Nhưng anh yêu em và có thể trao cho em cả linh hồn
Dù nắng hay mưa, dù gió hay giông,
Chỉ biết có em và yêu em mà thôi...
Lời hát nhẹ nhàng trầm ấm, tiếng piano thanh thoát như vang vọng trong cả không gian. Một bầu không khí lãng mạn lan tỏa khắp mọi nơi khiến cho người chưa yêu hay không dám yêu cũng phải thèm muốn được yêu dù chỉ là một lần để hưởng thụ cảm giác của hiện tại.
Anh là một người con trai đẹp với vẻ đẹp trang nhã lịch thiệp, ánh mắt sâu hun hút như bao chứa toàn bộ sự kì diệu của thế gian, từ đôi môi mỏng cuốn hút vang lên những câu hát ý nghĩa làm lòng người như chỉ muốn tan ra hòa quyện theo chúng...
Dưới ánh nhìn của cô, dưới ánh nhìn của một người con gái đang yêu tha thiết anh, mọi thứ thực sự hoàn hảo và tuyệt mĩ đến từng góc cạnh. Không gian này cô chỉ thấy có mình anh trước mắt mình mà thôi.
Dứt lời bài hát, cô giật mình nhận ra anh đã đứng trước mặt mình tự khi nào. Tay anh cầm bó hoa hồng xanh lam - màu mà cô yêu thích - miệng nở nụ cười dịu dàng mà chan chứa tình cảm.
Mọi thứ bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Không một chút âm thanh nào. Chỉ có tiếng nhịp tim cô thình thịch thình thịch thật đều đều. Nối tiếp theo đó là tiếng nhịp tim của anh. Hai nhịp tim đuổi theo nhau và cuối cùng thì hòa nhập làm một. Thình thịch thình thịch...
Ngày hôm nay cùng với nét đẹp sang trọng, cuốn hút của anh chính là vẻ thục nữ, đài các nhưng lại vô cùng quyến rũ của cô. Nhìn hai người thực sự là một sự kết hợp hoàn mĩ, một cặp đôi cân xứng.
-Mẫn Mẫn, anh yêu em. Em muốn làm vợ anh hay làm mẹ của các con anh, anh đều có thể chấp thuận khôg điều kiện. Em liệu có thể?
Dương Mẫn quá bất ngờ với lời cầu hôn (rất chi là kì cục) của Trần Hạ đến độ không sao nói được câu nào, đôi mắt ngoài biểu hiện tròn to sửng sốt dường như không còn có biểu hiện nào khác.
Bỗng đèn điện bật sáng, mọi người từ đâu ùa ra ríu rít vỗ tay ủng hộ.
-Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!...
Dương Mẫn mỉm cười mãn nguyện nhìn mọi người xung quanh, rồi quay sang nhìn Trần Hạ. Lúc này cô mới phát hiện ra ở giữa bó hoa tuyệt đẹp có ánh kim lấp lánh càng tuyệt đẹp hơn. Một chiếc nhẫn.
Quá sức cảm động, Dương Mẫn chỉ biết e lệ gật đầu đồng ý.
Trần Hạ như bắt được cả thế giới, đeo chiếc nhẫn vào tay Dương Mẫn, ôm bổng cô lên quay vòng vòng và la hét ầm ĩ. Dường như mọi người đều mừng vui thay cho cả hai.
Vẻ e lệ của Dương Mẫn là thứ đầu tiên khiến bạn mê mẩn trước cô ấy, một vẻ e lệ quỷ quái như mê hoặc thần trí của mọi kẻ đàn ông trên đời. Vẻ e lệ đó trước Ngô Khanh không tránh khỏi việc phát huy tác dụng. Anh nghe thấy tiếng mũi tên cắm phịch vào trái tim mình và thấy tim mình nhoi nhói khi nghĩ đến việc người con gái đó sắp trở thành người của kẻ khác.
Trần Hạ hạnh phúc giới thiệu “vợ chưa cưới” của mình với Ngô Khanh và Mạc Hân.
-Đây là Ngô Khanh, bạn thân nhất của anh. Còn đây là Mạc Hân - vợ chưa cưới của hắn. Ba bọn anh là bạn thân với nhau từ nhỏ.
Vì những lần Trần Hạ muốn giới thiệu người yêu của mình với Ngô Khanh và Mạc Hân thì cả hai đều có việc bận không thể đến nên có thể nói đây là lần gặp mặt đầu tiên của Dương Mẫn với hai người họ. Đối với nhưng người mới gặp lần đầu, lại là những người thân thiết với “chồng tương lai” của mình, Dương Mẫn đương nhiên tỏ ra rất nhã nhặn. Mạc Hân đáp lại cũng rất lịch sự. Ngược lại với vẻ thân thiện, đường hoàng đó của cả hai, Ngô Khanh làm bộ cao ngạo lạnh lùng như chất vốn có của anh, phần cũng để che giấu đi cảm xúc hiện thời rối ren trong lòng.
Dương Mẫn hơi chút ngạc nhiên với điệu bộ khó chịu của Ngô Khanh, Trần Hạ lập tức lí giải ngay.
-Cậu ta là một kẻ bất cần đời, cao ngạo và khó chịu, em không cần phải quan tâm nhiều cậu ta. ^-^
Không thích thú mấy với trò đùa nghịch của Trần Hạ, Ngô Khanh tỏ thái độ.
-Nói xấu bạn thân trước mặt vợ chưa cưới là một nghĩa cử cao đẹp đó bạn hiền! Nó khiến tao liên tưởng đến tính cách đàn bà được mày khéo léo che giấu sau bộ mặt nam tính của mình.
-Ngô Khanh mày...
Trần Hạ tức đến phát khóc (đúng chất đàn bà thật), Mạc Hân nhanh chóng cứu vãn tình hình.
-Thôi nào, hôm nay ngày vui của Hạ Hạ và người yêu cậu ấy, cậu không thể nhường người ta được sao Khanh Khanh?
Ngay lập tức câu cứu vãn tình thế của Mạc Hân đã tạo ra một làn sóng đả kích mạnh mẽ trong lòng thiên hạ. Cả Trần Hạ lẫn Ngô Khanh đều như phát hỏa.
-Đã bảo đừng có gọi tớ là Hạ Hạ!!!
-Tớ không phải Khanh Khanh!!!
-Thì các cậu vẫn gọi tớ là Hân Hân, chính Hạ Hạ cậu cũng gọi cô ấy là Mẫn Mẫn.
Mạc Hân gân cổ lên cãi và còn lôi cả Dương Mẫn vào cuộc. Dương Mẫn bối rối không biết phải xử trí thế nào trong hoàn cảnh chiến tranh đa cấp này.
-Cậu là con gái gọi Hân Hân thì được còn bọn tớ là con trai sao có thể gọi Hạ Hạ Khanh Khanh. Hơn cả, tớ gọi Mẫn Mẫn chỉ là cách để tăng thêm độ yêu thương, thằng Khanh không gọi cậu là Hân Hân nữa nên cậu thấy ấm ức sao? Cậu có nhất thiết phải ghen tỵ như vậy?
-Tính đàn bà của mày càng ngày càng bộc lộ rõ rồi đấy, Hạ Hạ.
Ngô Khanh phán một câu ngắn gọn cùng với hai tiếng “Hạ Hạ” rất dễ gây ức chế để chấm dứt vấn đề. “Đàn bà” Trần Hạ kiên quyết không buông tha.
-Còn hai kẻ trẻ con bọn mày yêu nhau cũng gần bằng khoảng thời gian sống trên đời rồi mà vẫn còn gọi nhau là tớ - cậu thật không biết ngại hay sao?
-Cách xưng hô đâu quan trọng bằng việc tao và Hân Hân đã làm được những gì.
Ngô Khanh ôm lấy vai Mạc Hân ép sát về phía mình nói những lời như thế quả thực làm cô thấy rất bối rối khó xử đồng thời mơ hồ không biết là thật hay giả.
-Mày quay lại gọi cậu ấy là Hân Hân rồi sao? Mạc Hân à, cậu còn biết đỏ mặt nữa cơ đấy. Có phải là chúng ta sẽ có đám cưới kép không nhỉ?
Câu nói của Trần Hạ càng làm Mạc Hân thấy đỏ mặt tía tai.
-Cái đó để sau.
Ngô Khanh vẫn lạnh lùng.
-À mà... thực ra thì hai đứa đã làm được những cái gì?
-Hỏi vớ vẩn.
Trần Hạ lập tức lĩnh trọn một cái đạp vào chân của Mạc Hân.
Mọi người đã về vãn, dường như lúc này chỉ còn có 4 người Ngô Khanh.
Trần Hạ đã say mèm vì uống đỡ cho Dương Mẫn khi mọi người quá vui mà bày trò ép rượu. Anh mở lời với giọng cưới khoái trá.
-Mọi người thấy trùng hợp không? Bốn người chúng ta tên chỉ có hai tiếng thôi đấy. Ngô Khanh, Mạc Hân, Trần Hạ và...
Vừa nói anh vừa chỉ tay vào từng người ứng với từng cái tên. Đến hai tiếng “Dương Mẫn” anh hơi dừng lại và nhìn vào gương mặt đang đỏ hồng lên cả vì rượu lẫn vì ngại của cô. Trần Hạ ôm lấy cô thì thầm.
-Mẫn Mẫn, anh yêu em!
Và rồi ngủ gục trên vai cô yên bình.
Dương Mẫn khẽ lay người Trần Hạ, khi biết anh đã thực sự chìm vào giấc ngủ, cô thoáng nhìn Ngô Khanh và Mạc Hân vẻ bối rối.
Ngô Khanh đột nhiên lịch sự hiếm có.
-Yên tâm, cậu ta sẽ được đưa về nhà an toàn.
Mạc Hân hơi ngạc nhiên với sự lịch sự đó.
Dương Mẫn biết ơn, đứng lên để cúi đầu đáp lễ nhưng men rượu làm đầu óc cô choáng váng đồng thời hai chân cũng lảo đảo khiến cả người đổ về phía trước. Thật may sự gallant hiếm thấy của Ngô Khanh cũng đã kịp thời xuất hiện. Thiện tai!
Có vẻ như lại thêm một người mất đi ý thức.
Ngô Khanh đánh ánh nhìn về phía Mạc Hân.
-Mạc Hân, chúng ta không biết nhà cô ta, vì thế cậu đưa cô ta lên phòng 1303 đi!
Rồi anh đẩy Dương Mẫn cho cô còn phần mình dìu Trần Hạ đi. Dù tò mò nhưng Mạc Hân vẫn theo nguyên tắc mà không hỏi dù chỉ một câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT