Ta vốn cứ cho rằng, ta với hắn rất khác nhau, bởi vì bọn ta có hoàn cảnh và lí tưởng sống khác nhau, chả thể nào thân hơn cho đượcLan man dài dòng mở đầu thế thôi, chứ nói thật, lí tưởng sống của ta là ' Làm để ăn, không ăn làm sao sống'

còn của hắn là ' Sống để làm việc, làm rồi mới ngồi ăn '

ta mạn phép hỏi các chế, như thế không khác nhau thì là gì.

Hắn tuy ít nói vậy nhưng mà tốt lắm. hôm nọ đang đi chơi vui, tự dưng lên cơn đau dạ dày, lúc ấy lại cóc đem thuốc

Thế là hắn bắt ta ngồi yên một chỗ, nhai cái bánh mì hắn mang theo, bảo đợi hắn đi mua thuốc về, chắc cũng có quán thuốc gần đây thôi. Cái kết thì đương nhiên là lúc hắn mua thuốc về đến nơi thì ta đã khỏi cmnr. Max nhọ cho thằng bé!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Ta đã thi xong tất cả các môn cuối năm, giờ được ở nhà nghỉ đợi mấy hôm nữa tổng kết

Nhưng mà báo tin rất rất buồn cho các thanh niên là ta tạch môn Toán rồi, huhuhuhu. Cái phần kiểm tra lí thuyết ý, đáng lẽ là phát biểu định lý Py-ta-go đảo. Ta chả thuộc, thế nào lại viết thành nửa thuận nửa đảo, ngất...

Xin đừng hỏi tại sao có thằng Minh bên cạnh mà ta không chép được bài. Tất tần tật là tại cái bản hợp đồng chó má ta với hắn kí trước hôm thi toán 2 ngày.

Cụ thể là hắn bảo nếu ta xem Toán của hắn thì hắn xem môn địa của ta

Cái mông ý!

Môn địa là môn để ta ăn điểm a! Không được!

Hắn bảo: Thế thì mày tự túc

Máu nóng dồn lên não, ta bực mình, quát lớn: Tao tự làm, tao không tin một mình tao không làm được bài

Hùng hùng hồn hôn thế đấy...chẹp...chẹp.

Chỉ trong 1 giây nông nổi ta đã bỏ qua cơ hội nhìn bài ngàn vàng đấy.

Thằng này nó vô tâm, quá đáng lắm cơ, làm y như nói luôn.

Trong giờ thi, ta quay ngang quay dọc, hỏi lên hỏi xuống ' Có ai làm câu 2 bài hình giống tao không? '

Chả ai nói gì, cả lũ câm nín, trật tự như chưa bao giờ được im mồm

Kết quả hiển nhiên mặc định sẵn TA LÀM SAI!!!

Lúc đi thi về hỏi mẹ (mẹ ta dạy toán), nói hết chi tiết bài làm ra, mẹ bảo, chỉ sai mỗi câu định lý thôi

Ta sướng quá, lên face khoe với hắn và 1 chị lớp 8

|| Rất lâu rất lâu sau này, ta mới biết là tên chó Minh không cho ai nói với ta đáp án. Mịa nó!

Ông trời ló đầu xuống nói leo: Đời con sắp tàn rồi Minh ơi! ||

Bố ta mới mua cho ta một bộ cờ vua, bảo dạy ta chơi.

Khổ nỗi ta sinh ra đã học chậm, hiểu chậm.

Hì hì, 2 tối bố dành 4 tiếng ra dạy...

...

ta vẫn chả biết, con mã đi như thế nào>>>

May quá! Nhớ được tên!

Bố ta phi thường thái quá, biết ta nhớ được con mã hình thù ra sao, vỗ vỗ vai ta, cảm động không ra nước mắt: Tốt, cứ thế mà phát huy con ạ!

Ta lúc này tự hỏi: “ Bố có nhất thiết phải bày ra bộ mặt như vậy không? “

Ta nhắn tin hỏi hắn: Minhhhh. Mày dạy tao chơi cờ vua được không? Bố tao bảo dạy không được.

Bố ta biết ta nhờ thằng Minh dạy, nói vọng từ trong phòng làm việc: Bố chính thức tuyên bố: Con - Vũ Minh Thu - là thất bại đầu tiên trong lịch sử dạy cờ vua của bố

Ta tiếp tục tự hỏi: “ Bố có cần phải thần thông quảng đại thế không? Biết cả con đang làm gì”

Thằng Minh nhắn lại: Sáng mai tao sang dạy mày

...

Một lúc sau nhắn tiếp: Nhớ làm thạch dưa với bánh mochi giọt nước cho tao nhá

Đây là ta phi thường cảm thán sự tham ăn của hắn. Nhưng mà ta đáng rất cao hứng a! Rằng tay nghề làm bánh giọt nước của ta được nhiều người biết đến >.

Ta bắt đầy đi lục tủ lạnh, tìm nguyên liệu chuẩn bị cho món ăn vặt ngày mai. Rồi chợt phát hiện ra một điều, quên mất chưa mua bột agar

'Vũ Minh Thu! Đàu óc mày không phải quá thối nát đi'

Ta cảm khái sâu sắc tên chó Minh đang chửi ta nhiệt tình

Vội đáp lại trong tiềm thức: Tao thấy mày con mẹ nó giống bố tao.

Có một sự nguy hiểm không hề nhẹ!

Ừm, không hề nhẹ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play