Hôm nay sinh nhật tác giả ta đây, thế nên ta viết một chap ngoại truyện cho mọi người cùng vui nhá. Chúc mừng sinh nhật ta đuê.Lưu ý với các tình yêu là truyện vẫn còn tiếp tục nga.
THÂN GỬI CÁC SOÁI CA (Quân ca ca, soái Minh, vài thằng cha mất dạy cùng lớp...)
Ta là Vũ Minh Thu, ta 13 tuổi, ta là sắc nữ. Mỗi khi nhìn thấy mỹ nam là 2 mắt của ta nó biến thành hình trái tim. Vì vậy ta hay mơ về trai đẹp.
Ta kể cho mọi người về giấc mơ hão huyền hôm qua nhé, hi vọng đọc xong các ngươi hiểu được ý ta định nói
“ Ta đang đi trên đường, cầm vài ba quyển sách cho nó thư sinh, hì hì.
Hớn ha hớn hở, tung ta tung tẩy cảm tưởng như mọi người nhìn ta với ánh
mắt ngưỡng mộ.
Đùa các chế tí cho vui thoai.
Tự nhiên có 3 anh siêu đẹp trai bước đến chỗ ta
Lúc đầu ta còn nghĩ ta nhầm, cắm đầu bước tiếp
Lại nghe thấy tiếng gọi: 'Thu ơi!'
Ta tưởng ra nghe sai, cắm đầu đi tiếp. Giờ 3 anh ý chạy đến chỗ ta thật, lạ là ta không nhìn thấy rõ mặt đâu. Vi diệu nhỉ?
Ta mặt ngu ngu, ngơ ngác như con ai vàng đạp trên đống rác.
Khổ, từ nãy đến giờ có hiểu cái đếch gì đâu!
Mấy anh ý như kiểu là tranh nhau cầm tay ta nhé.
Ôi giời ơi! Máu mũi ta chảy ra tùm lum rồi.
Ai cho ta 1 mũi vitamin K cầm máu với!
Một anh bảo: ' Anh thích em! ' - Ta đơ
Anh khác nói: 'Anh cũng thích em!' - Ta giật mình
Anh cuối chen vào: ' Anh thích em nhiều nhất?' - Ta té xỉu
3 anh đồng thanh: ' Vậy em chọn ai? '
Điếc tai em rồi! Người đâu đẹp trai mà vô duyên kinh khủng. Hứ
~ kiêu hãnh quay đi -
Nhưng mà chuyện này cũng đáng để động não phết đấy!
Ta nghĩ nghĩ, tư duy một chút. Sau đó kéo cả 3 anh ra ngồi ở cái ghế đá gần đó, từ từ nói: ' Em nói với các anh này. Em hỏi thật, các anh thích em vì cái gì? Em không xinh, thậm chí có chút xấu, da của em chả được
trắng như chúng nó, em học không giỏi, em nấu ăn dở, nói năng lủng
củng, ứng xử thô thiển, tính tình dở hơi, không bình thường, mà em còn
hay ghen lắm. Còn rất nhiều khuyết điểm em chưa kể nữa cơ. Mặc dù em
không tự ti nhưng em vẫn muốn giấu những điều đó. Em hỏi lại, giờ các
anh hối hận khi nói thích em chưa? '
Sau khi phun xong một tràng như vậy, ta tỉnh dậy, thoát ra khỏi giấc mơ kinh dị đó.
Giấc mơ đấy cũng coi như là một bài học đúng không?
Ta dám chắc không 1 bạn gái nào là không muốn mình được quyền thích và có người thích mình, nhỉ?
Ta đương nhiên giống vậy thôi.
Ta rất sợ với cái tính của ta sẽ chẳng ai thích, chẳng ai chịu chơi với.
Nhưng mà vẫn còn đầy đứa chơi với ta đấy thôi. Con trai không phải là
thiếu đâu nhé: Minh này, nghĩa huynh đẹp trai này. vài tên bạn thân cùng lớp nữa... Hơi bị vui đấy!
Còn người yêu í à, vội làm gì. Hai người có duyên với nhau đã được gắn kết từ khi mới sinh ra
Không tin thì đọc truyện ngôn tình đê. biểu tượng cảm xúc cười nhe răng
Thế nên các nàng đừng vội nhé, bởi vì thế giới còn có phép màu, còn có những con người để chúng ta gửi gắm cả cuộc đời.
Biết đâu nửa còn lại của mình lại ở ngay cạnh thì sao nhỉ?
Còn các soái ca, các anh đừng có tâm tâm niệm niệm rằng mình phải tìm 1 cô gái hoàn hảo để xứng đôi với mình nha
Sự thật là ứ có đâu
Chả ai là hoàn hảo cả.
Tìm cô gái phù hợp với mình, đem lại niềm vui, nụ cười cho mình, thực sự
quan tâm tới mình là quá đủ rồi các anh nha. Đấy cũng là yêu đấy!
Cho ta định nghĩa lại 2 từ 'soái ca' được hơm: Soái ca không phải là quá giàu, quá giỏi, quá thần thánh, quá đẹp trai
Chỉ cần vừa vừa đủ, đem lại hạnh phúc cho ngươi mình yêu đã là cực phẩm soái ca rồi.
Đừng trách ta dài dòng, đừng trách ta lải nhải, ta cũng chỉ muốn nói cho mọi người. nhất là con trai biết cảm nhận của phụ nữ chúng tôi hoy.
Thật ra thì ta muốn có soái ca của riêng mình lắm rồi ý.
Ai mà tốt, muốn tích đức chỉ hộ ta tên nào sinh ra để dành cho ta nga.
- “ Sáng mai mày sang nhà tao chơi cờ đê. Tao rảnh”
Ta nghĩ nghĩ bụng ' mày nghĩ mày rảnh thì tao không bận à đồ độc tài kia'
Ta nhắn lại: “ Thế có gì ăn không? “
Khuôn mặt chó bất đắc dĩ hiện lên...
- “ Tao có gà rán, ăn không? “
- “ Có, có chứ, mai tao lên “
Tự dưng ta lại nghĩ ra, hôm nọ trong buổi hướng nghiệp có đứa viết muốn làm đầu bếp rán gà KFC, chả lẽ lại là hắn viết?
Nhưng mà đếch phải, hắn viết là quản lí nhân viên ngân hàng cơ mà
Mịa...Giờ nghĩ vẫn thấy cay
Thôi không nghĩ nữa, ta tắt máy đi ngủ
Ngủ tốt, mai dậy còn đi ăn trực...hờ hờ
-=;'ơ],./12-=!&%$*(&&*$&^*((
_______________________________________
Ta đang chuẩn bị lên nhà ca ca ta nha
Nhà huynh ấy qua nhà thằng Minh khoảng 500m
Đi qua nhà hắn, tự nhiên thấy hắn mở cửa
Ngạc nhiên hết sức nha!
Ta rất chi là tốt bụng hỏi: “Tao định lên nhà anh Quân chơi, mày đi cùng không? Có đồ ăn đấy! “
Hắn bày ra bộ mặt ngạc nhiên: “ Ơ, mày bảo lên nhà tao chơi cờ cơ mà !? “
Ta ngớ người ra, nhăn trán lục lọi trí nhớ
Ta vội nhớ ra tối qua mình có hẹn lên nhà hắn chơi. Thế nào lại quên phéng đi mất
Cười xòa chữa tội: “ Minh đẹp trai, tao quên mất. Thông cảm cho tao, tao già rồi”
Hắn cốc đầu ta:
- “ Giờ ở nhà tao chơi hay lên nhà anh Quân thân yêu của mày? “
- “ Mày đi cùng tao lên nhà anh đi, chơi cờ luôn
Hắn ngắc ngứ chưa quyết định, ta bồi thêm: “ 2 người dạy ta vẫn hơn một người mà. Đi nhá! Đi nhá! Đi nhá! Đi đi! Đi đi mà!
Hắn cân nhắc khoảng 2 giây, hung hăng cất bước vào nhà
- “ Này, Minh, đi chơi chứ!”
Cái mặt ngắn tũn quay lại: “ Khóa cửa”
Người đâu tiết kiệm chữ vàng.
Thật là quá không đáng yêu mà!
Đứa con gái nào đó tức tức giậm giậm chân >.
1 phút sau, trên đường có 2 con người, 1 đứa con gái mặt hớn hở, tung ta
tung tẩy đi đằng trước. Còn lại 1 thằng con trai ở phía sau, mặt đen sì, lầm lũi cặm cụi đi
Ông trời góp vui: Minh ơi, con có sao không?
Thấy hắn tội quá, ta véo hai má bé Minh: Ê, ăn bao cao su không?”
Chả có tiếng đáp lại
Ta nói lại: “ Ăn kẹo cao su không?”
Thằng bé nào đó lên tiếng:“ Sao mày dụ tao ăn bao cao su?”
| Cái giọng kìa...|
_ “ Hì hì, tao nói nhầm, dạo này bị nhiễm H từ ngôn tình”
Cái kẹo cư nhiên chui tọt vào miệng hắn
Sốc!!!
Tiếc kẹo quá!!!
Biết thế chả mời nữa!
Đến nơi rồi nhé, tả sơ sơ cái nhà (vì là nhà cũ nên không có nhiều đồ, giờ anh ở Hà Nội mà)
2 tầng, 8m mặt đường, xây năm 2009, kiến trúc kiểu Pháp, đẹp dã man con ngan. Ta là ta thích nhất phòng bếp.
Eo ôi Đầy đủ nguyên liệu dụng cụ nấu ăn nuôn.
Huynh cho muội ở nhờ đê!
Minh đang ngó nghiêng khắp nhà, có vẻ tò mò, hứng thú phết. Thằng bé mới lên lần đầu
Sinh ra đã thích đồ cổ mà nhà anh thì để lại một đống. Thế nên anh bạn ngồi săm soi, luôn mồm khen đẹp rối rít
Ta thấy cùng lắm cũng chỉ là vài cái bình cũ cỡ lớn với mấy bức tranh cổ
hết sức bình thường thôi mà. Hay là tại ta không có con mắt nghệ thuật
nhỉ???
Có khi thế thật, mĩ thuật ta toàn 5,6; điểm kém nhất lớp, giỏi cái méo gì được
Tự dưng ta nhớ ra một tí việc
Cũng có chút quan trọng
Ta quay sang bảo anh: Quân ca ca, hôm nọ sinh nhật muội, huynh chưa có tặng quà đâu nga
Vừa nói ta vừa cười bỉ ổi, xoa xoa hai tay với nhau
Bé Quân hỏi: “ Thế em muốn mua quà gì? Giờ anh đưa đi”
Ta thầm nghĩ bụng: Sắp lừa được tiền rồi, Hí hí
Mở miệng nói luôn: Em thích đôi sandals ở quán Bibi với quyển nhật kí
đẹp ơi là đẹp chị Khánh Olivia bán ở đầu cầu ý. ý. Anh mua nhá?”
Đến đoạn này là không bàn gì đến huynh muội nữa rồi T.T
Anh chưa kịp nói gì, tên Minh vẫn đang nhìn ta lại nói thêm:“ Thôi, đưa 500 đây em tự đi mua”
Sau đó ta xòe tay ra kí kiệu mắn nì
Chỉ là thanh niên Quân đứng như trời trồng, đơ như tượng sáp mắt trợn ngược ; còn thanh niên Minh ngã luôn tại chỗ
Ta thấy bình thường mà!
Quá kì lạ!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT