“Đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác.” Hàm cậu ta nghiến lại giận dữ,
lỗ mũi nở rộng. “Cậu có thể làm thế với Patch, nhưng không có ai chạm
vào vết sẹo của mình cả.” Cậu ta cau mày đầy ẩn ý.
Bụng tôi quặn lại chặt đến nỗi tôi gần như gập cả bụng lại. “Mình thấy bố mình chết,” tôi thốt lên sợ hãi.
“Cậu có thấy kẻ giết bố cậu không?” Rixon hỏi, lắc cổ tay tôi để lôi tôi trở lại với thực tại.
“Mình đã nhìn thấy Patch từ đằng sau,” tôi hổn hển nói. “Anh ấy đội cái mũ lưỡi trai mà anh ấy vẫn đội.”
Rixon gật đầu, như thể thừa nhận rằng những gì tôi nhìn thấy không thể thay
đổi được. “Cậu ấy không muốn giấu cậu sự thật, nhưng cậu ấy biết nếu cậu ấy kể với cậu, cậu ấy sẽ mất cậu.
Chuyện đó đã xảy ra trước khi cậu ấy biết cậu.”
“Mình không cần biết chuyện đó xảy ra khi nào,” tôi nói, giọng run rẩy. “Anh ta cần được đưa ra xét xử.”
“Cậu không thể đưa cậu ấy ra xét xử. Cậu ấy là Patch. Nếu cậu tố giác cậu ấy, cậu nghĩ cậu ấy sẽ để cho cảnh sát bắt sao?”
Không, tôi không nghĩ thế. Cảnh sát chẳng là gì với Patch. Chỉ có các tổng
lãnh thiên thần mới có thể ngăn anh lại. “Có một điều mình không hiểu.
Chỉ có ba người trong ký ức đó. Bố mình, Patch và Hank Millar. Ba người
họ đều thấy chuyện gì đã xảy ra. Vậy tại sao mình lại thấy chuyện này
trong ký ức của cậu?”
Rixon không nói gì, nhưng miệng cậu ta mím chặt.
Một ý nghĩ mới đáng sợ nảy ra trong tôi. Sự chắc chắn về kẻ giết bố tôi tan biến. Tôi đã thấy lưng của kẻ sát nhân và cho rằng đó là Patch vì cái
mũ. Nhưng càng nghĩ kỹ, tôi càng thấy kẻ sát nhân quá gầy so với Patch,
vai hắn quá góc cạnh.
Thực tế thì, kẻ sát nhân trông rất giống...
“Cậu đã giết bố tôi,” tôi thì thào. “Không phải Patch. Không phải Bàn Tay
Đen. Là cậu. Cậu đội mũ của Patch.” Sự bàng hoàng của khoảnh khắc này
nhanh chóng bị lấn át bởi sự ghê tởm và nỗi sợ hãi ớn lạnh. “Cậu đã giết bố tôi.”
Bất cứ biểu hiện ân cần hay cảm thông nào trong mắt Rixon đều biến mất. “Chà, thật khó xử.”
“Đêm đó cậu đã đội mũ của Patch. Cậu đã mượn nó, đúng không? Cậu không thể
giết bố tôi mà không khoác lấy một diện mạo khác. Cậu không thể làm thế
trừ phi cậu giả vờ như cậu không liên quan đến tình huống này,”tôi nói,
nhớ đến tất cả những gì tôi đã được học trong tiết học tâm lý của môn
giáo dục thể chất ở năm đầu tiên. “Không. Đợi đã. Không phải thế. Cậu
đóng giả Patch vì cậu ao ước được là anh ấy. Cậu ghen tị với anh ấy.
Đúng không? Cậu muốn trở thành anh ấy hơn...”
Rixon ép gò má tôi, bắt tôi ngừng lại. “Im miệng.”
Tôi lùi lại, hàm tôi đau nhói chỗ bị cậu ta siết. Tôi muốn xô vào người cậu ta, đánh cậu ta bằng tất cả những gì tôi có, nhưng tôi biết tôi cần
phải bình tĩnh. Tôi cần phải tìm hiểu xem mình có thể làm gì. Tôi đang
bắt đầu nghĩ rằng Rixon không đưa tôi vào đường hầm để giúp tôi chạy
thoát. Tệ hơn, tôi đang bắt đầu nghĩ cậu ta không hề có ý định đưa tôi
quay trở lên trên.
“Ghen tị với cậu ta?” Rixon hung bạo nói. “Dĩ
nhiên là tôi ghen tị. Cậu ta không phải là kẻ sắp phải xuống địa ngục.
Bọn tôi đang cùng chung cảnh ngộ, và rồi cậu ta thoát được và lấy lại
đôi cánh.” Mắt cậu ta nhìn tôi đầy căm ghét. “Vì cậu.”
Tôi lắc đầu, không tin điều ấy. “Cậu đã giết bố tôi trước khi cậu biết tôi là ai.”
Cậu ta cười, nhưng nụ cười không có chút vui vẻ nào. “Tôi đã biết là cậu đang ở đâu đó, và tôi vẫn đang tìm cậu.”
“Tại sao?”
Rixon lấy khẩu súng từ dưới áo ra và dùng nó để ra hiệu cho tôi đi sâu hơn vào ngôi nhà vui nhộn. “Đi đi.”
“Chúng ta đang đi đâu?”
Cậu ta không trả lời.
“Cảnh sát đang đến đây.”
“Đám cảnh sát chết tiệt,” Rixon nói. “Tôi sẽ xong việc trước khi họ đến đây.”
Xong việc?
Bình tĩnh, tôi tự nhủ. Kéo dài thời gian. “Cậu sẽ giết tôi vì tôi đã biết sự thật? Vì tôi biết cậu đã giết bố tôi?”
“Harrison Grey không phải bố cậu.”
Tôi mở miệng, nhưng không cãi lại được lời nào. Hình ảnh duy nhất lướt qua
tâm trí tôi là Marcie đang đứng trên sân trước nhà nó, bảo tôi rằng Hank Millar có thể là bố tôi. Tôi cảm thấy nôn nao. Nghĩa là Marcie đang nói sự thật? Mười sáu năm qua tôi đã chẳng biết gì về sự thật của gia đình
tôi? Tôi tự hỏi liệu bố tôi có biết không–người bố thực sự của tôi.
Harrison Grey. Người đã nuôi nấng và yêu thương tôi. Không phải người bố đẻ, người đã bỏ rơi tôi. Không phải Hank Millar, người tôi chẳng quan
tâm chút nào.
“Cha của cậu là một Nephil tên là Barnabas,” Rixon nói. “Gần đây, hắn đổi tên thành Hank Millar.”
Không.
Tôi bước sang một bên, choáng váng với sự thật này. Giấc mơ. Giấc mơ của
Patch. Đó là một ký ức thật sự. Anh đã không nói dối. Barnabas – Hank
Millar – là Nephilim.
Và ông ta là bố tôi.
Thế giới quanh
tôi như sắp sụp đổ, nhưng tôi buộc mình phải tập trung vào khoảnh khắc
này thêm một lúc nữa. Sâu thẳm trong tâm trí tôi, tôi lục lọi ký ức,
điên cuồng nhớ lại xem trước đây tôi đã nghe cái tên Barnabas ở đâu. Tôi không thể nhớ ra, nhưng tôi biết đây không phải lần đầu tôi nghe thấy
nó. Nó là một cái tên lạ không dễ quên. Barnabas, Barnabas, Barnabas....
Tôi khớp lại các sự việc với nhau. Tại sao Rixon lại nói với tôi điều này?
Tại sao cậu ta biết về cha đẻ của tôi? Tại sao cậu ta lại quan tâm? Và
rồi tôi nhớ ra. Một lần, khi tôi chạm vào vết sẹo của Patch và chui vào
trong ký ức của anh, tôi đã nghe anh nói về nô lệ Nephil của anh,
Chauncey Langeais. Anh cũng nói về nô lệ của Rixon, Barnabas...
“Không,” tôi thì thầm thành tiếng.
“Ai dà.”
Tôi muốn chạy, nhưng chân tôi cứng đờ.
“Khi Hank làm cho mẹ cậu mang thai, vì ông ta đã nghe quá nhiều lời đồn về
Cuốn sách Enoch nên đã lo lắng rằng tôi sẽ đến tìm đứa con của ông ta,
đặc biệt nếu đó là một đứa con gái. Vì vậy ông ta làm điều duy nhất ông
ta có thể làm. Ông ta đã giấu nó. Chính là cậu. Khi Hank kể với người
bạn Harrison Grey của ông ta rằng mẹ cậu đang có mang, ông ấy đã đồng ý
cưới bà ấy và giả vờ cậu là con của ông ấy.”
Không, không, không. “Nhưng tôi là hậu duệ của Chauncey mà. Đằng nhà nội. Đằng nhà bố
Harrison Grey. Tôi có một vết bớt trên cổ tay để chứng minh cho điều
đó.”
“Ai dà, đúng vậy. Hàng thế kỷ trước, Chauncey đã tiêu khiển
với một cô gái ngây thơ con nhà nông. Cô ta sinh ra một người con trai.
Không ai nghĩ có gì đặc biệt ở cậu bé đó, hoặc những người con trai của
cậu ta, hoặc con trai của những người con trai ấy, và tiếp tục như thế
qua nhiều thế kỷ, cho đến khi một trong những đứa con trai của dòng họ
ấy ngoại tình với một phụ nữ. Hắn đã hòa dòng máu Nephilim cao quý của
tổ tiên, công tước Langeais, với một dòng máu khác. Dòng giống đó cuối
cùng sinh ra Barnabas, hay Hank, cái tên mà dạo gần đây hắn có vẻ ưa
thích hơn.” Rixon nóng ruột ra hiệu cho tôi suy luận. Tôi đã đoán ra.
