Chương XII: Hành trình đến Nhật Bản

Sau bữa sáng đó Alex rời khỏi lâu đài và đi vào thành phố, một nụ cười quỷ dị nở trên môi cậu ta mà chẳng mấy ai hay. Về phía Windy, cô đã một mình đến nhà kính, không hiểu sao đã 8 năm rồi Windy chưa từng đặt chân đến đây cũng như cô đã yêu cầu phong tỏa khu này trước đó. Cầm chìa khóa mở cửa, Windy bước vào bên trong nhà kính.

- Thật quen thuộc, một mùi quen thuộc vô cùng...

- Tiểu thư...

Big Mom xuất hiện phía sau Windy lên tiếng, Windy thu vẻ mặt thẫn thờ lại quay người nhìn Big Mom.

- Có chuyện gì sao?

- Tôi đã đặt vé máy bay. Người nhất định phải đi chuyến này sao tiểu thư?

- Không đơn giản là tôi đi ám sát trưởng ngoại giao. Tôi phải đi gặp một người...một người mà trong tiềm thức ký ức của tôi vẫn lưu lại rõ nét nhất. Đó là một người nhà Swann. Tôi chỉ nhớ được họ của ông ấy.

Nghe Windy nói vậy Big Mom nhất thời kinh hãi. Chẳng phải Windy muốn nhắc đến ông nội Zero hay sao? Đúng là một thảm họa nếu Windy gặp lại ông nội của mình vì lúc đó cô sẽ có toàn bộ câu trả lời cùng lời phán quyết. Ông nội cô hiện đang là người giữ liên lạc và biết nơi ở của ông cố. Windy từng chịu sự khống chế của gia tộc nếu bây giờ cô lại đi gặp họ thì chẳng phải sẽ bị điều khiển một lần nữa sao?

- Nhưng...

- Đừng lo...tôi nhất định sẽ quay về. Tôi không bỏ rơi gia đình của mình đâu. Mọi người ở đây đều là gia đình của tôi.

Windy mỉm cười rồi ôm chầm lấy Big Mom. Dù cô chẳng nhớ gì về gia đình Swann nhưng chí ít cô vẫn được yêu thương nhờ những người sống với cô hiện tại. Windy quyết định chuyến đi này nhất định phải thành công.

Rời nhà kính Windy tiến tới phòng sở thích của cô, nhìn mấy cánh cửa bị khóa lại kia Windy chẳng nói gì rồi đi vào phòng sở thích của mình. Phòng sở thích của Windy đã thay đổi, nó không chỉ chứa sách nữa, mà toàn bộ căn phòng là dàn máy móc thí nghiệm cộng với đồ nghề sát thủ của cô. Windy cầm điều khiển ấn nút thì bức tường bỗng bung ra rồi bật mở, bên trong là một khoảng tượng với rất nhiều vũ khí gắn trên đó.

- Chuyến bay ban đêm nên mình cần ngủ ngày vậy. Sẽ không vui vẻ gì nên cần mang chút đồ. Lần này chắc phải mang theo cả thú cưng mất.

Windy cầm súng rồi phi tiêu đủ thứ gài lên người và cái đai ở bắp chân. Bấm tiếp nút nữa thì cánh tường này đóng lại, cánh tường bên cạnh mở ra là đống quần áo. Windy chọn cho mình bộ vest ngắn cố hữu màu sữa. Mục đích của cô mặc màu sữa là vì cô muốn...nhuộm áo.

- Đứa nào thích hợp nhất nhỉ?

Windy ấn nút cho cánh tủ đóng lại và suy nghĩ, cô ngồi trước máy tính của mình và ấn vào một ô dữ liệu. Kéo kéo chuột Windy chăm chú nhìn số vật nuôi nhà mình.

- Đúng rồi, chẳng phải có khỉ ngố lai bộ răng nhọn hoắt gần như răng cá mập đó sao?

Windy vỗ tay mỉm cười rồi nhanh chóng kích ấn chuột vào hệ thống mở cửa. Khoác áo vest vào Windy rời khỏi phòng và tiến tới căn phòng cuối hành lang tầng 1.

- Tiểu thư...

Quản gia Henry đứng bên cạnh lo ngại, Windy mỉm cười, cô biết ông ấy đang lo vì lũ vật nuôi trong căn phòng này chưa được cô thu phục, chúng chỉ phục vụ chủ nhân trước của mình.

- Đừng lo, tôi sẽ vào một mình.

Nói rồi Windy bước vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa, cô bước một bước thì đèn bắt đầu sáng trưng, thẳng chỗ cô là lối đi, hai bên là những cái lồng lớn cứng chắc, bên trong những cái lồng đó chính là những con vật kì dị vô cùng. (bật mí, đây là những thí nghiệm nhà Swann do ông cố Windy làm ra)

- Chà, một bộ sưu tập thú vị. Sao trước giờ mình không vô đây nhỉ?

Windy mỉm cười, lũ vật nuôi quái dị đó nhìn cô gằm ghè, Windy cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của chúng nhìn mình. Tiến tới cái lồng thứ 4 bên trái, Windy nhìn một con khỉ nhỏ nhắn với bộ lông màu nâu xù hết lên, đôi mắt của con khỉ đó rất đặc biệt với màu đen to tròn rất đẹp. Windy mỉm cười.

- Xin chào, tao là Windy Swan, chắc chúng mày nghe lời chủ nhân trước đây lắm nhỉ? Nói thế nào được nhỉ? Tao hiện được đang là chủ ở đây và được chuyển nhượng nhà từ 8 năm trước mà tao chẳng nhớ lí do vì sao nhà Swann lại cho tao nhà nữa. Tối nay tao phải lên một chuyến máy bay rất rất nguy hiểm nhưng buộc tao phải lên chuyến bay đó. Một mình tao làm sao mà chọi được 20 thằng chuyên nghiệp như vậy chứ? Thế nên...

Windy mỉm cười toe toét nhìn lũ vật nuôi và con khỉ.

- Tao cần sự trợ giúp của mày đó khỉ. Tao không quan tâm mày có hiểu hay không nhưng mà tao cần mày giúp tao. Sau khi xong chuyến bay đó mày có thể được tự do đi tìm chủ của mình. À mà hình như chuyến bay đó tao cũng có ý định đến chỗ chủ của mày cho nên...tao nghĩ chúng ta hợp tác với nhau là rất tốt. Mày đồng ý chứ?

Windy nhướn mày, bỗng con khỉ đó đang bước đi bằng hai chân như con người có điều nó quá nhỏ và nhiều lông lá. Nó tiến tới đưa tay lên mặt kính, Windy hiểu ý, cô chỉ ngón tay của mình vào lòng bàn tay bé nhỏ đó của nó.

- Vậy là đồng ý nhé?

Và rồi Windy đã mở lồng của con khỉ đó ra, nó túm lấy tay cô rồi ngồi trên đó. Windy mỉm cười.

- Chúng mày cũng nhanh chóng thôi nên cố gắng đợi xíu đi nha.

Và rồi căn phòng lại tối đi, Windy trở ra ngoài với chú khỉ bé xinh nhỏ xíu. Ôm chú khỉ vào lòng, Windy tiến ra ngoài nơi một chiếc ô tô màu đen bóng loáng chờ cô sẵn. (từ trước đến này Windy đây là lần thứ 2 đi ô tô vì nhà Swann lúc trước rất hạn chế đi những phương tiện giao thông bình thường, họ chuyên dụng khí cầu kiểu đặc biệt kia là nhiều nhất) Lần này xem ra Windy chuẩn bị rất kĩ lưỡng cho cuộc chiến đầy thú vị trên máy bay rồi.:D

Tại sân bay quốc tế XY, Windy đang đứng đó cùng với balo trên vai. Hôm nay cô nàng vẫn mặc bộ vest quần short cố hữu màu trắng nhưng có kèm theo chiếc mũ màu trắng khá cao vừa đủ để cho chú khỉ nhỏ kia ngồi yên bên trong.

- yocky cẩn thận nhé! Hiện đang có mười mấy tên theo dõi chúng ta thế nên cậu hãy ngồi yên nhé?

Windy mói rồi tiếm thẳng bào đưa vé người ta sai đó cô từ từ tiến vào chỗ ngồi hàng thứ nhất bên trái. Nhìn ngắm những người bước lên máy bay này toàn là con trai cao to nhỏ người đều đủ cả, Windy nở nụ cười thích thú.

- quý khách muốn dùng chút gì không?

Một tên tiếp viên xuất hiện lên tiếng, Windy nhìn hắn ta. "Ồ xem ra mình phải vận động chân tay sớm hơn dự định."

- Quý khách muốn dùng chút gì không?

Tên tiếp viên vừa rứt lời thì Windy mỉm cười, cô để ý có một cô gái vừa bước lên máy bay này. Xem ra số cô bé xui vì phải ở chung trong con chim sắt khổng lồ này với một toán người chuẩn bị chém giết đây. Windy ngước nhìn anh chàng tiếp viên.

- Dù sao cũng sắp D.I.E nên mong các vị cho tôi một bữa ăn đúng nghĩa.

Tên tiếp viên đó cúi đầu đi chuẩn bị. Dù sao những người ở đây cũng hiểu, họ nghĩ Windy không hẳn là một con ác quỷ chỉ biết lao đầu vào chém giết vô cớ. Theo như yêu cầu của cô thì tiếp viên đó nhanh chóng đùn đến trước mặt cô một cốc sữa và chiếc bánh kem. Windy mỉm cười cảm ơn, cô vừa đưa tay định với lấy chiếc bánh thì bỗng máy bay cất cánh. Windy ngoan ngoãn cắn miếng bánh rồ cầm cốc sữa.

- Xem ra....

Windy còn chưa rứt lời thì hàng loạt những hành khách trên máy bay này đã đứng dậy rút súng ra hướng hết về phía cô. Windy mỉm cười uống hết cốc sữa nhẹ nhàng đặt lên khay.

- Có gì cứ từ từ nói thôi.

Nhìn điệu bộ rất bình thản của Windy làm người khác thấy khó chịu vô cùng. Hai mươi tên to con đang rất cảnh giác cao độ nhìn cô. Windy đặt chiếc mũ của mình xuống, chân bắt chéo nhìn họ rất bình thản.

- Tôi hỏi một câu được chứ?

- Cứ việc.

Tên tiếp viên đó lên tiếng, Windy vẫn mỉm cười, hai tay vắt chéo để trước người rất nhàn nhã, đầy thanh lịch.

- Ai sai các người đến đây vậy?

- Cô biết mà...Windy Swan.

- Tôi đoán không phải chính phủ, vậy chỉ có thể là...Ai chà, xem ra được đón tiếp nồng nhiệt quá.

Windy cười cười thì vừa lúc đèn trên máy bay bỗng tắt phụt, mọi thứ tối om và bỗng những tiếng đánh đấm vang lên.

- Á......

Một tiếng hét thảm thiết khiến người ta ghê sợ, đèn bỗng được bật cái cái rầm vì một tên to con. Hắn nhìn Windy đang đứng đó cầm khẩu súng lục hướng về phía những tên khác.

- Con khốn....

- Nào nào, đừng tức giận.

Windy mỉm cười, cô nổ súng và bọn kia lẽ, tên to con đó thấy đã hết đạn, hắn chạy đến cầm kiếm định chém cô thì ngay lập tức Yocky đã nhảy lên ôm trọn mặt hắn, con khỉ đã cắn hắn khiến hắn hét lên máu chảy lênh láng. Không những thế nó còn luồn lách trong người hắn khiến hắn bị thương sống dở chết dở nằm đó quoằn quoại kêu tha mạng. Windy nhân cơ hội cô rút cây kiếm để ở trong người ra, đó là kiếm lưỡi nhỏ, khá mềm nhưng rất sắc. Windy ngay lập tức tấn công mấy tên gần đó. Tiếng va chạm keng keng, trong khi đó đứa bé kia vẫn ngồi thu lu một góc sợ hãi không dám ra mặt.

- Hôm nay là tới số của mi rồi con nhãi.

Một tên hét lên, hắn ngay lập tức đá cái xe đẩy về phía Windy, cô lẽ sang nhưng ngay lập tức bị một tên to con túm được cánh tay. Hắn nhanh chóng bẻ tay cô ấn xuống, một tên khác đang tiến tới, nụ cười nham nhở của chúng làm Windy ghê tởm và thở dài. Tên kia đang sắp tiến lại gần Windy và tên đồng đội thì ngay lập tức hắn đứng hình vì Yocky đã nhảy đến, nó đã cắn một phát mất bên tai trái của tên đó khiến hắn hét lên, đưa tay ôm tai. Máy chảy ra rất nhiều Yocky ngay lập tức dùng móng tay nhọn của mình cào cho hắn vài phát. Tên đó gục xuống sàn. Một tên đang bị thương ở cửa, hắn cố gắng ấn cái nút và cửa máy bay mở ra làm gió ùa vào, mọi thứ bay tứ tung và Yocky đang bị hút ra đó kèm với Windy và tên to con đang giữ cô không ngoại lệ. Windy bám vào cánh cửa cố gắng để không rơi, tên vừa mở cửa kia đang đứng bám vào một dây chắc chắn nhìn Windy cười nham hiểm. Hắn chưa kịp đẩy cô ra thì Windy dùng bàn tay còn lại đang bị thương cố gắng nắm vào mở ra một chút. Khi đã quen rồi cô ngay lập tức nhìn hắn nhếch miệng cười, bàn tay cô lại mọc móng dài ra và các đường gân nổi lên. Windy đã một phát cào xước chân tên đó làm hắn ngã ra đó đau đớn và bị kéo đi. Hắn túm lấy vạt cáo của cô thì không may Windy dùng bàn tay đó chọc sâu một đường vào tay hắn làm hắn hét lên mà buông tay rơi mất. Windy nhìn vào trong, tình hình không khả quan vẫn còn đến 3 tên to con nữa. Cố gắng leo lên, Windy dùng sức đẩy cánh cửa vào, gió đã ngừng. Windy ngay lập tức xuất hiện trước mặt một tên, cô dùng bàn tay kì quái đó giết chết chúng ngay tức khắc. Hai tên kia xông lên, chúng cầm kiếm nhật định chém cô thì Windy cúi người tránh lé, cô ngay lập tức lấy được thanh kiếm rơi trên sàn chống đỡ với mấy tên này. "Yocky....làm ơn........." Windy đã thấm mệt vì bị thương rồi, lúc này cô cố đạp một tên bay ra xa thì tên kia đang tiến tới. Hắn cầm kiếm lăm lăm dơ lên định kết liễu cô thì...đoàng......

Hự....hắn ngã khuỵu xuống đó, Windy cười mệt mỏi, cô nửa nằm nửa ngồi trên sàn dựa vào cánh cửa, một mắt nhắm một mắt mở nhìn người vừa ra tay kia.

- Kịp lúc đó Yocky...........

Con khỉ nhỏ bé đó đã cầm súng bắn chết tên to con đó. Xem ra nhà Swann đã huấn luyện thú cưng quá tuyệt đó chứ. Tuy nhiên chưa vội mừng, Yocky thả súng xuống rồi nhảy đến, nó đã kết liễu tên cuối cùng. Windy ngồi đó mệt mỏi, cô cố gắng đứng dậy cầm lấy thanh kiếm của một tên to con rồi tiến về chỗ ngồi phía cuối bên trái. Con bé kia vẫn ngồi co ro sợ hãi, nó ngước lên nhìn chưa kịp nói gì thì Windy cầm kiếm đâm một nhát trúng tim con bé. Máu bắn đầy lên người cô.

- Mệt thật.

Windy thả người ngồi phịch xuống ghế đó ngủ một giấc. Cô rất mệt, từ lúc Yocky tắt điện đi thì Windy đã phải giết hơn chục thằng trong bóng tối nhờ định vị được mùi vị cùng sự cảm nhận nhạy bén mà cô học được. Tuy nhiên bị thương ở tay kèm với việc bị đập cho một trận làm Windy đã kiệt sức mất rồi. Yocky ngồi bên trên ghế nhìn Windy ngủ và không làm gì cả. Chiếc đấu cùng con người đã lâu rồi nó không được thoải mái như vậy, hơn nữa nó còn được Windy đặt tên.

Khi chuyến bay gần hạ cánh, vì không liên lạc được với mấy vị tiếp viên nên một phi cống ghế phụ đã mở cửa đi vào khoang hành khách. Tên đó kinh ngạc nhìn hiện trường, xác của 19 tên cao to đầy ra đó nhiều tên mặt mũi biến dạng không rõ như thế nào, máu chảy lênh láng. Một mùi tanh nồng xộc thẳng nên mũi tên phi công này, hắn thận trọng, run run bước từng bước thì bắt gặp một cô gái tóc bạc mặc trang phục màu sữa dính đầy màu đỏ đang ngủ, bên cạnh cô là một cái xác của cô bé vẫn đang bị thanh kiếm đâm xuyên qua ngực trái. Hắn định chạm vào cô gái tóc bạc thì một con khỉ lông màu nâu xù xì nhảy đến phía trước nhe hàm răng sắc nhọn đáng sợ như cá mập làm hắn sợ hãi lùi lại.

- Yocky....đừng làm anh ta sợ.

Lời nói của Windy làm cho Yocky lùi lại, cô mở mắt đứng dậy nhìn tay phi công này.

- Xin lỗi vì làm bẩn máy bay.

- A chuyện này.....

Tên phi công lo sợ lắp bắp, hình như hắn nhận ra người con gái này.

- Cô....cô là..........

- Aizzz, phiền phức quá, hạ cánh rồi kìa.

Windy lên tiếng, cô cởi áo vest ra buộc quanh người rồi đứng dậy tiến lên phía chỗ ngồi cũ để lấy cái mũ. Yocky nhảy lên ngồi trên vai cô và ánh mắt vẫn nhìn tay phi công cảnh giác cao độ. Chuyến bay đã hoàn toàn hạ cánh, trong chuyến bay vừa đáp xuống sân bay Haneda của Nhật hoàn toàn chỉ có duy nhất một hành khách là Windy bước ra. Cô nhanh chóng rời khỏi sân bay này cũng là lúc cảnh sát lập tức kéo đến rất đông.

- Oa, phải đi ăn cái đã.

Windy vươn vai rồi gọi một chiếc taxi rời khỏi sân bay này đã rồi tính sau. Chuyến bay đó làm cô mệt mỏi rất nhiều, cũng nên dưỡng sức đã rồi làm việc sau.

----Hết Chương XII----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play