tư Viễn hừ lạnh:

- Vào thôi!

An Thạch Thảo xoa xoa mi tâm, mấy ngày nay cô bận chuẩn bị cho ra thị trường trang sức bộ sưu tập mới mà ít ngủ hẳn đi, bây giờ hai con mắt thâm đen lại, đỏ lên trông vô cùng kinh khủng.

" Hay ngủ một giấc!"

An Thạch Thảo thoáng nghĩ, rồi vội gạt bay nó đi. Bây giờ mà ngủ thì ai xử lí đống giấy tờ này đây. Tịnh Viễn kia ngoài việc chơi game, hack tài khoản cướp tiền ra thì chẳng làm được việc gì. Ban nãy, cậu ta còn suýt nữa phá hỏng hợp đồng của Double A với một công ty đối tác bên Pháp. Nghĩ đến thôi là An Thạch Thảo đã chẳng giám ngủ. Cô với tay đến điện thoại bàn, gọi cho Trần Mạn. Nhưng bên phòng thư kí lại không có ai nghe máy

Có lẽ Trần Mạn đã theo Tịnh Viễn đi gặp khách hàng. An Thạch Thảo nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ đến số 11, cũng đến giờ cơm trưa, thu dọn đồ đạc trên bàn xong, An Thạch Thảo rời khỏi phòng làm việc, xuống căng tin ở tầng một. Ở dưới đó có món trứng chiên mà cô thích. Hơn thế nữa, bản thân cô cũng không kén ăn cho lắm. Chỉ cần ăn vừa miệng là được.

Lúc này dưới sảnh chính của tòa nhà trung tâm đang vô cùng xôn xao. Văn Tư Viễn đi trước, theo sau là Kim Mân, xung quanh họ là những tiếng xì xào, đầy ngưỡng mộ của các cô gái trẻ và nhân viên nữ quầy lễ tân.

" Nhìn kìa! Đó chẳng phải chồng chưa cưới của Ami Lộ!"

"Oh! Anh ta đẹp trai quá!"

" Theo như tôi biết, người Châu Á gọi những người đàn ông như vậy là soái ca!"

Văn Tư Viễn tuy nhìn thản nhiên như vậy nhưng vẫn không nhịn được thầm nghĩ. Lộ Mĩ Ái càng ngày càng quá quắt. Rồi ra lệnh cho Kim Mân đứng sau:

- Ngày mai tìm thằng cha quản lí của Lộ Mĩ Ái yêu cầu hủy hợp đồng.

- Rõ!

Kim Mân trả lời xong thì ra quầy tiếp tân, anh ta ho một cái rồi dùng tiếng Ý nói chuyện:

- Xin chào! Cho tôi hỏi, văn phòng giám đốc Mạc nằm ở tầng mấy?

Cô lễ tân vui vẻ hỏi lại:

- Cho hỏi hai vị có hẹn trước với Miss Mạc hay chưa?

- Chúng tôi hẹn rồi!

Kim Mân vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông đằng sau:

- Đây là Văn tiên sinh, là chồng của cô Ami, cô Ami cũng đã đến trước rồi!

Cô lễ tân nghe vậy mỉm cười:

- Phòng giám đốc nằm ở tầng 26, mời hai vị lên!

"Cô An, người của kiếp trước sẽ tìm đến cô, anh ta chờ cô lâu lắm rồi! Vừa đủ 2000 năm!"

An Thạch Thảo đứng trong thang máy bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Cái gì mà người của kiếp trước. Tuy nhìn mặt bà tiên tri ấy vô cùng nghiêm túc nhưng cô cũng không nên tin. Trên đời này làm gì có kiếp trước hay kiếp sau. Chết là hết.

Ting!

Cửa thang máy mở, An Thạch Thảo day day hay conàng mắt mỏi dừ, từ tốn đi ra. Đi hết hành lang này là ra đến quầy lễ tân. Vừa đến cửa nhà wcô thì chuông điện thoại trong túi reo lên. Làm Lissa của quầy lễ tân gọi đến.

- Alo!

Cô nghe, đầu dây bên kia, Lissa, nói vọng tới:

- Giám đốc, có Văn Tư Viễn đến tìm, anh ta là chồng của cô Ami Lộ!

- Cái gì!

Hai lỗ tai của An Thạch Thảo như bị ù, tim cô như quặn lại, cô tựa vào tường để không bị ngã:

- Anh ta đâu? Không được cho anh ta lên!

Lissa ngượng ngịu nói:

- Tộ xin lỗi..nhưng anh ta đang lên!

Lời của Lissa vừa dứt, An Thạch Thảo thấy từ góc rẽ hành lang cô đứng, một người đàn ông dáng cao, người cân đối, mặc bộ vest nâu đang nhàn nhạt đi tới. Cô luống cuống không biết làm gì, thấy bên cạnh là nhà wc nam, không nghĩ ngợi nhiều, cô lao vào núp sau cánh cửa ra vào. Từ khe cửa, cô thấy Văn Tư Viễn đi tới, ánh mắt nhu hòa, môi hơi cong lên, mái tóc chải gọn, vuốt lên, lúc trước An Thạch Thảo thích anh thả mái xuống, vì đối với cô, nó vô cùng quyến rũ. Trước kia anh luôn để tóc đen vì đó là điều mà An Thạch Thảo thích, nhưng bây giờ tóc anh đã hơi vàng và ánh lên màu nâu. Anh đã thay đổi.

Khóe mắt của An Thạch Thảo hơi đỏ lên, nhưng không hiểu sao, cô không rơi nước mắt mắt như mọi khi nữa. Phải chăng, đối với cô, người đàn ông trước mắt cô đây đã chằng còn gì để cô lưu luyến và tiếc nuối nữa. Phải. Cô đã học được cách quên đi con người phụ tình này.

Ring! Ring!

Điện thoại trong tay bỗng reo lên, An Thạch Thảo giật mình vội tắt đi. Cả người cô bỗng lạnh toát, sống lưng gai nổi hết lên. Cô nín thở nhìn Văn Tư Viễn. Anh ta vô cùng nhạy bén, để ý đến nhà wc, nhìn vào một lúc rồi tiến vào. Cô nhắm chặt hai mắt lại, chỉ cầu cho anh tq đừng nhìn thấy cô. Văn Tư Viễn tiến đến cánh cửa, đưa tay mở ra.

- Aaaa!

Từ phía hành lang bỗng có tiếng hét, Văn Tư Viễn buông cánh cửa ra, chạy ra xem. Anh ta thấy một cô gái váy kẹp vào thang máy thì chỉ lắc đầu một cái rồi rời đi. Từ sau cánh cửa, An Thạch Thảo thở phù. Suýt chút nữa cô bị phát hiện. Văn Tư Viễn, sớm muộn gì anh ta cũng phát hiện ra cô còn sống. Nhưng chưa phải lúc này vì cô chưa sẵn sàng.

- Cô là ai? Sau lại vào nhà wc nam?

Một giọng nói lạnh lẽo đằng sau vọng lại, An Thạch Thảo thoáng thấy giọng nói này quen, cô nhíu mày quay lại, vừa mở miệng giải thích thì cả người chết đứng.

- An tiểu thư!

- Kim..M..Mân!

Kim Mân ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt.

- Cô...cô...còn sống!

Trống ngực của An Thạch Thảo đập mạnh vô cùng. Cô luống cuống định quay người đi thì bị Kim Mân thô bạo kéo lại:

- Cô đi đâu? Cô có biết lão gia tìm cô lâu lắm rồi không?

An Thạch Thảo dằng tay ra khỏi tay của Kim Mân.

- Buông tôi ra! Anh nhận nhần người rồi!

Kim Mân khẳng định chắc chắn:

- Tôi không thể nhầm lẫn được! Cô chính là An Thạch Thảo!

An Thạch Thảo hai tai đỏ lên, mặt mũi nóng bừng cánh tay đang buông bên hông nhanh như cắt dơ lên, dáng mạnh vào gáy của Kim Mân, khiến anh ta kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất. An Thạch Thảo đứng yên hừ lạnh:

- Xin lỗi! Tôi đã không còn là An Thạch Thảo nữa!

Rồi cô xoa xoa bàn tay đang đỏ lên vì dát, rời khỏi nhà wc, đi thật nhanh rời khỏi tòa nhà trung tâm.

" Đúng là: Tình cũ không rủ cũng tới!"

Kim Mân mê man tỉnh lại, đưa tay lên ôm gáy. An Thạch Thảo ấy có cần phải ra tay mạnh như vậy không. Cũng may lúc dằng co với cô, anh ta đã kịp đút máy định vị GPS vào túi của cô, như vậy lão gia của anh ta cũng không cần điên cuồng tìm cô như trước đây nữa.

*****

Xin chào các bạn! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện đến chương 19. Nếu bạn cảm thấy truyện hay, hay có một chút ít hay, mong bạn thả một trái tim trong bình luận được không ạ?(=^.^=)

Mình vui,các bạn cũng vui! Chúng ta đều vui! ♥♥♥♥

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!≧﹏≦

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play