“Ý cậu là cả bố Harrison và Hank đều mang dòng máu Nephilim của Chauncey,” tôi nói. Và Hank, một Nephil thuần chủng, bất tử, trong khi dòng máu
Nephilim của bố tôi, bị loãng đi qua nhiều thế kỷ, thì không. Hank, một
người đàn ông tôi hầu như không quen biết và chẳng chút kính trọng có
thể sống muôn đời.
Trong khi bố tôi đã ra đi mãi mãi.
“Phải, cưng ạ.”
“Đừng gọi tôi là cưng.”
“Cậu thích gọi là Thiên thần hơn à?”
Cậu ta đang chế nhạo tôi, đùa giỡn tôi, bởi vì cậu ta đã đưa được tôi đến
nơi cậu ta muốn. Tôi từng trải qua chuyện này, với Patch, và tôi biết
chuyện gì sắp xảy đến. Hank Millar là cha đẻ của tôi và là nô lệ của
Rixon. Rixon sẽ hiến tế tôi để giết Hank Millar và có cơ thể con người.
“Tôi có được hỏi thêm mấy câu cuối cùng không?” Tôi hỏi, giọng tôi có phần thách thức, bất chấp nỗi sợ hãi.
Cậu ta nhún vai. “Tại sao lại không chứ?”
“Tôi nghĩ chỉ các Nephilim thuần chủng mới có thể thề trung thành thôi chứ.
Nếu Hank thuần chủng, ông ta phải có bố là thiên thần sa ngã và mẹ là
người trần gian. Nhưng cha của ông ta không phải là thiên thần sa ngã.
Ông ta là con của một trong những hậu duệ của Chauncey.”
“Cậu đang bỏ sót thực tế là đàn ông có thể có quan hệ với các nữ thiên thần sa ngã.”
Tôi lắc đầu. “Các thiên thần sa ngã không có cơ thể con người. Phụ nữ không thể sinh con. Patch đã bảo tôi thế.”
“Nhưng một nữ thiên thần sa ngã, sở hữu một cơ thể con người trong tháng
Cheshvan, có thể sinh con. Người trần gian đó có thể sinh ra đứa trẻ sau khi tháng Cheshvan đã kết thúc từ lâu, nhưng đứa trẻ vẫn mang dòng máu
của một thiên thần sa ngã. Nó được một thiên thần sa ngã thụ thai.”
Tôi lắc đầu. “Các thiên thần sa ngã không có cơ thể con người. Phụ nữ không thể sinh con. Patch đã bảo tôi thế.”
“Nhưng một nữ thiên thần sa ngã, sở hữu một cơ thể con người trong tháng
Cheshvan, có thể sinh con. Người trần gian đó có thể sinh ra đứa trẻ sau khi tháng Cheshvan đã kết thúc từ lâu, nhưng đứa trẻ vẫn mang dòng máu
của một thiên thần sa ngã. Nó được một thiên thần sa ngã thụ thai.”
“Thật kinh khủng.”
Cậu ta khẽ mỉm cười. “Đồng ý.”
“Chỉ vì tò mò thôi, khi cậu hiến tế tôi, cơ thể cậu sẽ biến thành cơ thể người, hay cậu phải sở hữu một cơ thể khác?”
“Tôi trở thành con người.” Khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên. “Vì thế nếu cậu
đội mồ quay trở lại để ám tôi, hãy nhớ tìm kiếm khuôn mặt điển trai này
của tôi.”
“Patch có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để ngăn cậu
lại,” tôi nói, cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng không thể ngăn lại sự run rẩy
không kìm chế được đang lan tỏa đến từng chi trong cơ thể.
Mắt
cậu ta cười với tôi. “Việc này quả thật là khó, nhưng tôi tin chắc tôi
đã gây chia rẽ sâu sắc giữa hai người. Cậu đã mở đầu bằng việc chia tay
với cậu ta – Tự tôi không thể nào lập kế hoạch tốt hơn như thế. Rồi đến
những cuộc cãi vã liên tục, sự ghen tuông của cậu với Marcie, và tấm
thiệp của Patch – thứ tôi đã tẩm thuốc mê để gieo thêm một hạt giống ngờ vực. Khi tôi lấy cắp chiếc nhẫn của Barnabas và nhờ người ở tiệm bánh
đưa cho cậu, tôi chắc chắn Patch là người cuối cùng cậu tìm đến. Dẹp
lòng tự ái và nhờ cậu ta giúp đỡ ư? Khi cậu nghĩ cậu ta cặp bồ với
Marcie? Không đời nào. Cậu đã cho tôi thêm lợi thế khi cậu hỏi tôi liệu
cậu ta có phải Bàn Tay Đen không. Tôi đã đưa thêm bằng chứng chống lại
cậu ta bằng cách trả lời rằng phải. Rồi tôi nhân cơ hội đó mà lấy địa
chỉ của một trong những nơi ẩn náu của người Nephilim trong hội của
Barnabas để giả vờ là địa chỉ của Patch, biết thừa rằng cậu sẽ đến rình
mò và tìm những đồ vật có liên quan đến Bàn Tay Đen.
Tôi đã hủy
kế hoạch xem phim tối hôm đó, không phải Patch. Tôi không muốn bị mắc
kẹt trong một rạp phim khi cậu ở trong căn hộ đó một mình. Tôi cần đi
theo cậu. Tôi đã đặt thuốc nổ khi cậu vào trong nhà, hy vọng hiến tế
cậu, nhưng cậu đã thoát được.”
“Xúc động quá, Rixon ạ. Một quả
bom. Thật công phu. Tại sao cậu không làm cho mọi chuyện đơn giản hơn
bằng cách lẻn vào phòng ngủ của tôi một đêm nào đó rồi bắn một viên đạn
vào giữa hai mắt tôi?”
Cậu ta xòe tay ra. “Đây là khoảnh khắc
quan trọng với tôi, Nora ạ. Cậu trách tôi vì tôi muốn màu mè hơn một
chút à? Tôi đã cố giả làm hồn ma của Harrison để dụ cậu lại gần, vì nghĩ rằng thật là thú vị khi tống cậu xuống mồ trong khi cậu vẫn nghĩ rằng
bố cậu đã giết cậu, nhưng cậu không tin tôi. Cậu cứ chạy trốn.” Cậu ta
khẽ cau mày.
”Cậu là một kẻ tâm thần “
“Tôi thích được gọi là một kẻ sáng tạo hơn.”
“Còn lời nói dối nào nữa? Ở bãi biển, cậu đã nói với tôi Patch vẫn là thiên thần hộ mệnh của tôi...”
“Để lừa cậu tin vào một cảm giác an toàn giả tạo? Đúng.”
“Còn lời thề máu?”
“Một lời nói dối tức thời. Chỉ để mọi chuyện thêm phần thú vị.”
“Nói chung cậu đang bảo tôi rằng những gì cậu nói với tôi đều là giả dối.”
“Trừ chuyện hiến tế cậu. Tôi thực sự nghiêm túc về chuyện đó. Nói chuyện thế đủ rồi. Tiếp tục đi thôi.”
Cậu ta dùng súng xô tôi vào sâu hơn trong đường hầm. Cú huých thô bạo đó
khiến tôi nghiêng ngả, và tôi bước sang một bên để lấy lại thăng bằng,
đặt chân xuống cái sàn bắt đầu nhấp nhô. Tôi loạng choạng. Tôi cảm thấy
Rixon tóm lấy cổ tay tôi để giữ tôi đứng vững, tuy nhiên có gì đó không
ổn. Bàn tay cậu ta tuột khỏi tay tôi. Tôi nghe thấy tiếng người cậu ta
ngã huỵch xuống đất. Tiếng động dường như phát ra ngay bên dưới. Một ý
nghĩ nảy ra trong tôi – cậu ta đã ngã xuống một trong những cái cửa bẫy
được đồn là được đặt rải rác khắp ngôi nhà vui nhộn – nhưng tôi không
nán lại đó để xem tôi có đoán đúng không.
Tôi chạy ngược trở lại, tìm kiếm cái đầu của thằng hề. Một dáng hình bật ra trước mặt tôi, một
ánh đèn lóe lên rọi vào một cái rìu đầy máu cắm vào đầu của một tên cướp biển có râu. Hắn liếc nhìn tôi một thoáng trước khi trợn ngược mắt lên
và ánh sáng phụt tắt.
Tôi hít vài hơi thật sâu, tự nhủ đó chỉ là
đồ giả, nhưng không thể đứng vững khi sàn nhà rung động và di chuyển
dưới gót giày của tôi. Tôi quỳ xuống, bò trên lớp bụi cát, cố gắng lấy
lại sự bình tĩnh, lúc đó đầu óc tôi dường như cũng chao đảo theo cái
sàn. Tôi bò thêm vài mét, không muốn ngừng cử động vì Rixon sẽ tìm cách
thoát khỏi cửa bẫy.
“Nora!” Tiếng quát hung dữ của Rixon vọng tới sau tôi.
Tôi đứng dậy, bám vào tường, nhưng các bức tường lại được phủ một lớp chất
nhớt. Đâu đó trên đầu tôi, tiếng cười oang oang giảm thành tiếng khúc
khích. Tôi vẩy tay thật mạnh để giũ bỏ chất nhớt. Rồi tôi mò mẫm bước
vào bóng tối thăm thẳm trước mặt. Tôi bị lạc. Lạc, lạc, lạc.
Tôi
chạy thêm vài bước, rẽ ở một khúc cua, và nheo mắt trước quầng sáng màu
cam êm dịu cách tôi vài thước phía trước. Đó không phải là cái đầu thằng hề, nhưng tôi vẫn lao về phía ánh sáng đó như một con bướm đêm. Khi tôi đến chỗ đèn lồng, ánh đèn Halloween lòe loẹt rọi vào những chữ ĐƯỜNG
HẦM PHÁN QUYẾT. Tôi đang đứng trên một cầu tàu. Những con thuyền nhựa
dẻo nho nhỏ đỗ nối đuôi nhau, nước từ con kênh vỗ vào mạn thuyền.
Tôi nghe tiếng bước chân từ đằng sau. Không có thời gian để phán đoán, tôi
bước lên con thuyền gần tôi nhất. Tôi vừa lấy lại được thăng bằng thì
con thuyền tròng trành chuyển động, khiến tôi ngã nhào xuống thanh gỗ
mỏng được dùng làm chỗ ngồi. Các con thuyền đang chuyển động theo hàng
một, đường ray bên dưới kêu lách cách khi chúng đưa những con thuyền vào đường hầm trước mặt. Một cặp cánh cửa kiểu quán rượu bật mở, nuốt chửng con thuyền vào trong đường hầm.
Mò mẫm bước lên phía đầu thuyền, tôi trèo qua thanh chắn và leo lên mũi thuyền.
Tôi đứng đó một lúc, một tay bám vào thuyền, tay kia vươn ra, cố nắm lấy
thanh chắn ở đuôi của con thuyền phía trước. Tôi còn cách nó vài chục
phân. Tôi sẽ phải nhảy. Tôi tiến lên chỗ xa nhất ở mũi thuyền. Tôi nhún
chân, rồi nhảy vọt, cố gắng đáp xuống đuôi con thuyền đằng trước.
Tôi cho phép mình thở phào một cái, rồi tiếp tục. Một lần nữa, tôi di
chuyển lên mũi thuyền, với ý định nhảy lên các con thuyền cho đến hết
đoàn thuyền. Rixon to hơn và nhanh hơn, và cậu ta có súng. Hy vọng sống
sót duy nhất của tôi là tiếp tục di chuyển, để kéo dài thời gian.
Tôi đang ở trên mũi con thuyền tiếp theo, chuẩn bị nhảy, thì một tiếng còi
hụ rú lên và ánh đèn đỏ trên đầu rọi xuống làm tôi lóa mắt. Một bộ xương người rơi xuống từ trên trần hầm, đập vào người tôi. Tôi mất thăng bằng và cảm thấy hoa mày chóng mặt rồi ngã sang một bên, lao qua thành
thuyền. Nước lạnh táp vào quần áo tôi, trùm lên đầu tôi. Tôi lập tức đặt chân xuống, và lội qua làn nước sâu tới ngực để trở lại con thuyền.
Nghiến chặt răng trước cái lạnh, tôi bám tay vào thanh chắn trên thuyền
và leo trở vào trong.
Vài tiếng súng lớn vọng ra qua đường hầm,
một viên đạn sượt qua tai tôi. Tôi nép mình xuống, trong khi tiếng cười
của Rixon chỉ cách tôi vài con thuyền. “Chỉ còn là vấn đề thời gian
thôi,” cậu ta nói.
Thêm nhiều ánh đèn lóe lên trên đầu, và giữa những ánh đèn, tôi có thể thấy
Rixon đang đi qua những con thuyền về phía tôi.
Một tiếng gầm gào văng vẳng vọng đến từ đâu đó phía trước. Bụng dạ tôi nôn
nao. Tôi cảm thấy sự tập trung của mình rời khỏi Rixon và hướng sang
những làn hơi ẩm trong không khí. Tim tôi dừng lại nửa nhịp, rồi bắt đầu đập thình thịch.
Nắm chặt thanh chắn, tôi gắng hết sức để đứng vững trước con thác trước mặt.
Mũi thuyền chúc xuống, rồi lao xuống thác. Con thuyền rơi tõm xuống đáy
thác, nước bắn lên tung tóe ở hai bên mạn thuyền, khiến người tôi ướt
sũng. Nếu tôi chưa bị ướt sẵn và run lẩy bẩy thì ắt hẳn tôi phải cảm
thấy lạnh lắm. Tôi lau mắt, và đó là lúc tôi thấy một cái thang nhỏ gắn
vào bức tường bên phải đường hầm.
Một cánh cửa đề NGUY HIỂM: ĐIỆN CAO THẾ nằm ngay phía cuối cái thang.
Tôi nhìn lại thác nước. Thuyền của Rixon vẫn chưa rơi xuống, và chỉ trong
vài giây, tôi đưa ra một quyết định liều lĩnh. Tôi nhảy qua mạn thuyền,
lội nhanh hết mức có thể về phía cái thang, trèo lên, và thử mở cánh
cửa. Cửa mở ra, phát ra tiếng xì và lanh canh rất lớn của máy móc, hàng
trăm bánh răng đang chuyển động và nghiến ken két. Tôi đã tìm thấy trung tâm máy móc của ngôi nhà vui nhộn, và lối vào đường hầm dưới mặt đất.
Tôi đóng cánh cửa lại sau lưng, để lại một khe hở hẹp để nhìn ra ngoài.
Nhòm một mắt qua khe hở, tôi quan sát con thuyền tiếp theo lao xuống thác.
Rixon đang ở trên thuyền. Hắn đang cúi người qua thanh chắn kim loại,
tìm kiếm dưới nước. Hắn có nhìn thấy tôi nhảy ra ngoài không? Có phải
hắn đang tìm tôi không? Con thuyền của hắn tiếp tục lao đi, và hắn leo
qua thành thuyền, giẫm chân xuống nước. Dùng tay để gạt mớ tóc ướt ra
khỏi mặt, hắn lần mò tìm kiếm dưới mặt nước u tối. Đó là lúc tôi nhận ra tay hắn không cầm thứ gì cả. Hắn không tìm tôi – hắn đã đánh rơi khẩu
súng dưới thác, và hắn đang tìm nó.
Đường hầm tối om, và tôi thấy khó mà tin được rằng Rixon có thể nhìn tới tận đáy con kênh.
Nghĩa là hắn sẽ phải mò lấy khẩu súng. Điều đó sẽ mất thời gian. Dĩ nhiên,
tôi cần nhiều thứ hơn thời gian. Tôi cần một vận may khó lòng xảy ra.
Cảnh sát lúc này chắc hẳn đang lùng sục khắp công viên, nhưng liệu họ có nghĩ đến việc tìm kiếm trong lòng ngôi nhà vui nhộn trước khi quá muộn
không?
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa, hy vọng tìm thấy một cái ổ khóa
bên trong, nhưng không có. Đột nhiên tôi ước gì mình đã liều chạy ra
khỏi đường hầm trước Rixon, thay vì vòng lại để trốn. Nếu Rixon đi vào
trong phòng máy, tôi sẽ bị mắc kẹt.
Một hơi thở mệt nhọc vọng đến từ bên trái tôi, sau một hộp điện.
Tôi quay lại, nhìn qua bóng tối. “Ai đó?”
“Cậu nghĩ là ai?”
Tôi chớp mắt trước những cái bóng. “Scott?” Tôi căng thẳng lùi lại vài bước.
“Mình bị lạc trong đường hầm. Mình chọn một cánh cửa, và vào trong này.”
“Cậu còn chảy máu không?”
“Còn. Ngạc nhiên là, máu mình vẫn chưa cạn kiệt.” Những lời nói của cậu ta bị đứt đoạn, và tôi có thể nhận ra cậu ta phải gắng sức lắm mới cất tiếng
được.
“Cậu cần bác sĩ.”
Cậu ta cất tiếng cười mệt mỏi.
“Mình cần chiếc nhẫn.”
Lúc này, tôi không biết Scott nghiêm túc ra sao về chuyện lấy lại chiếc
nhẫn. Cậu ta đang kiệt sức vì đau, và tôi chắc chắn chúng tôi đều biết
cậu ta sẽ không lôi tôi ra khỏi đây để làm con tin. Cậu ta đã yếu đi vì
phát đạn, nhưng cậu ta là Nephilim. Cậu ta sẽ qua khỏi chuyện này. Cùng
dựa vào nhau, chúng tôi có cơ hội thoát khỏi đây. Nhưng trước khi tôi có thể thuyết phục cậu ta giúp tôi chạy trốn khỏi Rixon, tôi cần cậu ta
tin tôi.
Tôi bước tới hộp điện và quỳ xuống bên cạnh cậu ta. Cậu
ta đang áp bàn tay lên cạnh sườn, ngay bên dưới lồng ngực, chặn lại dòng máu đang tuôn chảy.
Khuôn mặt cậu ta trắng bệch như bột ngô, và ánh mắt đờ đẫn của cậu ta chứng thực cho những gì tôi đã biết: Cậu ta rất đau đớn.
“Mình không tin cậu sẽ dùng chiếc nhẫn để kết nạp các thành viên mới,” tôi
khẽ nói. “Cậu sẽ không ép buộc những người khác gia nhập tổ chức.”
Scott lắc đầu, đồng ý với tôi.
“Mình cần nói với cậu một điều. Cậu còn nhớ khi mình bảo cậu mình đang làm việc vào cái đêm bố cậu bị bắn chứ?”
Tôi mang máng nhớ là cậu ta từng kể với tôi rằng cậu ta đang làm việc khi
nhận được cuộc điện thoại về cái chết của bố tôi. “Thì sao?” Tôi ngập
ngừng hỏi.
“Mình làm việc ở một cửa hàng tạp hóa có tên Quickies cách đó có vài dãy nhà.”
Cậu ta dừng lại, như thể đợi tôi rút ra một kết luận nào đó. “Mình có nhiệm vụ theo sát bố cậu tối hôm đó. Bàn Tay Đen đã bảo mình thế. Hắn nói bố
cậu đang trên đường đến một cuộc hẹn, và mình phải bảo vệ ông ấy.”
“Cậu đang nói gì vậy?” Tôi hỏi với giọng khô khốc.
“Mình đã không đi theo ông ấy.” Scott gục mặt vào lòng bàn tay. “Mình muốn
chứng tỏ với Bàn Tay Đen rằng hắn không thể ra lệnh cho mình. Mình muốn
chứng tỏ với hắn mình sẽ không trở thành thành viên trong tổ chức của
hắn. Vì thế mình vẫn ở lại làm việc. Mình đã không ra về. Mình đã không
đi theo cha cậu.
Và ông ấy đã chết. Ông ấy đã chết vì mình.”
Tôi trượt người
xuống theo bức tường cho đến khi ngồi xuống bên cậu ta. Tôi không thể nói được gì. Tôi không tìm được những lời lẽ thích hợp.
“Cậu ghét mình, đúng không?” Cậu ta hỏi.
“Cậu đâu có giết bố mình,” tôi lặng người nói. “Đó không phải lỗi của cậu.”
“Mình đã biết ông ấy gặp rắc rối. Còn có lý do nào khác khiến Bàn Tay Đen
muốn đảm bảo rằng ông ấy đến cuộc hẹn an toàn nữa chứ? Đáng lẽ mình phải đi. Nếu mình tuân lệnh Bàn Tay Đen, bố cậu sẽ sống.”
“Chuyện đó
đã là quá khứ rồi,” tôi thì thầm, cố gắng không vì thông tin này mà đổ
lỗi cho Scott. Tôi cần sự giúp đỡ của cậu ta. Cùng dựa vào nhau, chúng
tôi có thể rời khỏi đây. Tôi không thể để mình ghét cậu ta. Tôi phải hợp tác với cậu ta. Tôi cần tin tưởng cậu ta, và tôi cần cậu ta tin tưởng
tôi.
“Chỉ vì đó là chuyện đã xảy ra trong quá khứ không có nghĩa
chuyện đó dễ dàng mà quên được. Chưa đầy một giờ sau khi mình phải đi
theo bố cậu, bố mình đã gọi điện báo tin.”
Tôi bật khóc thút thít.
“Sau đó Bàn Tay Đen đến chỗ mình làm việc. Hắn đeo mặt nạ, nhưng mình nhận ra giọng hắn.”
Scott rùng mình. “Mình sẽ không bao giờ quên giọng nói đó. Hắn đưa cho mình
một khẩu súng và bảo mình làm cách nào đó để đảm bảo rằng khẩu súng sẽ
không bao giờ xuất hiện nữa. Đó là súng của bố cậu. Hắn nói hắn muốn
cảnh sát thông báo rằng bố cậu chết khi là một người đàn ông vô hại và
không có vũ khí. Hắn không muốn gia đình cậu đau lòng và bối rối vì biết chuyện gì thực sự xảy ra đêm đó. Hắn không muốn ai nghi ngờ bố cậu có
liên quan đến những kẻ tội phạm như hắn. Hắn muốn vụ án mạng của ông ấy
giống như một vụ trấn lột ngẫu nhiên.
“Đáng lẽ mình phải ném khẩu súng đó xuống sông, nhưng mình đã giữ nó. Mình muốn thoát khỏi hội của
hắn. Mình thấy cách duy nhất để điều đó xảy ra là mình có thứ gì đó để
gây áp lực với Bàn Tay Đen. Vì thế mình đã giữ khẩu súng. Khi mẹ con
mình chuyển đến đây, mình đã để lại một thông điệp cho Bàn Tay Đen. Mình bảo hắn nếu hắn đến tìm mình, mình sẽ đảm bảo rằng cảnh sát sẽ có được
khẩu súng của Harrison Grey. Mình sẽ đảm bảo rằng cả thế giới này sẽ
biết được ông ấy có liên quan đến Bàn Tay Đen. Mình đã thề mình sẽ lôi
thanh danh của bố cậu xuống bùn, nếu nhờ việc đó mà cuộc sống của mình
trở lại bình thường. Mình vẫn giữ khẩu súng.” Cậu ta mở bàn tay, và khẩu súng tuột xuống giữa hai đầu gối, rơi đánh cạch trên nền xi măng. “Mình vẫn giữ nó.”
Một nỗi đau âm ỉ và phẫn nộ lan tỏa trong tôi.
“Ở bên cậu thật nặng nề,” Scott nói, giọng cậu ta run rẩy. “Mình muốn làm
cho cậu ghét mình. Có Chúa biết mình căm ghét bản thân mình đến mức nào. Mỗi lần mình nhìn thấy cậu, tất cả những gì mình có thể nghĩ đến là
mình quá nhát gan. Đáng lẽ mình đã có thể cứu sống bố cậu. Mình xin
lỗi,” cậu ta nói, giọng vụn vỡ.
“Không sao đâu.” Tôi nói, vì bản thân tôi hơn là vì Scott. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Nhưng đó có vẻ là lời nói dối tệ nhất.
Scott nhặt khẩu súng lên, vuốt ve nó. Trước khi hiểu được chuyện gì xảy ra,
tôi thấy cậu ta giơ súng lên đầu. “Mình không đáng được sống,” cậu ta
nói.
Một tấm màn băng giá làm nghẹt tim tôi. “Scott...,” tôi thốt lên.
“Gia đình cậu xứng đáng với điều này. Mình không thể đối mặt với cậu nữa.
Mình không thể đối mặt với chính mình.” Ngón tay cậu ta luồn xuống cò
súng.
Không còn thời gian để nghĩ ngợi. “Cậu không giết bố mình,” tôi nói. “Là Rixon – bạn trai của Vee. Hắn là một thiên thần sa ngã. Đó là sự thật. Cậu là Nephilim, Scott ạ. Cậu không thể tự sát. Không phải
cách này. Cậu bất tử. Cậu sẽ không bao giờ chết. Nếu cậu muốn chuộc lỗi
cho bất cứ cảm giác tội lỗi nào cậu cảm thấy vì cái chết của bố mình,
hãy giúp mình ra khỏi đây. Rixon đang ở bên kia cánh cửa, và hắn sắp
giết mình. Cách duy nhất giúp mình sống sót là cậu giúp mình.”
Scott lẳng lặng nhìn lại tôi. Trước khi cậu ta có thể trả lời, cửa phòng máy
bật mở. Rixon xuất hiện ở cửa. Hắn đưa tay vuốt tóc trên trán và đưa mắt nhìn quanh phòng máy nhỏ hẹp. Theo bản năng tự vệ, tôi nhích lại gần
Scott hơn.
Ánh mắt Rixon chuyển từ tôi sang Scott.
“Mày sẽ phải bước qua xác tao rồi mới đụng được vào cô ấy,” Scott nói, lấy thân hình ra che chắn cho tôi. Cậu ta thở gấp.
“Không vấn đề gì.” Rixon giơ súng và bắn vài phát vào Scott. Scott đổ gục, cơ thể cậu gục vào người tôi.
Những giọt nước mắt chảy tràn khuôn mặt tôi. “Dừng lại,” tôi thì thầm.
“Đừng khóc, cưng. Hắn không chết đâu. Đừng nhầm lẫn... Hắn sẽ vô cùng đau đớn khi hắn tỉnh lại, nhưng đó là cái giá phải trả cho một cơ thể con
người. Đứng dậy và lại đây.”
“Đồ chết tiệt.” Tôi không biết lòng
can đảm của tôi từ đâu xuất hiện, nhưng nếu tôi phải chết, trước khi
chết tôi sẽ chiến đấu đến cùng. “Cậu đã giết bố tôi. Tôi sẽ không làm gì theo ý cậu đâu. Nếu cậu muốn có tôi, hãy đến và bắt tôi.”
Rixon
mơn trớn ngón cái trên miệng. “Không hiểu sao cậu lại kích động vì
chuyện đó đến thế. Suy cho cùng, Harrison không phải là bố cậu.”
“Cậu đã giết bố tôi,” tôi lặp lại, nhìn vào mắt Rixon, cảm thấy nỗi giận dữ quá sâu sắc, nó dường như đang chế ngự tôi.
“Harrison Grey đã lao mình vào chỗ chết. Đáng lẽ ông ta phải đứng ngoài sự việc này.”
“Ông ấy đang cố cứu một mạng người!”
“Một mạng người?” Rixon cười khùng khục, xắn tay áo lên tận khuỷu. “Tôi khó
mà gọi Hank Millar là người. Hắn là Nephilim. Một con vật, như thế mới
đúng.”
Tôi cười, cười thực sự, nhưng tiếng cười đó như một cái
bong bóng đang phồng lên trong họng tôi, làm tôi nghẹt thở. “Cậu biết
không? Tôi thấy thương hại cậu đấy.”
“Nực cười, tôi đang định nói như thế với cậu.”
“Cậu sẽ giết tôi ngay bây giờ, phải không?” Tôi những tưởng khi nhận thức
được điều này, từ sâu thẳm trong lòng tôi sẽ dấy lên nỗi sợ hãi, nhưng
tất cả nỗi sợ hãi trong tôi đã lụi tàn. Tôi cảm thấy điềm tĩnh lạ lùng.
Thời gian không chậm lại, nó cũng không nhanh hơn. Nó nhìn thẳng vào mắt tôi, lạnh lùng và vô cảm như khẩu súng Rixon đang chĩa vào tôi.
“Không, không phải là giết. Tôi sẽ hiến tế cậu.” Miệng cậu ta nhếch lên. “Hoàn toàn khác biệt.”
Tôi cố chạy, nhưng tiếng súng nổ chói tai vang lên, cơ thể tôi bị hất tung
vào bức tường. Tôi đau đớn khắp người, và tôi mở miệng để thét lên,
nhưng đã quá muộn.
Một tấm chăn vô hình làm tôi ngạt thở bên dưới
những nếp gấp của nó. Tôi nhìn thấy khuôn mặt đang cười của Rixon chập
chờn mờ ảo trong khi tôi quờ tay trong vô vọng vào tấm chăn. Phổi tôi
giãn ra, chực chờ vỡ tung, và ngay lúc tôi nghĩ tôi không thể chịu đựng
thêm nữa, ngực tôi mềm nhũn. Qua vai Rixon, tôi thấy Patch đi vào cửa.
Tôi cố gọi anh, nhưng cảm thấy cổ họng thít chặt vì nghẹt thở.
Thế là hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT